Một tên quan sai nói: "Sau khi đội trưởng đến nha môn thì bị hộ vệ của Yến Thành gọi đi, đội trưởng dặn bọn ta mang lương khô và nước tiếp tế ra khỏi thành trước."
"Được, chúng ta ra ngoài thành trước."
Lúc Tô Tịch Oanh dắt gia súc ra ngoài, mấy đứa trẻ vừa kinh ngạc vừa sợ hãi vây quanh.
"Mẫu thân, con này, con này là con bò, có cả con dê, là con dê be-be-." Nhị Bảo phấn khích chỉ vào con dê rừng la lên.
"Ừ, đây là dê sữa, nhìn thấy bọt sữa không? Khi nào về bảo Hạ lão gia vắt sữa cho các con uống."
"Sữa dê? Muốn uống sữa dê, muốn uống sữa dê."
Tô Tịch Oanh buộc gia súc dưới gốc cây rồi nói với Hạ Thủ Nghĩa: "Hạ đại thúc, ngươi có biết vắt sữa dê không?"
Hạ Thủ Nghĩa cười đứng dậy: "Hễ là thứ có thể ăn được thì đều biết một chút."
Tô Tịch Oanh vỗ lên người con dê: "Vậy việc này giao cho Hạ đại thúc, chút nữa những hành lý đó cũng có thể để trên lưng dê bò để chúng vác đi."
"Được."
Tô Tịch Oanh nói xong, buộc dây cương vào con ngựa khác rồi lại buộc nó lên trên xe ngựa, hai con ngựa kéo xe sẽ tiết kiệm sức lực hơn, chiếc xe ngựa nàng mua lúc nãy khá rộng và to, cho dù tất cả mọi người ngồi lên thì cũng không thành vấn đề.
Hạ Thủ Nghĩa thấy sữa dê chảy ra bèn nhấc thùng lên vắt sữa, sau đó lấy nồi đun nóng.
Sau khi đun nóng sữa dê, Bạch Sương đổ sữa dê vào mấy cái bát, sau khi bưng cho Đại Bảo, Nhị Bảo và Lâm Sanh mỗi người một bát, lại lấy hai bát đưa cho Điền Mộc.
"Điền đại ca, ngươi bón cho đứa trẻ chút sữa đi, về phần Vãn Nương, phu nhân nói nàng ấy vừa mới sinh, cơ thể rất yếu, phải ăn chút đồ bổ."
"Cảm ơn phu nhân, thật sự cảm ơn phu nhân."
"Uống đi, đứa bé quá nhỏ, không thể bị đói."
Điền Mộc nhận hai bát sữa rồi gật đầu liên tục, trong lòng thầm thề rằng sau này nhất định sẽ bán mạng vì Tô Tịch Oanh.
Tô Tịch Oanh mua một ít mì thành phẩm ở trong thành, bữa trưa nàng bảo Hạ Thủ Nghĩa nấu mì trứng.
Mùi thức ăn từ phía họ đã thu hút những phạm nhân khác lần lượt nhìn sang. Vài người trong số họ không phải là không muốn đến chỗ Tô Tịch Oanh đưa tiền bảo hộ, nhưng họ lại sợ Tô Tịch Oanh không nhận, họ chỉ có thể trơ mắt nhìn xem.
Tô Tịch Oanh bưng bát mì lớn ăn ngon lành, đến chỗ này, điều nàng mãn nguyện nhất chính là đồ ăn cho dù không phải cao lương mỹ vị, cũng ngon hơn thực phẩm chế biến sẵn mà nàng từng ăn.
Sau khi ăn no, nàng đến chỗ Thiết Mộc nói: "Nương tử của người thế nào rồi?"
Lúc này Vãn Nương vẫn đang ngủ, Trương Thúy Nương đang giúp chăm sóc, Điền Mộc là đàn ông lớn tuổi, nàng ấy lo hắn chăm sóc không tốt.
"Phu nhân, Vãn nương nàng ấy vừa mới tỉnh, sau khi ăn xong lại ngủ tiếp rồi."
Tô Tịch Oanh ừ một tiếng: "Ngươi bế nàng ấy lên xe ngựa phía trước đi, Thúy Nương, ngươi đi theo giúp đỡ chăm sóc."
Trương Thúy Nương gật đầu: "Vâng."
"Điền Mộc, ngươi biết lái xe không?"
"Biết, biết."
"Vậy ngươi lái xe đi."
"Vâng, vâng."
Sau khi bàn giao xong, Tô Tịch Oanh ôm hai túi sữa nhỏ và Lâm Sanh lên xe ngựa khác.
Giang Dương thấy vậy bèn muốn đi lên đỡ Tiêu Tẫn, nhưng Tiêu Tẫn lại nhìn hắn ta với ánh mắt ngươi cách xa ta ra một chút.
Khóe mắt Giang Dương co giật, nháy mắt thấy Tô Tịch Oanh đi đến bèn im lặng quay người rời đi.
Từ khi Vương phi thay đổi, Vương gia cũng trở nên kỳ lạ!
Tô Tịch Oanh rất tự nhiên bước đến đỡ Tiêu Tẫn dậy.
Tiêu Tẫn cũng rất phối hợp gần như dồn toàn bộ trọng lượng cơ thể lên người nàng. Mặt muốn áp sát vào mặt nàng.
"Chân của người đừng dùng lực, vịn vào ta là được."
Tiêu Tẫn khẽ ừ một cách yếu ớt.
Tô Tịch Oanh không mượn sức mạnh của vô cùng chi lực, vì vậy nàng cảm nhận chân thực trọng lượng của Tiêu Tẫn.
Nàng cau mày nói: "Có phải người tăng cân rồi không, sao còn nặng hơn cả lợn rừng thế?"
