Mặt phạm nhân khác đã sớm chú ý tới tình huống bên này, thấy mấy tên đầu gai cũng không dám cứng đối cứng với Tô Tịch Oanh, cũng cắt đứt một ít tâm tư không nên có.

Quan sai muốn chờ xem kịch vui thấy Tô Tịch Oanh như vậy không cam lòng, nhưng cũng không dám lặp lại chuyện đã xảy ra.

"Rốt cuộc nữ nhân kia có địa vị gì, giống như ác quỷ." Quan sai liếc nhìn Tô Tịch Oanh một cái, ở lúc đối diện với tầm mắt của Tô Tịch Oanh sợ tới mức lập tức nhìn sang bên khác, bọn họ chưa từng gặp qua dọa người đầu gai như vậy.

"Tô Tịch Oanh, Tề Vương phi." Một quan sai nhỏ gầy sâu kín mở miệng.

"Cái gì? Tề Vương phi? Hoa si bao cỏ kia, sao có thể..." Người còn lại đều khiếp sợ.

Phủ Thừa Tướng có một đích trưởng nữ hoa si bao cỏ, ở kinh thành này lại không phải bí mật gì, ngày thường không có việc gì sẽ vây lấy Đại hoàng tử Tiêu Tuyệt, hận không thể tự mình cởi hết đưa đến trên giường Đại hoàng tử.

Ai ngờ, vận mệnh trêu người, Hoàng Thượng lại ban hôn cho nàng và Tề Vương, sau khi thành hôn nàng còn không minh không bạch với Đại hoàng tử, bị người nói chuyện say sưa.

Nhưng, đây đều không quan trọng, quan trọng là sao ngu xuẩn này đột nhiên trở nên lợi hại như vậy, bộ dáng khi đánh giết người kia, nào phải là bao cỏ chỉ biết phong hoa tuyết nguyệt cái gì cũng tệ?

Ở lúc quan sai thấp giọng đàm luận Tô Tịch Oanh, trong phạm nhân cũng có một đôi mắt âm u nhìn về phía Tô Tịch Oanh.

Tô Tịch Oanh bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lại đám người phía sau, chỉ nhìn thấy một đám phạm nhân không có sinh khí, nàng nhíu mày thu hồi tầm mắt.

Ngũ cảm của nàng vô cùng nhạy bén, vừa rồi nàng đã cảm giác được một tầm mắt cực có tính công kích, còn không đợi nàng miệt mài theo đuổi, Đại Bảo nằm ở bên cạnh đã rầm rì.

Tô Tịch Oanh thu hồi tinh thần duỗi tay sờ cái trán của Đại Bảo.

Cái trán nóng bỏng, thật là đáng chết, vẫn là nóng.

Nàng cẩn thận xem xét vết thương trên lưng của Đại Bảo, miệng vết thương hơi sưng đỏ, thuốc hạ sốt vẫn là không giảm chứng viêm xuống.

Nàng thừa dịp bóng đêm tối xuống đứng dậy đi ra sau đại thụ, khi đi ra trên tay đã có thuốc nước tiêm hạ sốt, kim tiêm chỉ to bằng ngón cái, nắm chặt ở trong tay căn bản sẽ không bị người phát hiện.

Nàng trở lại bên người Đại Bảo, sau khi tiêm nước thuốc cho Đại Bảo, lại cho cậu bé uống thuốc hạ sốt, chỉ nhìn vết thương ngoài miệng vết thương, vết này không dăm ba bữa sợ là không tốt được.

Tô Tịch Oanh vì để Đại Bảo ngủ càng thoải mái hơn, đã ôm đầu cậu lên trên đùi chính mình, để cậu gối lên mình đi vào giấc ngủ.

"Xấu, nữ nhân xấu, ngươi không thể bán muội muội đi..." Một đôi mày kiếm đã thành hình của Đại Bảo nhíu chặt lại, thoạt nhìn ngủ thật sự không an ổn.

Tô Tịch Oanh nghe cậu bé nói mê chậm rãi thở ra một hơi, tay hơi nóng nhẹ nhàng dừng ở trên đầu nhỏ của cậu bế, dùng giọng cực thấp nói: "Đừng sợ, có ta ở đây, ai cũng đều không thể bắt nạt các ngươi." Ngay sau đó, trong miệng nhẹ nhàng hát bài hát thư giãn yên giấc.

Bài hát này là bảo mẫu dạy cho nàng đã cho nàng ấm áp ở trong doanh địa năm đó, mỗi khi nàng cảm giác được thấp thỏm lo âu, bảo mẫu sẽ hát bài này cho nàng.

Nàng từng phát thề, nhất định phải dẫn bảo mẫu rời khỏi thế giới máu tanh kia, chỉ là bảo mẫu không chờ được một ngày nàng trở nên mạnh mẽ kia, đã bị tang thi xé thành mảnh nhỏ.

Tô Tịch Oanh nhắm mắt lại, che giấu vẻ đau xót ở chỗ sâu trong mắt, khi mở mắt ra, đã khôi phục bộ dáng lạnh lẽo người sống chớ đến gần.

Ở dưới trấn an của Tô Tịch Oanh, Đại Bảo dần bình tĩnh lại, Tô Tịch Oanh cũng thừa dịp lúc này dựa vào dưới tàng cây nhắm hai mắt lại.

Ở trong nháy mắt hô hấp của nàng trở nên đều đều kia, Tiêu Tẫn đột nhiên mở mắt đen.

Đôi mắt đen tối dưới sao trời nặng nề dừng ở trên người Tô Tịch Oanh, bóng đêm cũng áp không được lạnh lẽo nồng đậm đáy mắt hắn.

Hắn không tin Tô Tịch Oanh sẽ đột nhiên đổi tính tốt bụng với hắn và bọn nhỏ, hiện tại hắn đang đợi, hắn phải biết mục đích cuối cùng của nữ nhân này là cái gì.

Không trung hiện ra màu trắng bạc mang theo màu đen nhàn nhạt.

khi Tô Tịch Oanh mở mắt ra, quan sai đã múa may roi dài quát lớn các phạm nhân còn đang suy yếu đứng dậy lên đường.

"Đứng lên đứng lên, đều cút lên cho ta."

Quan sai áp giải phạm nhân là có thời hạn, yêu cầu ở thời gian chỉ định đưa phạm nhân đến sau đó hồi kinh phục mệnh, bằng không cho dù không có hoàn thành nhiệm vụ, sẽ phải chịu phạt.

Ngày hôm qua bọn họ đến trễ hơn non nửa ngày, hôm nay tự nhiên muốn xuất phát bổ sung lộ trình lúc trước đến trễ trước.

Tô Tịch Oanh đứng lên nhìn nhánh cây bên cạnh bị bẻ gãy, đại hán ngày hôm qua bị treo ở phía trên đã bị đồng lõa cứu đi, nàng không để ý tới nhiều hơn, những cặn bã đó tới một người nàng đánh một người, tới hai người nàng giết một đôi.

Tiêu Tẫn vừa tỉnh trên đùi đã truyền đến một trận đau đớn xuyên tim, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy chân đau như vậy trong mấy ngày nay, tuy đau đớn khó nhịn, nhưng hắn biết đây là thương thế của mình đang chuyển biến tốt đẹp.

Hắn cố nén đau đớn ôm Nhị Bảo lên, nhưng mới vừa động, cánh tay vẫn là rút lực, chỉ có thể miễn cưỡng bế hài tử lên, muốn đứng lên đi căn bản là không có khả năng.

Tô Tịch Oanh đang chuẩn bị cõng Đại Bảo lên, đảo mắt thấy sắc mặt Tiêu Tẫn đen xuống: "Chính ngươi đều đứng không vững còn muốn ôm hài tử đi, thể hiện cũng phải nhìn chính mình có năng lực kia hay không."

Đồng tử Tiêu Tẫn co rụt lại, mắt đen sâu tỏa ra một tia u ám.

Khi đôi diện với đôi mắt của hắn, Tô Tịch Oanh cảm giác mình như là bị hắc động theo dõi, khiến cả người nàng khó chịu.

Người này cũng không biết là từ đôi ác quỷ bò ra như thế nào, mới có thể khiến hắn ở dưới tình huống chật vật như thế, còn có lực áp bách hút vào như vậy.

Tô Tịch Oanh vẫy tay với Nhị Bảo: "Linh Nhi đến chỗ của, ta có lương khô ăn."

Nhị Bảo vẫn là hơi sợ Tô Tịch Oanh, nhưng cô bé nhìn Tiêu Tẫn bởi vì miệng vết thương trên trán đau đớn đã toát ra mồ hôi lạnh, vẫn ngoan ngoãn bò xuống từ trên người hắn.

"Phụ thân, Linh Nhi không bị thương, Linh Nhi có thể tự mình đi."

Tô Tịch Oanh nhét một miếng lương khô vào trong tay Nhị Bảo: "Ngoan, ăn trước đi trong chốc lát phải lên đường."

Nhị Bảo ôm lương khô liếc mắt nhìn Tô Tịch Oanh một cái, Tô Tịch Oanh hiểu ý nói: "Ngươi yên tâm, phụ thân ngươi cũng có."

Nghe nàng nói như vậy, Nhị Bảo mới ngoan ngoãn chịu ăn.

Tiêu Tẫn mạnh mẽ chống thân thể muốn đứng lên, nhưng hắn vừa động trên đùi đã truyền đến đau đớn xuyên tim, cuối cùng vô lực ngồi trở lại trên mặt đất.

Ngay ở lúc hắn muốn thử lại lần nữa, cánh tay đột nhiên bị người nâng lên, nháy mắt tiếp theo, cả người hắn đều bị Tô Tịch Oanh chống đứng lên.

Gân xanh trên trán Tiêu Tẫn nổi lên.

"Buông tay!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play