Mang Không Gian Vật Tư Xuyên Đến Cổ Đại Nuôi Dưỡng Vương Gia Tàn Phế Cùng Hai Bé Con

Chương 49


2 tháng

trướctiếp

Tô Tịch Oanh chọn lựa khách điếm cách đường cái tương đối gần, trên đường cửa hàng gì cũng đều có, mua bán đều rất tiện.

Đầu tiên là nàng đi vào tiền trang dùng vàng đổi bạc, sau đó lại đến cửa hàng khác đi mua gạo và mì, chỉ cần trong tay nàng có tiền, gạo và mì là lựa chọn hàng đầu trong danh sách mua sắm của nàng, còn có một ít vật tư sinh hoạt, nàng đều không ngại mua nhiều hơn.

Trên đường cửa hàng vốn đều phải đóng cửa nơi nào nghĩ đến sẽ đột nhiên có đại khách hàng tới cửa, nhưng phàm là cửa hàng bán đồ ăn trên cơ bản đều bị Tô Tịch Oanh mua hết.

Đồ mua sắm Tô Tịch Oanh đều để cho bọn họ thống nhất đặt tới một chỗ, nàng chờ thu hàng ở nơi đó, chờ xác định tất cả hàng hóa đều đưa đến, nàng dựa vào bóng đêm thu tất cả đồ vật vào trong không gian.

Tô Tịch Oanh từ ngõ nhỏ hẻo lánh ra trời đã tối đen, nàng mới ra ngõ nhỏ không bao lâu, đã có hai bóng dáng chạy vào ngõ nhỏ, phát hiện toàn bộ ngõ nhỏ đều trống rỗng cái gì cũng đều không có.

"Thật là gặp quỷ, vừa rồi ta rõ ràng thấy những người đó đưa đồ vật đến nơi này."

Một người khác cũng xoa đôi mắt, đây là một ngõ cụt, hai bên đều là tường, căn bản không tồn tại khả năng đồ vật bị thu vào trong viện, sao đột nhiên đã không thấy tăm hơi?

"Chẳng lẽ những người đó đều không dỡ hàng xuống?"

"Không có khả năng, rõ ràng ta thấy bọn họ dọn đồ vào, cũng không dọn ra."

"Nữ nhân kia thật sự cổ quái."

"Quản nàng làm gì, lấy tới tay chính là bạc, đi, bắt nàng vào tay."

"Được."

Khi Tô Tịch Oanh ăn ba bát mì lớn ở một quán mì ra, đứng trên một đường nhỏ tối tăm lại đột nhiên có người vọt ra từ phía sau nàng, nhanh chóng dùng khăn che kín miệng mũi của nàng.

Tô Tịch Oanh chỉ cảm thấy tầm mắt càng ngày càng mơ hồ, đảo mắt đã mất đi ý thức.

Hai người thấy Tô Tịch Oanh hôn mê, nhanh dùng bao tải trùm lên nàng khiêng lên rời đi.

Non nửa canh giờ sau, hai người vào một đại trạch viện.

Một nam tử trung niên tai to mặt lớn, mặc áo gấm màu xanh lục dựa nghiêng trên ghế, bởi vì quá béo, thịt trên mặt đến đôi mắt đều không mở được ra.

Lão ta liếc hai người một cái lười nhác nói: "Thứ gì."

Hai người nịnh nọt cười: "Tiền lão gia, tiểu nhân mang hàng tốt đến cho ngài."

Hai người đặt Tô Tịch Oanh nằm trên mặt đất, kéo bao tải trên người nàng ra.

Tiền lão gia duỗi cổ gần như không tồn tại nhìn mặt Tô Tịch Oanh, sau khi thấy khuôn mặt thanh lệ của Tô Tịch Oanh, lão ta vừa lòng nhếch miệng nở nụ cười.

"Ừ, hàng lần này không tồi, mười lượng bạc."

Hai người không quá vừa lòng với cái giá này: "Tiền lão gia, hàng lần này chính là cấp cao, nếu không ngài thêm chút?"

Tiền lão gia thở hổn hển một hơi: "Nhiều nhất mười hai, không vui thì để hàng lại, các ngươi cút."

Hai người nghe lão ta nói như vậy, nào còn dám có nửa câu vô nghĩa, nhanh liên tục đáp lời lấy bạc rồi rời đi.

Tiền lão gia chống cơ thể đứng lên đi đến trước mặt Tô Tịch Oanh, quan sát trên dưới, càng ngày càng cảm thấy thích: "Cái này, nâng vào trong phòng của lão gia ta, lão gia dạy dỗ trước lại mang ra ngoài bán."

"Vâng."

Hai nha hoàn tiến lên nâng Tô Tịch Oanh lên, đưa lên trên giường trong phòng.

Tiền lão gia đi theo vào nhà sau đó người còn lại đều lui xuống.

Tiền lão gia thở hổn hển đi đến giường trước, nhìn khuôn mặt kiều mỹ của Tô Tịch Oanh nhếch miệng lộ ra một ý cười đáng khinh, lão ta vươn bàn tay đầy đặn sờ soạng trên mặt Tô Tịch Oanh.

Mắt thấy tay hắn sắp chạm vào mặt Tô Tịch Oanh, Tô Tịch Oanh bỗng nhiên mở mắt nắm lấy tay heo vặn sang, còn không đợi Tiền lão gia kêu lên đau đớn, nàng đã dùng chăn ngăn chặn miệng của lão ta lại, sau đó nắm lấy tóc của lão ta kéo lên trên giường.

"Ầm" vang lớn một tiếng, người ngoài cửa kinh hãi giật nảy mình.

"Lão gia, ngài thế nào?"