Gân xanh trên trán Tiêu Tẫn nhảy lên, âm thanh dường như thoát ra khỏi cổ họng: "Ngươi khiêng một con lợn rừng khi nào?"
Tô Tịch Oanh a một tiếng, nàng tuyệt đối sẽ không nói, trước đây khi sống ở nhà nông, đêm đó nàng đã lén lút khiêng con lợn rừng đi, muốn đưa nó vào trong không gian, nhưng sau một hồi đấu tranh tư tưởng, nàng đã từ bỏ.
"Ngươi nói xem ngươi rõ là bình thường, sao lại đi so sánh với lợn rừng cơ chứ."
Tiêu Tẫn: "..."
Tô Tịch Oanh hoàn toàn không chú ý đến vẻ mặt tối đen như mực của Tiêu Tẫn
Nàng đỡ người lên xe, quay người dắt bò dê đi.
Khi cả đội chuẩn bị xuất phát thì nhìn thấy một nhóm người đang đi ra khỏi cổng thành, Lý Đạt vẫn là người dẫn đầu đội ngũ.
Tay chân người trong đội ngũ đều mang xích sắt, vừa nhìn đã biết là tội phạm nghiêm trọng, hơn nữa có ít nhất năm sáu mươi người.
Vẻ mặt Lý Đạt ủ rũ chạy về đội ngũ ban đầu, hắn ta cởi túi nước trên người ra rồi tu mấy ngụm.
"Đội trưởng, những người này là ai? Sao ngươi lại mang bọn hắn ra ngoài?" Có tên quan sai hỏi.
Sắc mặt Lý Đạt càng ủ rũ hơn, vốn dĩ sau khi đi qua Yến Thành, lại đến Yến Tây Quan đưa nhóm người Tô Tịch Oanh ra ngoài thì coi như chuyến này của hắn ta đã xong việc, nào ngờ hộ vệ của Yến Thành đột nhiên gọi hắn ta tới, nói rằng triều đình giao cho hắn ta một nhiệm vụ bổ sung vào lúc 0 giờ, bảo hắn ta tiện thể đưa 60 phạm nhân cùng đi đến Bắc Hoang luôn.
Hắn ta nói bóng nói gió thăm dò lai lịch của những phạm nhân này từ chỗ hộ vệ, nhưng hộ vệ lại giữ kín như bưng, lúc đó hắn ta cảm thấy tình thế không ổn, nhưng có văn thư của triều đình, hắn ta không có gan từ chối tiếp nhận nhóm người này.
May mắn chân tay bọn họ mang xích sắt, việc trông giữ cũng sẽ dễ dàng hơn.
Đội ngũ bị lưu đày ban đầu vì sự xuất hiện của những người này mà trở nên căng thẳng, mọi người đều có thể nhìn ra nhóm người mới này không dễ chọc nên muốn tránh xa bọn họ.
"Các người đi phía sau đội ngũ, thành thật cho ta."
Quan sai vung roi hét lên.
Tô Tịch Oanh nhìn những người này, nàng khẽ cau mày.
Sau khi sắp xếp cả đội xong, đội ngũ bắt đầu xuất phát.
Tô Tịch Oanh, Hạ Thủ Nghĩa và Trình Minh thay phiên nhau lùa bò dê, những người khác chia nhau ngồi lên xe ngựa.
Sau khi trời tối, Lý Đạt tìm một chỗ nghỉ chân, tất cả mọi người dừng lại.
Càng đến gần Yến Tây Quan, đồng bằng càng rộng mênh mông và gần như không thấy điểm cuối.
Tô Tịch Oanh ôm đứa trẻ xuống ngựa, nàng muốn đi xung quanh xem có nguồn nước nào không, sau đó kiếm một ít củi về đốt.
Nàng đứng dậy đi về phía sau, khi vòng qua nhóm phạm nhân, đột nhiên có người thò chân ra chặn đường nàng.
Tô Tịch Oanh cụp mắt xuống, chợt đối mặt với một khuôn mặt tươi cười âm u lạnh lẽo và khát máu.
Tô Tịch Oanh chỉ liếc nhẹ hắn ta một cái rồi ngẩng đầu bước đi.
Trong thoáng chốc, nàng dường như có thể nghe thấy tiếng cười sắc bén của người đàn ông đó, nàng quay đầu nhìn, người đàn ông đó vẫn luôn nhìn nàng, hắn ta khiêu khích liếm môi.
Tô Tịch Oanh kìm nén sự kích động muốn xé xác hắn ta ra, gương mặt vô cảm quay người đi tìm nguồn nước.
Người đàn ông thấy Tô Tịch Oanh không lên tiếng thì càng cười suồng sã hơn.
Tô Tịch Oanh tìm thấy một con suối trên một ngọn đồi, thấy xung quanh không có ai, nàng dùng ống dẫn để dẫn nước suối vào trong không gian của mình càng nhiều càng tốt, ở mạt thế, nguồn tài nguyên nước sạch cực kỳ khan hiếm, vì vậy ban đầu không gian của nàng không nhiều nước lắm.
Sau khi đổ đầy tất cả các thùng chứa nước trong không gian, nàng rửa mặt ở hạ nguồn của con suối, sau khi tẩy rửa xong thì cảm thấy sảng khoái hơn hẳn.
Nàng lấy dụng cụ máy dò sinh vật ra để vào trong núi xem có thú rừng hoang dã nào xung quanh không, nhưng dụng cụ chạy khắp nơi cũng chẳng thấy gì ngoài hai con thỏ rừng.
Tô Tịch Oanh tới chỗ đất phẳng nhanh chóng lột da làm sạch con thỏ.
Lúc này trời đã tối, các quan sai đang phân phát lương khô.