Mang Không Gian Vật Tư Xuyên Đến Cổ Đại Nuôi Dưỡng Vương Gia Tàn Phế Cùng Hai Bé Con

Chương 24


2 tháng

trướctiếp

Ngay ở lúc Tô Tịch Oanh hơi thả lỏng, thân cầu đột nhiên lay động kịch liệt, thân cầu cũng bắt đầu đổ xuống.

Vẻ mặt Tô Tịch Oanh nghiêm lại, một tay bắt được xích sắt, một cái tay khác đỡ lấy Triệu ma ma.

"Phía trước sao lại thế này?"

"Có người chặt đứt xích sắt, đi mau!" Đằng trước đột nhiên có người hét một câu.

Ngực Tô Tịch Oanh trầm xuống bắt lấy Triệu ma ma vững bước đi về phía trước.

Đột nhiên một ám khí bay qua từ bên tai Tô Tịch Oanh, bay thẳng về phía Tiêu Tẫn đi ở phía trước.

"Tiêu Tẫn, cẩn thận!" Tô Tịch Oanh kinh hô.

Tiêu Tẫn bỗng nhiên hoàn hồn, chỉ có thể buông một bàn tay ra nghiêng cơ thể thể của mình tránh né ám khí công kích.

Nhưng vào lúc này, xích sắt trên tay hắn đột nhiên đứt gãy, khiến hắn mất đi cân bằng, cả người đều rơi xuống vách núi.

"Phụ thân!"

Tô Tịch Oanh không kịp nghĩ nhiều, thả người nhảy về phía Tiêu Tẫn.

Tiêu Tẫn nhìn Tô Tịch Oanh nhảy xuống đáy mắt tràn đầy kinh ngạc, không nghĩ tới nàng lại nhảy xuống theo.

Một cái tay của Tô Tịch Oanh đã bắt được tay của Tiêu Tẫn, nhìn dòng nước phía dưới dần dần rõ ràng lớn tiếng nói: "Mau, ngừng thở!"

Nháy mắt tiếp theo, hai người rơi vào trong nước lạnh băng, sức chịu nén dưới nước gần như làm Tô Tịch Oanh không thở nổi, cũng mặc kệ nàng khó chịu bao nhiêu, nàng vẫn nắm chặt chặt lấy tay của Tiêu Tẫn, nàng biết, nếu nàng buông tay, lấy tình huống như vậy của Tiêu Tẫn, tám phần là không sống được.

Ở trong nháy mắt Tiêu Tẫn rơi xuống kia đã ngừng hô hấp lại rồi, nhưng nước sông lạnh băng vẫn khiến da đầu hắn tê dại, một mùi máu tanh dâng lên, hắn dần mất đi ý thức...

"Rầm"

Tô Tịch Oanh phá nước mà ra, dùng hết sức lực kéo Tiêu Tẫn từ trong nước ra, để hắn ngửa mặt lên trời.

Nàng nhanh chóng quan sát tình huống xung quanh, hai bên đều là bụi rậm, nơi này căn bản là không có chỗ để lên bờ, chỉ có thể tiếp tục đi theo dòng nước nhìn xem tình huống phía dưới.

Không bao lâu, nàng đã phát hiện hai bờ sông nhô đầy nhánh cây buông xuống, Tô Tịch Oanh nhắm chuẩn cơ hội, đã bắt được một nhánh cây thô to, ổn định thân thể của hai người.

Tô Tịch Oanh mượn lực lượng của vô cùng chi lực, kéo Tiêu Tẫn lên trên bờ, nhưng mặc dù là như vậy, nàng cũng mệt mỏi đến đầu một ngón tay đều không muốn động.

Nhưng nàng vẫn không thể nằm yên, Tiêu Tẫn còn không biết sống hay chết.

Tô Tịch Oanh chỉ có thể đứng dậy kiểm tra tình huống của Tiêu Tẫn, phát hiện mạch đập của hắn lại đã ngừng đập.

Nàng nhướng mày, nghĩ đến nếu hai đứa bé biết phụ thân của bọn họ đã xuống địa ngục, không khóc thành lệ nhân không được.

Tô Tịch Oanh hạ người xuống kiểm tra miệng mũi của hắn không có dị vật sau đó bắt đầu làm hồi sức tim phổi cho hắn.

Đôi tay nàng giao nhau không ngừng ấn ngực của hắn, nhưng hắn vẫn không có nửa điểm động tĩnh.

Tô Tịch Oanh trầm mặt, hít sâu một hơi khom người đè xuống mồm của hắn...

Ở nháy mắt môi Tô Tịch Oanh chạm vào hắn, Tiêu Tẫn bỗng nhiên mở mắt, đôi mắt sâu đen của hắn bắn ra một tia sát khí lạnh lùng, duỗi một tay đẩy Tô Tịch Oanh ra.

Tô Tịch Oanh không đề phòng hắn đột nhiên tỉnh lại, bị đẩy lảo đảo ngã trên đất

"Tiêu Tẫn, ngươi có thể biết tốt hơn xấu hay không!"

Tiêu Tẫn ngồi dậy, lạnh lùng nhìn nàng:"Ngươi có thể biết liêm sỉ hay không!"