Tô Tịch Oanh đè thấp giọng: "Cút!"

Nha hoàn người hầu ngoài cửa bị dọa, nhanh cách phòng xa hơn một ít, lão gia thích người lăn lộn nhất, đêm nay cô nương này còn không biết có thể sống đến ngày mai hay không.

Tô Tịch Oanh đá một chân, trực tiếp đá người xuống mặt đất.

Lúc này, Tiền lão gia đã bị đá mông.

Nhưng Tô Tịch Oanh cũng không tính buông tha cho lão ta như vậy: "Nói, thứ đáng giá đều đặt ở nơi nào?"

"Ngô, ngô, ngô..."

Tô Tịch Oanh ghét bỏ liếc mắt nhìn lão ta, không kiên nhẫn một bàn tay đưa xuống, người trực tiếp bị làm hôn mê.

Tô Tịch Oanh nhìn nhẫn trên mười ngón tay thô ngắn kia của lão ta đều tháo tất cả xuống, còn có phòng phàm là thoạt nhìn giá trị chút đều thu vào không gian.

Đương nhiên, nàng phối hợp diễn kịch với hai người kia, chút đồ này cũng không thỏa mãn được ăn uống của nàng.

Nàng đi đến bên cửa sổ, xác định không có ai sau đó nàng nhanh chóng từ cửa sổ nhảy ra ngoài.

Trước phủ nhìn rất nhỏ, nhưng nội phủ lại rất lớn.

Tô Tịch Oanh dạo qua một vòng ở trong phủ, phát hiện một sân bên ngoài có người bảo vệ, không chỉ có như thế, cổng sân còn dùng một khóa lớn khóa lại.

Muốn nói nơi này không có đồ vật đáng giá, nàng không tin.

Tô Tịch Oanh lấy dây thừng ra, lưu loát trèo tường đi vào, ở lúc nàng trực tiếp dùng laser cưa khóa đi vào, phát hiện nàng tìm được nhà kho của con heo mập kia rồi.

Tô Tịch Oanh không chút khách khí thu hết đồ trong nhà kho vào.

Cướp đoạt đến bụng tròn lủng, Tô Tịch Oanh thỏa mãn ngáp một cái, kết thúc công việc, trở về ngủ.

Ngay ở nàng lúc nhảy ra khỏi sân chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên nghe thấy cách đó không xa truyền đến một tiếng khóc kêu thảm thiết xin tha.

Mày anh khí của Tô Tịch Oanh nhíu lại, vẫn theo tiếng sờ soạng đi qua.

Ngoài sân nhỏ cách đó không xa người trông coi còn nhiều hơn ở nhà kho, nàng đi cửa sau sân, thừa dịp thủ vệ chưa sẵn sàng đi vào.

Sân này không lớn, căn nhà ở giữa kia còn sáng đèn.

Tô Tịch Oanh híp đôi mắt, sau khi tránh đi hộ vệ chạy ra sau ngoài cửa sổ, xuyên qua khe hở cửa sổ, liếc mắt một cái đã thấy có vài nam nhân trong phòng người ở trần đang khinh nhục một nữ tử.

Tô Tịch Oanh nhíu mày: "Khốn kiếp."

Nàng nhảy cửa sổ đi vào, còn không đợi những nam nhân đó phản ứng lại đi lên đạp vào giữa đũng quần mỗi người một chân.

Những nam nhân đó đau đến ngã xuống đất kêu to.

Chờ đến khi nam nhân còn lại phản ứng lại, tức giận nhìn về phía Tô Tịch Oanh, ở lúc phát hiện người tới chỉ là một nữ tử yếu ớt, trên mặt rối rít lộ ra nụ cười không biết chết sống.

"Vừa lúc, một người không đủ chơi, hai người mới có thể tận hứng."

Tô Tịch Oanh cười nhạo một tiếng, trực tiếp đi đến trước mặt nam nhân kia: "Xuống địa phủ bồi tổ tông ngươi chơi đi!" Đôi tay nàng chế trụ đầu nam nhân lưu loát vặn một cái, mặt của nam nhân trực tiếp xoay ra sau lưng, hai mắt trợn tròn, còn chưa phục hồi tinh thần lại đã không còn hơi thở.

Người còn lại không dám lại khinh địch rối rít xông qua.

Tô Tịch Oanh nhìn ánh mắt của bọn họ, giống như là tùy thời một đầu ngón tay đều có thể bóp chết con kiến.

Rất nhanh, dưới tình huống người trong phòng còn chưa kịp kinh động thủ vệ ngoài sân, đã bị giải quyết.

Tô Tịch Oanh đi đến nữ tử trước mặt, ngồi xuống nhìn nàng ấy: "Ngươi không sao chứ?"

Váy áo trên người nữ tử bị xé rách đến hỗn loạn không chịu nổi, bởi vì quá kinh hãi, khi nhìn Tô Tịch Oanh đã không có phản ứng.

Tô Tịch Oanh không thành thạo việc dỗ người này, nàng đơn giản đứng lên cho nàng ấy bình tĩnh trước.

Ai ngờ, nàng mới vừa đứng dậy, nàng ấy đã ôm lấy đùi nàng.

"Nữ hiệp, cầu xin ngài cứu ta đi, cầu xin ngài."

Tô Tịch Oanh duỗi tay kéo nàng ấy lên: "Ngươi khóc một lát trước đi, khóc đủ rồi lại nói."

Tiếng khóc của nữ tử nghẹn lại.

Tô Tịch Oanh thấy nàng ấy không phản ứng, cảm thấy nàng ấy đã ổn định cảm xúc của mình: "Nói đi, sao lại thế này?"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp