"Sao, sợ ta độc chết ngươi? Nếu ta muốn mạng của ngươi, cần gì phải làm điều thừa trị hai chân phế kia của ngươi, ngươi có thể không thuốc, nhưng nếu ngươi chết, hai hài tử của ngươi ta xử trí như thế nào, chính là ta định đoạt."

Đáy mắt Tiêu Tẫn hiện lên một tia áng u ám lạnh lẽo.

Lúc này, một đôi tay nhỏ non nớt duỗi ra cầm thuốc đưa đến bên miệng Tiêu Tẫn.

"Phụ thân, ngài ngoan ngoãn uống thuốc, uống thuốc là có thể khỏe."

Tiêu Tẫn hoàn hồn, nhìn mắt to nữ nhi khóc đến đỏ, sau khi lạnh lùng liếc mắt nhìn Tô Tịch Oanh một cái, há mồm thuốc vào.

Hắn không muốn từ chối nữ nhi, thấy bộ dáng thất vọng của cô bé.

Dù sao thương thế của Tiêu Tẫn quá nặng, sau khi uống thuốc có một trận buồn ngủ đánh úp lại, đảo mắt hắn liền hôn mê qua đi.

"Phụ thân, phụ thân làm sao vậy?" Nhị Bảo thấy Tiêu Tẫn bất động trực tiếp dọa choáng váng.

Tô Tịch Oanh nhìn qua: "Phụ thân ngươi chỉ là quá suy yếu nên ngủ rồi, dể hắn ngủ nhiều chút, ngủ ngon mới có thể khôi phục nhanh hơn."

Nhị Bảo nhìn Tiêu Tẫn, lại ngẩng đầu nhìn Tô Tịch Oanh, lúc đối diện với mắt của Tô Tịch Oanh, cô bé sợ hãi rụt đến bên người Tiêu Tẫn.

Tô Tịch Oanh lấy ra lương khô nén từ trên người đưa đến trước mặt cô bé: "Đã đói bụng chưa, ăn chút đồ ăn trước."

Nước mắt Nhị Bảo còn run rẩy vương ở lông mi, mắt trông mong nhìn lương khô trong tay Tô Tịch Oanh, từ ngày hôm qua đến bây giờ cô bé đều chưa được ăn cái gì, đã sớm đói đến trước ngực dán ra sau lưng.

Chỉ là nàng không dám ăn đồ của Tô Tịch Oanh: "Ta không đói bụng!"

"Không đói bụng mà ngươi còn đi trộm lương khô với ca ca ngươi?"

Nhị Bảo mở to mắt to đỏ ửng bập bẽ nói: "Ca ca nói, phụ thân ăn no bụng là có thể khỏe lên, chỉ là ta, chúng ta không có lương khô..."

Đáy lòng Tô Tịch Oanh khẽ nhúc nhích: "Cho nên các ngươi chạy tới chỗ của quan sai, muốn lấy chút lương khô cho phụ thân ngươi ăn?"

Nhị Bảo hơi ủ rũ gật đầu, bọn họ ngây ngốc, lúc lấy lương khô bị quan sai phát hiện, hiện tại lương khô cũng không lấy được, ca ca còn bị thương.

Tô Tịch Oanh duỗi tay ôm nàng đến bên người, để lương khô vào trong tay nho nhỏ của cô bé.

"Ngươi yên tâm, phụ thân ngươi nhất định sẽ khá lên, vừa rồi lúc ta ngất xỉu, ngươi đoán ta thấy ai?"

Nhị Bảo đột nhiên bị nàng ôm lấy, lập tức không dám động, mắt to ngập nước thoạt nhìn cực kỳ đáng thương.

Tô Tịch Oanh mặt không đổi sắc tiếp tục nói: "Biết Diêm La Vương không, hắn nói, ta làm rất nhiều chuyện xấu vốn là muốn bắt ta đi địa phủ, nhưng các ngươi quá nhỏ, ta đi sẽ không ai chăm sóc các ngươi, cho nên thả ta trở về để ta chăm sóc cho các ngươi thật tốt, còn cảnh cáo ta không thể làm chuyện xấu nữa, bằng không đã bắt ta đi."

Nhị Bảo nghe được sửng sốt: "Ngươi làm chuyện xấu Diêm Vương gia sẽ bắt ngươi đi sao?"

Tô Tịch Oanh chắc chắn gật đầu: "Đúng vậy, cho nên ngươi không cần sợ hãi ta sẽ bán ngươi đi, lương khô này an tâm ăn đi."

Nhị Bảo cảm thấy Diêm La Vương nói có thể tin tưởng, không từ chối Tô Tịch Oanh nữa, tay nhỏ ôm lương khô, cái miệng nhỏ ăn như cái miệng của hamster.

Tô Tịch Oanh sợ cô bé nghẹn, lại từ không gian cầm túi nước ra cho cô bé uống nước.

Nhị Bảo ăn uống no đủ sau đó cũng mệt rã rời, thân thể cô bé co thành một đoàn nho nhỏ, dựa vào bên người Tiêu Tẫn nhắm mắt lại.

Tô Tịch Oanh cũng rất buồn ngủ, nhưng xung quanh đều là ác quỷ như hổ rình mồi, nàng không thể ngủ, đặc biệt nàng mới dạy dỗ quan sai, những người này khẳng định sẽ không bỏ qua như vậy.

Hiện tại đang là mùa thu, khi màn đêm buông xuống, trong không khí đều lộ ra một hơi thở thấm lạnh.

Tô Tịch Oanh lấy ra miếng dán ấm từ không gian dính ở trên người ba người, đây là miếng dán ấm tia hồng ngoại, chỉ to bằng móng tay cái, không chú ý nhìn căn bản là sẽ không thấy.

Sau khi dán miếng dán ấm lên, có thể ở trong vòng mười mấy giờ khiến cơ thể người ở vào nhiệt ấm thoải mái.

Sau khi Tô Tịch Oanh dán miếng dán ấm lên, nháy mắt cảm thấy trên người ấm áp rất nhiều.

Tới thời gian phát lương khô, nhưng quan sai bên kia lại chậm chạp không có động tĩnh.

Các phạm nhân đói bụng rối rít đi về phía quan sai đi.

"Không có không có, hôm nay không có lương khô, các ngươi muốn ăn thì hỏi nữ nhân kia muốn đi, nàng lợi hại như vậy, khẳng định cũng có lương khô cho các ngươi ăn."

Quan sai hôm nay bị Tô Tịch Oanh dạy dỗ một trận nếu không nghĩ biện pháp lấy lại danh dự, những phạm nhân đó còn không thể lật đổ được phạm nhân.

Cho nên bọn họ quyết định ban đêm không phát lương khô, để nhữug phạm nhân này đi tìm Tô Tịch Oanh gây rối, để nàng biết, đắc tội bọn họ là kết cục gì.

Bóng ma màu đen che ánh sáng trước mặt Tô Tịch Oanh, Tô Tịch Oanh ngẩng đầu đã thấy ba tên đại hán tới trước mặt.

"Đều là ngươi nữ nhân chó này, làm hại chúng ta không có lương khô ăn, giao hai nhãi ranh kia ra đây, bằng không khiến ngươi đẹp."

Đại hán người đầy dơ bẩn, dưới lông mày lộn xộn là một đôi mắt to như chuông đồng, lúc này đang nổi giận đùng đùng lườm nàng.

Tô Tịch Oanh nhớ lại, người này chính là người muốn bỏ tiền ra mua hai đứa nhỏ.

"Không có lương khô ngươi tìm quan sai đi, tìm ta làm cái gì." Mặt mày Tô Tịch Oanh lạnh nhạt, mắt không có một tia độ ấm.

"Xì! Tiện nhân, lão tử không ăn, vậy ăn ngươi!"

Trên mặt ba người hiện ra hung ác, giống linh cẩu cực kỳ đói nhào về phía Tô Tịch Oanh.

Tô Tịch Oanh rủa thầm một tiếng, không kiên nhẫn cầm nhánh cây thô như cánh tay bên cạnh lên đứng dậy, đánh mạnh về phía đại hán, hung hăng đập một gậy lên cánh tay giơ lên của hắn, còn không đợi đại hán kêu lên đau đớn, gậy của nàng lại rơi xuống lần nữa.

Lần này, đập thật mạnh ở trên miệng hắn.

"A!"

Đại hán lảo đảo một cái quỳ rạp xuống đất "Phốc" một cái, phun ra mấy cái răng vàng và máu tươi đặc sệt.

Tô Tịch Oanh không cho hắn cơ hội thở dốc, kéo đai lưng của hắn xuống từ xuyên qua dưới nách hắn, sau đó ném đai lưng lên trên cây sang một chỗ khác, nháy mắt đã treo đại hán lên trên thân cây thô tráng.

"Tiện nhân, ngươi thả bà tổ xuống..."

Hai đại hán theo tới thấy thế mắt lộ ra hung ác muốn tiến lên, nhưng bọn họ mới vừa đi một bước về phía trước, gậy gỗ trong tay Tô Tịch Oanh đã hung hăng đập xuống đại hán trên cây một gậy.

Một tia sáng hoàng hôn cuối cùng chiếu vào trong đôi mắt lạnh lùng của Tô Tịch Oanh, như là có thể đốt cháy người: "Các ngươi dám tiến lên một bước ta sẽ tháo một cánh tay của hắn, tiến lên hai bước, ta sẽ phế đi một chân của hắn, cho đến khi đập nát xương cốt trên người hắn mới thôi."

Hai đại hán bị sát khí cường đại của Tô Tịch Oanh không dám lại động, nhớ lại khi nàng hung ác đánh quan sai bọn họ không dám đi về phía trước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play