Tô Tịch Oanh lau bọt nước trên mặt đứng lên: "Trong đầu ngươi có thể không cần đều là những phế liệu đồi trụy vô dụng đó được không, chỉ bộ dáng hiện tại này của ngươi xứng với tiên thi ta sao?"

Gân xanh trên trán Tiêu Tẫn nổi lên, cũng không biết rốt cuộc nữ nhân trước mắt là từ nơi nào tới, loại lời nói không biết xấu hổ này cũng có thể nói được bằng phẳng như thế.

"Nếu không phải là ta, hiện tại ngươi đã bị cá ăn rồi, nếu không phải bởi vì hai đứa nhỏ, ta có thể cứu ngươi sao?"

Tô Tịch Oanh thật sự bực bội, ở đời trước một người dám làm như vậy ở trước mặt nàng, đã bị nàng xé nát!

Tiêu Tẫn nghĩ đến, khi hắn rơi xuống, Tô Tịch Oanh không chút do dự đã nhảy theo tới, sau khi vào nước, nội thương của hắn tái phát, dâng lên một tia khí huyết, hắn lập tức phong bế tất cả mạch môn bế khí, tạo thành biểu hiện chết giả.

"Ngươi vừa rồi là đang cứu ta?"

Tô Tịch Oanh không muốn giải thích nguyên lý hồi sức tim phổi với hắn, lạnh lùng nói: "Đúng vậy."

Tiêu Tẫn mím môi, như còn có thể cảm giác được cánh môi mềm mại của nàng mang theo hơi hơi thở lạnh lẽo.

Tô Tịch Oanh cũng không muốn so đo với hắn, sau khi nhét một viên kẹo năng lượng vào trong miệng, đã đứng dậy xem xét tình huống xung quanh, bọn họ là rơi xuống từ vách núi, nếu muốn rời khỏi nơi này, cũng chỉ có thể đi lên trên.

"Xung quanh Việt Thành có bờ biển hay không?" Nếu là bờ biển, vậy những nước kia rất có thể chính là chảy tới biển rộng, cứ như vậy, bọn họ đi theo dòng nước, tính khả năng có thể gặp được thôn trang là rất lớn.

"Không có biển, nhưng có một con sông xuyên qua thành."

"Sông cũng vậy, chúng ta đi theo dòng nước, rời khỏi nơi này trước lại nói."

Tiêu Tẫn cho rằng Tô Tịch Oanh sẽ không để ý tới hắn, ai ngờ sau khi nàng nói xong, trực tiếp đi đến trước mặt hắn bắt lấy tay hắn cõng hắn lên trên lưng.

Tiêu Tẫn không từ chối, bọn họ phải nhanh rời khỏi nơi này tìm được đội ngũ lưu đày.

Lực lượng của vòng tay đã đỡ trọng lượng trên người Tiêu Tẫn cho Tô Tịch Oanh, cho nên nàng đi cũng không khó khăn.

Tiêu Tẫn nhìn lông mi Tô Tịch Oanh ở dưới ánh sáng lúc sáng lúc tối bay lên, lông mi thật dài kia giống như là bàn chải, lay động qua lại ở trong lòng hắn, loại cảm giác này rất kỳ quái, đây là cảm nhận chưa từng có trong hai mươi mấy năm hắn sống.

"Lúc ấy vì sao ngươi nghĩa vô phản cố nhảy xuống." Tiêu Tẫn hỏi ra nghi vấn ở đáy lòng.

Tô Tịch Oanh không chút nghĩ ngợi nói: "Bởi vì ngươi không thể chết được."

Tiêu Tẫn nhíu mày: "Ngươi không hy vọng ta chết."

"Ngươi cho rằng như vậy cũng không sai."

Tiêu Tẫn hơi ngơ ngẩn, theo bản năng rũ mắt nhìn về phía nốt ruồi kia ở gáy của nàng.

Nốt ruồi kia còn ở đó, người trước mắt là Tô Tịch Oanh không sai, nàng vẫn là Tô Tịch Oanh, rồi lại không phải là nàng.

Tiêu Tẫn đột nhiên vang lên một truyền thuyết lâu đời, nói khi trời sinh dị tương, sẽ xuất hiện dị chuyện vật đổi sao dời.

Hắn hỏi qua Linh Nhi và Tễ Nhi, bọn nó đều nói, ở trong lúc hắn hôn mê, từ đầu đến cuối Tô Tịch Oanh đều chưa từng rời đi, chỉ là không cẩn thận ngã hôn mê trong chốc lát.

Mà Tô Tịch Oanh biến hóa, chính là bắt đầu từ sau khi nàng hôn mê tỉnh lại.

Lúc này Tiêu Tẫn đã nhận định người trước mắt là Tô Tịch Oanh, nhưng rất có thể bên trong đã bị vật đổi sao dời đổi thành một người khác.

Tô Tịch Oanh nào có thể biết được, mình đã lòi ở chỗ Tiêu Tẫn.

Nàng cõng Tiêu Tẫn một đường đi dọc theo con sông, nhưng trời đều sắp đen, bọn họ đều không nhìn thấy có dấu vết dân cư.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp