Mang Không Gian Vật Tư Xuyên Đến Cổ Đại Nuôi Dưỡng Vương Gia Tàn Phế Cùng Hai Bé Con

Chương 50


2 tháng

trướctiếp

Nữ tử đột nhiên khóc không được, nàng ấy khụt khịt nói: "Hôm qua tiểu nữ và phụ mẫu vào thành, ai ngờ không cẩn thận đã bị lạc nhau, trong quá trình đang tìm kiếm phụ mẫu đã bị người bắt, khi tỉnh lại đã đến nơi này."

Tô Tịch Oanh nghĩ đến lúc những người đó muốn bắt nàng cũng hạ mê dược trước cho nàng, đương nhiên, nàng đã nín thở trước, cho nên thứ kia không có có tác dụng ở trên người nàng, sở dĩ giả vờ bất tỉnh cũng là muốn biết hai người kia muốn làm cái gì, dù sao từ sau khi nàng ra khách điếm bọn họ vẫn luôn đi theo nàng.

Nói như vậy, Tiền lão gia kia hẳn chính là hoạt động buôn bán nữ tử.

"Ngươi còn gặp qua nữ tử khác gặp nạn giống ngươi không?"

Nữ tử gật đầu: "Có, có, các nàng, các nàng bị nhốt ở trong phòng phía sau."

Tô Tịch Oanh nghe vậy xoay người ra khỏi phòng đi tới phòng sau, đá văng cánh cửa bị khóa ra sau đó vào đi, mới phát hiện nơi này ít nhất có mười mấy nữ tử như vậy.

"Các ngươi đều là bị bắt tới?"

"Đúng, đúng, ngươi, ngươi có thể cứu chúng ta đi ra ngoài sao?"

Có nữ tử chờ đợi nhìn về phía Tô Tịch Oanh nói.

Tô Tịch Oanh hơi nhíu mày, một hai người muốn mang ra ngoài không khó, nhưng nhiều người như vậy muốn đi ra ngoài mà không bị người phát hiện thì không dễ dàng như vậy.

Huống chi, mặc dù đêm nay nàng cứu những nữ tử này, u ác tính Tiền lão gia này cũng còn ở đây, lão ta không bị nhổ tận gốc, sau này cũng vẫn là sẽ có nữ tử vô tội khác bị bắt.

"Ta sẽ cứu các ngươi, nhưng trước đó, các ngươi an tĩnh đợi ở chỗ này trước, coi như không có bất kì chuyện gì xảy ra, hiểu không?"

Những nữ tử đó nghe nói có thể cứu đều vội không ngừng gật đầu.

Tô Tịch Oanh rời khỏi phòng nói với nữ tử được nàng cứu trước: "Ta dẫn ngươi ra phủ trước, chuyện sau đó ngươi dựa theo ta nói đi làm, ta có thể bảo đảm ngươi và người trong phòng đều được cứu."

Nữ tử gật đầu nói: "Đa tạ nữ hiệp, ngươi muốn ta làm cái gì đều có thể."

"Chúng ta rời khỏi nơi này trước."

Tô Tịch Oanh dẫn theo nữ tử tránh đi thị vệ trông coi rời khỏi Tiền phủ, sau khi rời đi, Tô Tịch Oanh không ngừng lại, trực tiếp đưa nữ tử tới ngoài Mã Vương phủ.

"Đối diện là Mã Vương phủ, chờ sau khi đến hừng đông, ngươi đến ngoài Mã Vương phủ khóc..."

Nữ tử nghe xong Tô Tịch Oanh nói hơi sợ hãi, nhưng vẻ mặt của Tô Tịch Oanh kiên định nói: "Nếu ngươi không đi, sau này còn có thể bị những ác ôn đó bắt lại, chính ngươi suy xét."

Cuối cùng, nữ tử cắn răng một cái, ở lúc trời sắp sáng chạy tới trước phủ Mã Vương.

"Vương gia cứu mạng, cầu xin Vương gia cứu chúng ta đi."

Thị vệ Vương phủ thấy có người vọt tới ngoài phủ, nhanh tiến lên ngăn cản.

"Người nào, nhanh đi."

Nữ tử sợ hãi, nhưng nghĩ đến lời Tô Tịch Oanh nói vẫn cắn răng nói: "Là Tô Tịch Oanh, là một nữ tử tên là Tô Tịch Oanh bảo dân nữ đến vương phủ cầu cứu, cầu xin Vương gia cứu chúng ta đi."

Thị vệ vừa nghe hai chữ Tô Tịch Oanh đã ngừng động tác, Tô Tịch Oanh cứu mạng của Vương phi, việc này không phải bí mật gì ở vương phủ, hiện giờ ân nhân của vương phủ tới cửa cầu, bọn họ tự nhiên phải tới trước mặt Mã Vương thông báo một tiếng.

"Ngươi chờ."

Mã Vương và Tư Mã Thần đang ở thư phòng nghị sự, đột nhiên nghe được thị vệ có việc gấp tới báo, để hắn đi vào.

"Chuyện gì?"

"Vương gia, vừa rồi có một nữ tử tới ngoài cửa cầu cứu, nói là bị người ý đồ bắt mua bán, nàng và hơn mười mấy người bị bắt, trong đó có một nữ tử tên là Tô Tịch Oanh, là Tô Tịch Oanh để nàng ta đến vương phủ cầu cứu."

"Ngươi nói cái gì? Tô Tịch Oanh? Tô Tịch Oanh cũng bị bắt?" Tư Mã Thần từ trên ghế đứng lên.

"Vâng, thuộc hạ biết sau đó lập tức tới báo cáo Vương gia."

Tư Mã Thần vội la lên: "Phụ vương, để nhi tử đi, nhi tử đi cứu người."

Mã Vương nhíu mày, thân thể của Tư Mã Thần đã không chịu nổi kích thích quá lớn: "Con đừng vội, phụ vương sẽ phái người đi cứu người."

"Cảm ơn phụ vương."

Tô Tịch Oanh ngồi xếp bằng ở ngõ nhỏ tương đối ẩn nấp đối diện vương phủ, thấy binh mã vương phủ dẫn theo nữ tử đi về phía Tiền phủ, nàng mới đứng dậy vỗ mông đứng dậy.

Nàng tính đổi chút bạc mua sắm vài thứ, sau đó ra khỏi thành.

Sau đó Tô Tịch Oanh mua hết dầu gạo và mì cả một con phố, nàng vừa lòng xoay người lên ngựa đi ra khỏi thành.

Ra khỏi thành Mã Vương, Tô Tịch Oanh mở bản đồ lấy từ vương phủ ra xem.

Tiêu Tẫn nói một thành trì cách thành Mã Vương gần nhất có vài trăm dặm xa như vậy, trên đường cũng không có nơi tiếp viện, tuy hiện tại nhân số đội ngũ đã thiếu hơn phân nửa, nhưng đồ ăn nhiều nhất có thể duy trì nửa tháng thời gian, cho nên bọn họ cần phải đi đến thành trì tiếp theo ở trong vòng nửa tháng, Yến thành.

Từ thành Mã Vương đến Yến thành địa thế bằng phẳng hơn, đi đường quan và đường vòng đều không sai biệt lắm, nếu một đường nàng giá mã đuổi theo, ngày đêm chạy nhanh mà nói, hẳn là có thể đuổi theo lộ trình đội ngũ ở hai ngày sau.

Lúc này, Tô Tịch Oanh cũng không trì hoãn, vung roi ngựa, nghênh ngang đi.

Trong Tiền phủ, Tiền lão gia mới vừa tỉnh lại đã nghe được hạ nhân hoảng loạn tới báo nói, người Vương phủ tới, lão ta còn chưa hiểu rõ là chuyện như thế nào đã bị thị vệ Vương phủ xông vào phòng bắt.

Nữ tử bị nhốt ở Tiền phủ cũng đều được giải cứu ra.

Nhưng thị vệ Vương phủ như thế nào cũng đều không tìm thấy bóng dáng của Tô Tịch Oanh, chỉ có thể đưa nữ tử cầu cứu đến trước mặt Mã Vương và Tư Mã Thần.

"Vương gia, Vương gia tha mạng, lúc trước dân nữ không nói thật."

Khuôn mặt của Mã Vương âm trầm: "Ngươi nói, rốt cuộc che giấu cái gì?"

Nữ tử run giọng nói: "Là, là một nữ hiệp tên là Tô Tịch Oanh cứu tiểu nữ, lúc sau dẫn tiểu nữ ra Tiền phủ, nàng nói với ta, để ta đến Vương phủ xin giúp đỡ còn nói Vương gia biết nàng cũng bị bắt, khẳng định sẽ ra tay hỗ trợ, tiểu nữ, tiểu nữ dựa theo nàng nói mà làm..."

Mã Vương nhíu mày hơi không vui, Tô Tịch Oanh đây là tính kế lên trên đầu ông ấy.

Tư Mã Thần nghe xong lại thở ra một hơi, nàng không có nguy hiểm thì tốt, nhưng ngược lại nghĩ đến, mặc dù là xin giúp đỡ nàng cũng không muốn tự mình lộ diện, chẳng lẽ cứ như vậy không muốn nhìn thấy hắn sao?

Tư Mã Thần cảm thấy ngực hơi khó chịu.

Cũng mặc kệ hắn khó chịu bao nhiêu, Tô Tịch Oanh sẽ không biết.

Một đường Tô Tịch Oanh cưỡi ngựa chạy như điên, dù là ban đêm đều không có ý dừng lại, chạy hai ngày hai đêm không sai biệt lắm, rốt cuộc nàng thấy được đội ngũ ở cách đó không xa.

Khi đến buổi trưa, lúc ngày nóng nhất, Lý Đạt để người tìm một nơi râm mát đặt chân.

Hắn ta mới vừa uống miếng nước, đã nghe được một tiếng vó ngựa lẹp xẹp.

Mọi người đều bị động tĩnh này hấp dẫn, rối rít ngẩng đầu nhìn lại, đã thấy Tô Tịch Oanh đạp mã đi đến.

Tóc dài của nàng buộc đuôi ngựa gọn gàng ở sau đầu, theo tuấn mã tung bay, lúc này nàng giống như là tướng quân khải hoàn trở về, nào có nửa điểm bóng dáng của phạm nhân lưu đày.

Hai tiểu nãi bao ngồi ở trong lòng Tiêu Tẫn thấy Tô Tịch Oanh trở về, hưng phấn đứng lên.

"Nương, là nương, là nương đã về rồi!"

Tô Tịch Oanh tai thính mắt tinh, từ xa đã nghe thấy được tiếng của hai đứa bé, tầm mắt nàng đảo qua ở trong đám người đã tìm thấy bọn họ, dây cương trong tay xoay lại, chạy về phía hai đứa nhỏ.

"Nương, nương, ôm một cái, muốn ôm một cái." Nhị Bảo chạy tới đằng trước, mắt trông mong mở đôi tay ra về phía Tô Tịch Oanh.

Tô Tịch Oanh nào kháng cự được, trực tiếp xoay người xuống ngựa ôm cô bé vào trong lòng.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp