Tô Tịch Oanh chỉ có thể tìm sơn động đặt chân trước, qua đêm nay lại nói.
"Lại đi về phía trước nửa dặm, hẳn là có nơi đặt chân." Tiêu Tẫn mở miệng nói.
"Được." Tô Tịch Oanh không có bất kì nghi ngờ gì, tốc độ cõng người nhanh hơn.
Quả nhiên, ở sau khi đi qua một đống tảng đá linh tinh, nàng tìm được một sơn động không lớn.
Sơn động là ở trên một cái sườn dốc, tầm nhìn rất lớn, không cần lo lắng ban đêm có dã thú xâm nhập.
Sau khi Tô Tịch Oanh kiểm tra sơn động không có vấn đề, mới cõng Tiêu Tẫn đi vào.
Nàng đặt Tiêu Tẫn ở trên mặt đất, sau đó đứng lên đi ra ngoài.
"Ta đi tìm chút củi lửa về nhóm lửa." Trên người ướt sượt khó chịu.
"Ừ."
Tô Tịch Oanh ra cũng là vì tiện vào không gian trữ vật lấy vài thứ, đêm nay nàng không muốn đói bụng.
Nhưng vì không cho Tiêu Tẫn phát hiện manh mối, nàng vẫn là lấy lương khô dùng bọt nước ngâm từ trong không gian ra, lúc sau nhặt một ít củi lửa bên đường, mới trở lại trong động.
"Ngươi biết đánh lửa hay không?" Dù sao nàng cũng sẽ không, nhưng dùng khí đánh lửa lại quá rõ ràng.
"Biết."
Tô Tịch Oanh giao chuyện nhóm lửa cho Tiêu Tẫn, sau đó lại ra sơn động: "Ta đi xem có thể tìm được con mồi hay không."
Núi sâu này không khác nhiều lắm, con mồi vẫn là có, sau khi Tô Tịch Oanh dùng máy dò xét sinh vật kiểm tra đo lường được chỗ có con mồi, đã lặng yên tới gần, non nửa canh giờ, nàng đã thu hoạch bảy tám con thỏ hoang còn có một con gà rừng.
Nàng trực tiếp lấy máu con mồi, sau khi lột da thỏ hoàn chỉnh xuống bỏ vào không gian, mới cầm theo con mồi xử lý sạch sẽ trở lại sơn động.
Tiêu Tẫn ở trong động đã nhóm lửa xong.
"Đi một chuyến thu hoạch cũng không tệ lắm, đêm nay có thịt ăn."
Tiêu Tẫn nhìn gương mặt tươi cười tươi đẹp của nàng, phát hiện khi nàng đang nói đến thức ăn, đôi mắt đều tỏa ánh sáng, cũng không biết lúc trước nàng là ở chỗ nào, ngay cả đồ ăn cũng đều không có sao?
Tô Tịch Oanh dùng gậy gỗ xuyên qua con thỏ và gà rừng, lúc sau đều đặt chúng nó ở trên lửa quay, vì ban đêm có củi lửa đốt, nàng thừa dịp khoảng không nướng thịt, lại đi ra ngoài nhặt chút củi trở về, như vậy sẽ không sợ ban đêm không cos củi đốt.
Ai ngờ, nàng còn chưa ngồi xuống, mà bắt đầu duỗi tay cởi xiêm y trên người.
Tiêu Tẫn vừa ngẩng đầu, đã thấy nàng cởi chỉ còn lại có một bộ áo lót, vòng eo một tay có thể ôm hết kia đột nhiên xuất hiện ở trước mắt.
Đôi mắt của Tiêu Tẫn thâm sâu, đây đã là lần thứ hai nàng không hề cố kỵ thoát y ở trước mặt hắn, chẳng lẽ không cảm thấy xấu hổ trong lòng sao?
Nàng thật đúng là xem hắn trở thành trượng phu của mình sao?
"Ngươi ở trước mặt người ngoài, cũng là không... Không câu nệ tiểu tiết như vậy sao?"
Tô Tịch Oanh không tạm dừng động tác, treo y phục ẩm ướt ở trên nhánh cây nhặt về, dùng rễ cây thực vật dài buộc nhánh cây thành một cái giá ba chân, sau đó để tới cạnh lửa sấy.
"Ngươi chạy nhanh cởi quần ra, ta nhìn miệng vết thương trên chân ngươi." Tô Tịch Oanh không nghĩ sâu ý tứ trong lời nói của hắn, hiện tại nàng chỉ nghĩ nhanh xử lý chuyện tối hôm qua, sau đó ngồi xuống ăn thịt!
Mặt của Tiêu Tẫn căng chặt, cảm thấy không thể nói chuyện bình thường với nữ nhân này.
"Trên người của ngươi còn có thuốc?"
"Có, đều ở trên người, lúc rơi xuống cũng không rơi."
"Vậy ngươi đưa dược cho ta, ta tự xử lý."
Tô Tịch Oanh suy nghĩ, đã ném bình dược trên người tới trước mặt hắn: "Trước nhìn xem miệng vết thương trên chân có sưng đỏ thối rữa hay không, nếu lại xuất hiện thịt nát thì nhanh đổ thuốc lên."
Tiêu Tẫn tiếp nhận dược nhàn nhạt trả lời.
Tô Tịch Oanh trở lại bên cạnh đống lửa ngồi xuống, quay thịt nướng cháy trên giá đột nhiên nghĩ đến, lúc trước khi nhàn rỗi nói chuyện, Hạ Thủ Nghĩa nói với nàng, muốn thịt nướng ăn ngon, tốt nhất không cần dùng lửa mạnh, như vậy thịt nướng ra sẽ có mùi xông khói nồng đậm, có thể tìm một lá cây lớn bao lấy bánh bao thịt, lại ở bên trên bọc thêm một lớp đất đỏ ném vào đống lửa nướng, chỉ cần nướng nửa canh giờ là có thể ăn.
Nghĩ như vậy, nàng đứng lên đi ra cửa động.
Tiêu Tẫn còn chưa mở miệng, đã không thấy bóng dáng tăm hơi của nàng.
Chờ đến khi Tô Tịch Oanh ôm một đống lá cây trở lại sơn động, phát hiện Tiêu Tẫn đang ngồi ở cửa động nhìn nàng.
Tô Tịch Oanh nghi hoặc mở miệng: "Ngươi ở chỗ này làm cái gì?"
Mặt Tiêu Tẫn vô biểu cảm nói: "Khói xông khó chịu, ra hít thở không khí."
Tô Tịch Oanh không nghi ngờ hắn, ôm lá cây vào sơn động.
Sau khi Tiêu Tẫn thấy nàng tiến vào, cũng chậm rãi dùng tay dịch vào: "Ngươi lấy nhiều lá cây như vậy làm cái gì?"
Tô Tịch Oanh vui vẻ nói: "Thử làm thỏ ăn mày và gà ăn mày Hạ đại thúc dạy ta."
Nàng lấy thịt gà và thỏ trên giá xuống đặt lên lá cây lớn bọc lại xong, sau đó dùng lá cây bọc đất đỏ ôm về lại, chuẩn bị tốt sau đó mới đưa bọc bùn thịt vào trong lửa nướng.
Tô Tịch Oanh ngồi ở bên cạnh, chậm rãi thêm củi, tầm mắt gần như không dời đi từ trên đống lửa.
Bởi vì lửa đốt thật sự vượng, đừng nói xiêm y, ngay cả đầu tóc Tô Tịch Oanh đều được hong khô.
Trong lúc Tô Tịch Oanh nhìn chằm chằm lửa thì nhìn thoáng qua Tiêu Tẫn: "Ngươi xử lý vết thương trên đùi tốt chưa?"
Tiêu Tẫn nhìn nàng gật đầu.
Tô Tịch Oanh nhìn mặt mày bình thản của hắn, đột nhiên cảm thấy có hơi không thích hợp, cảm thấy thái độ của Tiêu Tẫn với nàng giống như hòa hoãn chút.
Đại khái là bởi vì nàng anh dũng nhảy xuống cầu dây cứu hắn, khiến hắn cảm động?
Tô Tịch Oanh cảm thấy tính khả năng này rất lớn, nàng không có nghĩ sâu, tính thời gian không sai biệt lắm dùng nhánh cây gõ vỡ bọc bùn nướng rồi mở ra.
Ở trong nháy mắt lá cây bị mở ra kia, một mùi thịt nồng đậm tràn ngập khứu giác của Tô Tịch Oanh.
Tô Tịch Oanh liên tiếp gõ đống bùn vài cái, đặt con thỏ và một con gà vẫn luôn nướng chín đến trước mặt Tiêu Tẫn, lại từ trên người cầm lương khô cho hắn.
"Đây là của ngươi, còn lại đều là của ta."
Tô Tịch Oanh thấy tầm mắt hắn còn dừng ở trước bọc bùn của mình, nhíu mày, như làm đấu tranh tư tưởng một phen, lại đẩy một con thỏ nướng chín đến trước mặt hắn: "Nhiều nhất cho ngươi một con, không thể lại thêm nữa."
Tiêu Tẫn cũng không cần ăn nhiều như vậy, nhưng nhìn vẻ mặt bộ dáng nàng đau mình, hắn không chút khách khí nhận: "Được."
Tô Tịch Oanh cầm một cái chân thỏ lên cũng không rảnh lo phỏng tay đã cắn một miếng to.
Thịt gà đã được nướng đến vô cùng mềm mại, mặc dù không có bất kì gia vị gì, thịt gà này ăn cũng vô cùng thơm.
So với Tô Tịch Oanh ăn ngấu nghiến, tướng ăn của Tiêu Tẫn lại hiện vẻ ưu nhã, tốc độ ăn của hắn cũng không chậm, nhưng sẽ không khiến người cảm thấy hắn vội vàng.
Tiêu Tẫn cũng không nghĩ thịt này sẽ ngon như vậy, cộng thêm ăn xong một cái lương khô, hắn đều cảm thấy khí lực trên người khôi phục không ít.
Tô Tịch Oanh sau một trận gió cuốn mây tản, mấy con thỏ đều vào bụng nàng, nàng thỏa mãn dựa vào trên vách đá phun ra một hơi.
"Cuộc sống này thật là thoải mái."
Tiêu Tẫn thấy nàng dựa vào trên vách đá, đôi mắt đều hơi không mở ra được, hắn cầm nhánh cây để cho đống lửa nhỏ hơn, lúc sau lại chậm rãi dịch tới phía gần cửa động, nơi này có thể thấy rõ tình huống ngoài động trước tiên.