Nhị Bảo phồng khuôn mặt nhỏ lên lắc đầu, một đôi mắt to ngập nước nhìn nàng: "Da hổ kia là đại lão sao?"
Tô Tịch Oanh vỗ da hổ cười nói: "Đúng vậy, Linh nhi thích sao? Thích sẽ để lại cho Linh Nhi làm cái chăn."
Nhị Bảo hơi sợ hãi lắc đầu: "Không cần, quá dọa người."
"Chúng ta cầm đi đổi bạc, mua cho Linh Nhi y phục mới được không?"
Nhị Bảo chớp mắt to ngây thơ mở miệng: "Ngươi, ngươi đánh chết đại lão hổ, thật là lợi hại, lợi hại giống phụ thân."
Tô Tịch Oanh rất có hứng thú nhướng mày: "Phụ thân ngươi cũng từng đánh chết lão hổ sao?"
Nhị Bảo gật đầu, mở ra hai tay nhỏ vẽ một vòng to lớn: "Như vậy, lão hổ lớn như vậy."
Tô Tịch Oanh nhìn bộ dáng đáng yêu của cô bé, thật sự là không nhịn được muốn ôm lên hôn hai cái, lại sợ dọa hài tử, nói theo lời của cô bé: "Phụ thân ngươi thật lợi hại."
Nghe Tô Tịch Oanh khen phụ thân ruột của bản thân, mắt to của Nhị Bảo càng sáng, phải biết rằng trước kia nghe ở trong miệng Tô Tịch Oanh chính là không có nửa điểm lời hay về Tiêu Tẫn, cho nên Nhị Bảo vui sướng chạy về trước mặt Tiêu Tẫn khuôn mặt nhỏ đều là đắc ý nói: "Phụ thân, nàng nói ngươi thật là lợi hại."
Vẻ mặt của Tiêu Tẫn hơi cứng lại, nhất thời không hiểu nàng trong miệng Nhị Bảo là ai.
Nhị Bảo chỉ Tô Tịch Oanh, nhìn Tiêu Tẫn nhẹ giọng nói: "Nàng nói phụ thân cũng có thể đánh chết đại lão hổ, siêu lợi hại."
Tiêu Tẫn nhíu lông mày, năm đó ở khu vực săn bắn săn thú hắn xác thật săn được một con đại hổ, nhưng sau khi Tô Tịch Oanh biết được chỉ là khinh thường bĩu môi, nói hắn tàn bạo máu lạnh, sao có thể cảm thấy hắn lợi hại.
Nhưng Tiểu Nhị Bảo sẽ không nói dối, nghĩ đến bộ dáng tối hôm qua của Tô Tịch Oanh, Tiêu Tẫn nhíu mày, cảm thấy nữ nhân này biến hóa thật sự quá lớn.
Sau khi quan sai xử lý tốt thi thể bị tàn phá, đã bắt đầu kiểm kê nhân số cả đội chuẩn bị tiếp tục xuất phát.
Tô Tịch Oanh buộc da hổ ở trước người, lại để Bạch Sương đỡ Triệu ma ma lên trên lưng nàng.
Bạch Sương thấy Tô Tịch Oanh mặt không đổi sắc cõng đồ hai ba trăm cân lên, đều sợ ngây người.
Giang Dương cõng Tiêu Tẫn, Tiêu Tẫn dẫn theo Đại Bảo vết thương còn chưa tốt, Tô Tịch Oanh để cho Bạch Sương nắm Nhị Bảo đi.
Thân thể của Bạch Sương cơ bản vẫn tốt, sau khi Tô Tịch Oanh cho nàng uống một bình dịch bổ sung năng lượng lớn nàng ấy cảm thấy thể lực khôi phục không ít, dẫn theo hài tử là vấn đề không lớn.
Nói đến cũng kỳ quái, sau khi Tô Tịch Oanh giết Bạch Hổ, đường bọn họ xuống núi đặc biệt thuận lợi, ở trước buổi trưa đội ngũ đã đến chân núi.
"Khó trách nói lúc ở trên núi cảm thấy âm u, nhìn hôm nay sợ là trời muốn mưa."
Hơi nước trong không khí rất nặng, Tô Oánh bên này bị thương bị bệnh, nếu trời mưa sẽ chỉ làm tình huống của bọn họ càng không tốt.
Nhưng ông trời như là cố ý muốn đối nghịch với bọn họ, sau khi xuống núi đi không bao lâu, mưa đã rơi xuống.
Quan sai nhanh cầm áo tơi mặc vào từ trên xe, nhưng mưa càng rơi xuống càng lớn, nhìn trong khoảng thời gian ngắn là không dừng được.
"Động tác đều nhanh chút cho ta, nhanh lên đi."
Nhiều năm qua Lý Đạt vẫn luôn làm công việc áp giải phạm nhân lưu đày, với một thế hệ địa hình này còn tính quen thuộc, hắn biết ở phía trước cách đó không xa có mấy sơn động, có thể tạm thời để cho bọn họ tránh mưa.
Nước mưa rơi vào trên người Tiêu Tẫn, hắn chỉ cảm thấy miệng vết thương trên đùi càng đau hơn, vì không cho Đại Bảo bị dính mưa, hắn cẩn thận ôm hài tử vào trong ngực, dùng thân thể của mình che đậy mưa gió cho cậu bé.
Tô Tịch Oanh nhìn mưa to bầu trời rủa thầm một tiếng, trong không gian trữ vật của nàng là có thiết bị có thể che mưa, đáng tiếc không thể lấy ra.
Theo như lời Lý Đạt sơn động ở trên núi phía trước cách đó không xa, chờ lúc bọn họ đi đến, trời đều sắp đen.
Nhưng cũng may mấy sơn động đều khá lớn, tách phạm nhân ra cũng đều có thể hoàn toàn cất chứa.
Tô Tịch Oanh cõng Triệu ma ma đi vào tận cùng bên trong sơn động, tìm được một chỗ tương đối trơn nhẵn mới thả Triệu ma ma xuống.
Vốn dĩ Triệu ma ma bị viêm phổi, hiện tại lại gặp mưa, chỉ sợ hôm nay thuốc đều dùng vô ích.
Nàng lấy ra miếng dán ấm từ trên người dán ở trên người Triệu ma ma, duy trì độ ấm trên người bà ấy, sau đó đứng dậy đi đến cửa động.
Quan sai thấy nàng đi tới, duỗi tay ngăn nàng lại: "Làm cái gì, thành thật đợi ở trong động."
Tô Tịch Oanh lạnh lùng liếc bọn họ: "Ta thấy trước cửa động có củi khô, ta muốn nhặt chút đi vào nhóm lửa."
"Đốt lửa cái gì, dù ngươi kiều quý, ngươi còn tưởng rằng ngươi là giao ra..."
"Ầm!"
Tô Tịch Oanh đấm một quyền ở trên tường đá phía sau quan sai, buông nắm đấm ra, đá rơi xuống rào rạt.
Sắc mặt quan sai trắng bệch, nhìn mặt Tô Tịch Oanh không biểu tình lại như tu la khó khăn nuốt nước miếng.
"Nếu ta muốn đi ra ngoài, mọi người các ngươi cùng nhau lên cũng không ngăn được ta, hiểu chưa?"
Môi quan sai run rẩy, hắn thật sự là đáng chết, lại quên mất một màn Tô Tịch Oanh dùng một đao đã cắt cổ đại bạch hổ kia!
"Ngươi, ngươi động... động tác nhanh lên."
Tô Tịch Oanh buông lỏng tay ra, xoay người ra sơn động.
Nàng ra thật sự là vì nhặt củi lửa, cũng là vì tìm một cơ hội vào không gian lấy vài thứ kia.
Sau khi Tiêu Tẫn ngồi xuống, duỗi tay sờ ở trên trán Đại Bảo, cái trán của tiểu gia hỏa lại là nóng bỏng, đây là lại bị sốt.
Hắn cởi y phụ ướt trên người hài tử xuống, đang chuẩn bị để Giang Dương đi tìm quan sai xin chút lửa, đã thấy Tô Tịch Oanh ôm một bó củi lớn đi đến.
Tô Tịch Oanh xếp củi lửa xong, Tiêu Tẫn chỉ nghe thấy một tiếng vang nhỏ "tách tách", củi lửa bùng cháy lên.
Mặt mày Tiêu Tẫn âm trầm, muốn nhìn đồ vật trên tay Tô Oánh, nhưng động tác của nàng quá nhanh, đảo mắt đồ vật kia đã bị nàng cho vào túi tay áo.