"Chỉ có một mìnhg ngươi sao? Triệu ma ma đâu?" Triệu ma ma là nhũ mẫu của nàng, năm đó cũng theo nàng tới Tề Vương phủ.
Bạch Sương nghe vậy, vành mắt đỏ lên nức nở nói: "Triệu ma ma, bà ấy, bà ấy sắp không được..."
Bạch Sương và Triệu ma ma là hai người thật tình với nàng ở phủ Thừa tướng, nghe Bạch Sương nói như vậy, nàng cảm thấy ngực hơi buồn, đây có lẽ là một chút lương tâm tình cảm còn lại mà nguyên chủ lưu lại.
"Người ở đâu, dẫn ta đi nhìn xem."
Bạch Sương gật đầu, Triệu ma ma đau nhất chính là Vương phi, ở trước khi chết có thể gặp Vương phi một lần, cũng có thể nhắm mắt.
Từ trong miệng Bạch Sương biết được, ở trên đường lưu đày nàng ấy và Triệu ma ma vẫn luôn tìm kiếm tin tức của Tô Tịch Oanh, nhưng không bao lâu Triệu ma ma bị bệnh, kéo dài tới hiện tại đã sắp không chịu được nữa.
Triệu ma ma bị Bạch Sương sắp xếp ở dưới một cây đại thụ, nếu không nhìn kỹ, gần như không nhìn thấy ngực của bà ấy phập phồng, người như đã chết.
Ở trong trí nhớ của Tô Tịch Oanh, Triệu ma ma vẫn luôn là một lão nhân rất hiền từ, bộ dáng cười rộ lên vô cùng giống với bảo mẫu, nhưng hôm nay bà ấy cũng đã gầy chỉ còn lại da bọc xương.
"Triệu ma ma ngươi tỉnh tỉnh, ta tìm được Vương phi, Vương phi tới thăm ngươi, ngươi mau tỉnh lại nhìn xem."
Triệu ma ma như là nghe được Bạch Sương nói, yếu ớt mở hai mắt ngơ ngẩn nhìn Tô Tịch Oanh.
"Vương, Vương phi..."
Tô Tịch Oanh nhìn Triệu ma ma hơi thở mong manh, đột nhiên nhớ tới bảo mẫu hơi thở thoi thóp ngã vào nàng trong lòng năm đó.
Nàng theo bản năng cầm tay Triệu ma ma: "Nhũ mẫu, ngươi đừng sợ, ta nhất định sẽ chữa khỏi cho ngươi."
Triệu ma ma nhìn Tô Tịch Oanh, vui mừng nở nụ cười, mí mắt lại dần khép lại.
Tô Tịch Oanh rùng mình trong lòng, năm đó nàng đã trơ mắt nhìn nhũ mẫu rời khỏi nàng một lần, nàng quyết không thể lại để chuyện như vậy xảy ra lần thứ hai!
Tô Tịch Oanh bắt đầu làm kiểm tra cho Triệu ma ma, ở mạt thế, y học đã phát triển tới cực hạn, mặc dù là học trung y cũng có đột phá rất lớn, từ nhỏ nàng đã tiếp nhận khoa y học Trung Quốc và Phương Tây, trình độ thuần thục với Trung y không thua gì Tây y.
Nàng bắt mạch cho Triệu ma ma, rất nhanh từ trên mạch tượng phát hiện vấn đề.
"Là viêm phổi." Đã phát hiện đến trình độ rất nghiêm trọng, nhưng đáng được ăn mừng chính là tim Triệu ma ma còn đập, chỉ là tạm thời bị sốc.
Sau khi Tô Tịch Oanh xác định chứng bệnh đã đứng dậy tìm chỗ kín vào không gian, khi chờ nàng trở ra, trên tay đã có thêm thuốc tiêm và thuốc nước.
"Bạch Sương, ngươi đi lấy chút nước lại đây."
Bạch Sương không nghi ngờ đứng dậy rời đi.
Tô Tịch Oanh thừa dịp khoảng không này, tiêm thuốc nước hạ sốt vào cho Triệu ma ma, lúc sau lại lấy ra thuốc và dịch dinh dưỡng cho bà ấy uống vào.
Ở trong đội ngũ lưu đày có thể ăn thịt người này, người già nữ nhân và hài tử là ngã xuống trước, Triệu ma ma và Bạch Sương có thể chống được hiện tại đã rất không dễ dàng.
Khi Bạch Sương lấy nước về, Tô Tịch Oanh đã làm xong tất cả.
Nàng nhận nước uống một miếng, theo sau đứng dậy để Bạch Sương nâng Triệu ma ma lên để bà ấy nằm ở trên lưng.
"Vương phi, để, để nô tỳ đi, người thân kiều thịt quý..."
Tô Tịch Oanh trực tiếp cõng người lên: "Ngươi xem không thể nặng hơn Triệu ma ma bao nhiêu, đặt lên lưng để ta cõng là được, ngươi đi theo ta đi."
Bạch Sương nhìn Tô Tịch Oanh bước đi uyển chuyển nhẹ nhàng sững sờ ở tại chỗ.
Vừa rồi bởi vì quá khẩn trương, cho nên không chú ý tới Tô Tịch Oanh biến hóa, hiện giờ xem lại, Vương phi vẫn là bộ dáng nàng ấy quen thuộc kia, chỉ là, cử chỉ lời nói lại hoàn toàn như là thay đổi một người, trước kia vai Vương phi không thể giơ tay không thể nhắc đồ, càng đừng nói cõng một người không cố sức chút nào.
Quả nhiên trắc trở khiến người trưởng thành, Bạch Sương quy tội Tô Tịch Oanh biến hóa là trên đường lưu đày ăn khổ, cho Tô Tịch Oanh một lý do giải thích rất tốt về việc mình thay đổi.
Tiêu Tẫn nhìn Tô Oánh cõng Triệu ma ma dẫn theo Bạch Sương trở về, mày hơi nhíu lại không thể thấy.
Hắn biết hai người này, vẫn luôn đều trung thành và tận tâm với Tô Tịch Oanh.
Tô Tịch Oanh đặt Triệu ma ma trên mặt đất, lại từ trên người cầm miếng thịt hổ đưa cho Bạch Sương: "Ăn đi, ăn đi mới có sức lực lên đường."
Bạch Sương nhìn thịt khô không nhận: "Nô tỳ không đói bụng, Vương phi giữ lại ăn đi."
Tô Tịch Oanh duỗi tay chỉ giá xương hổ còn lại cách đó không xa: "Nhìn thấy lão hổ tối hôm qua kia không? Ta đánh chết, một bao vải trùm kia đều là thịt của nó, cũng đủ để ta ăn."
Bạch Sương nghe được ngốc ở tại chỗ, tối hôm qua Bạch Hổ chạy ra nàng ấy cũng biết đến, nhưng bởi vì cách các nàng đến khá xa cũng không biết là ai giết Bạch Hổ, chỉ là nghe phạm nhân khác nói, đó là một nữ sát thần từ trong địa ngục bò ra...
Nàng như thế nào cũng chưa nghĩ đến, nữ sát thần này sẽ là Tô Tịch Oanh.
Sau khi Tô Tịch Oanh thả Triệu ma ma xuống thì đi xử lý tấm da hổ lột xuống kia.
Nàng lấy bột khô diệt khuẩn từ trong không gian ra rải lên da hổ, phòng ngừa da hổ hư thối biến chất, như vậy không bán được giá tốt.
Sau khi xử lý xong, Tô Tịch Oanh cuốn cả tấm da hổ lại, dùng một dây thừng cột chắc.
Quan sai đứng ở cách đó không xa mắt trông mong nhìn Tô Tịch Oanh: "Da hổ kia to bằng hai tấm da của lão hổ bình thường như vậy, nếu cầm đi bán lấy tiền, không phải được vài trăm lượng bạc sao, ôi!"
Ai ngờ hắn ta còn chưa nói xong, đã bị người đánh một cái tát vào trên đầu.
"Cách xa lão tử ngươi cái thứ ngu xuẩn, nếu ngươi muốn chết thì ngươi đi đi, lát nữa bị nàng tháo đầu với da xuống, đừng nói ta không cảnh cáo ngươi." Lý Đạt trừng mắt nhìn quan sai trẻ tuổi kia một cái, sợ hắn đi trêu chọc Tô Tịch Oanh, trình độ đáng sợ của nữ nhân này đã vượt qua nhận biết của bọn họ, hiện tại hắn chỉ muốn chạy nhanh đến Bắc Hoang cách nàng càng xa càng tốt!
Quan sai trẻ tuổi oan ức sờ đầu bị đánh đỏ ửng: "Thủ lĩnh, ngươi đừng giận, ta, ta chỉ nói mà thôi, ai dám đánh chủ ý lên nàng chứ."
"Người chết đều tính rõ ràng chưa, ghỉ chép cẩn thận cho ta, xương cốt chôn ngay tại chỗ."
Tối hôm qua khi Bạch Hổ lao tới cắn chết không ít người, trên cơ bản vào trong miệng nó ngay cả cơ hội cứu giúp cũng đều không có, cho nên không tồn tại người bệnh, chỉ có tử thi bị tàn phá.
"Vậy ta đi."
Tô Tịch Oanh thu dọn xong da hổ, đang chuẩn bị ngồi ăn một chút gì đó, quay đầu lại đã thấy Nhị Bảo đứng ở phía sau nàng mắt trông mong nhìn nàng.
Tô Tịch Oanh nghĩ đến bộ dáng Nhị Bảo bị nàng dọa, ngồi xổm xuống nhìn cô bé nói: "Linh Nhi làm sao vậy, muốn ăn thịt sao?"