Nhìn dáng vẻ Lâm Mạt cảnh giác, Truy Phong Giả mỉm cười, mang theo chút u buồn ẩn thân lần nữa. Lâm Mạt quét mắt chung quanh một chút, hắn cũng đã rời đi.

Không hổ là trận địa Lâm Mạt để sẵn sàng đón địch, kỹ năng hắn cũng không phải là kỹ năng “Ẩn thân thuật” phổ thông, kỹ năng của hắn có thời gian cooldown ngắn hơn rất nhiều so với Đạo Tặc bình thường.

Chỉ là hiệu quả ẩn thân không khác gì nhiều với kỹ năng ẩn thân thuật phổ thông. Nếu không kỹ năng này cũng quá nghịch thiên.

Nhìn phương hướng hắn rời đi, Lâm Mạt như có điều suy nghĩ. Lâm Mạt đã lên tới cấp hai, nhưng hắn vẫn không có đạt được một miếng da lợn rừng nào.

“Cái tỉ lệ rơi đồ cũng quá thấp đi.” Lâm Mạt cưới lắc đầu. Sau đó hắn tiếp tục phóng Hỏa Cầu, công kích hướng con lợn còn lại.

Cho tới bây giờ nó vẫn còn không ủ rũ tiếp tục leo lên bên trên, loại đơn vị này rất dễ dàng hấp dẫn cừu hận.

Vừa phóng Hỏa Cầu, vừa tiếp tục suy nghĩ tâm sự. Hắn bỗng nhiên hiểu được vì cái gì mà gặp được hai người chơi cấp hai, nguyên nhân rất đơn giản, lợn rừng rất dễ dàng bị chơi thả diều.

Qua sáu phút, con lợn rừng rốt cục ngã xuống đất bỏ mình. Hắn ánh mắt sáng lên, lần này con quái này rốt cục cống hiến ra một miếng da lông.

Hắn đi xuống nhặt da lông, sau đó tiến hành luyện cấp khô khan một mình. Ước chừng qua hai giờ rưỡi, kinh nghiệm của hắn đạt tới mức 37%, hắn gom góp được một bó mười cái da lông. Đồng thời hắn đạt được một kiện trang bị cấp thanh đồng cùng một kiện Trang bị cấp Bạch Ngân, trong đó có một kiện Trang bị Pháp Sư cấp Thanh Đồng, một món khác là Trang bị Mục Sư cấp Bạch Ngân.

“Thăng cấp vẫn quá khó khăn a.” Hắn duỗi lưng một cái nhàn nhạt nói, “Nhưng đạt được hai kiện trang bị… Coi như không tệ.”

Hắn đem món trang bị dây chuyền Pháp Sư thanh đồng trang bị lên trên người mình.

Dây chuyền Thanh Đồng (Pháp Sư):

Phòng ngự ma pháp: +16

Ma pháp công kích: +22

Mị lực: +3

May mắn: +1

Yêu cầu: Không

Trừ bỏ thuộc tính ẩn tàng mị lực và may mắn, phòng ngự ma pháp cùng lực công kích của hắn đều tăng lên nhất định. Cày quái càng dễ dàng.

Hắn lại huy động pháp trượng, công kích dã quái bên trong phạm vi của mình, sau đó phóng Hỏa Cầu mài chết nó. Lại qua hai giờ, thời gian đã là 5h chiều.

Hắn rốt cục tích lũy đủ hai bó da lợn rừng, đương nhiên cũng không tiếp tục rơi xuống trang bị hoặc là Vật Phẩm Đặc Thù. Hắn chậm rãi đi xuống từ dốc đứng, đi về phía khu tân thủ.

Hiện tại ánh nắng vẫn rất gay gắt, nhưng chỉ cần qua một hai giờ nữa ánh nắng liền sẽ ảm đạm xuống, khi đó gió mát sẽ thổi tới, sẽ làm cho mọi người rất thoải mái và dễ chịu.

Lâm Mạt trực tiếp đi vào đãi điện kỹ năng. Lúc này An Lợi Đặc đã không còn đọc sách, mà ngồi bên cửa sổ, thưởng thức phong cảnh bên ngoài.

“Có đôi khi, tự mình cảm thụ khoảnh khắc lúc mặt trời lặn cũng là một chuyện rất là thoải mái.” An Lợi Đặc nói như thế.

Hắn xoay người nhìn Lâm Mạt Nói: “Không nghĩ tới ngươi liền có thể hoàn thành nhiệm vụ ta giao cho ngươi nhanh như vậy. Ta vốn cho là ngươi cần ít nhất phải hai ngày mới có thể hoàn thành nhiệm vụ.” Nói xong, hắn mỉm cười.

Lâm Mạt đem vật phẩm nhiệm vụ giao cho hắn, hắn khẽ gật đầu. Sau đó một trận quang mang mãnh liệt màu trắng dâng lên từ trên người Lâm Mạt, hắn lên tới cấp ba. Khoảng cách lên tới cấp bốn còn có 96% kinh nghiệm.

Dừng lại một hồi, chỉ nghe An Lợi Đặc nói ra: “Ta còn có một cái nhiệm vụ…”

Lâm Mạt gật đầu, không nghĩ tới mình nhận được cái chuỗi nhiệm vụ.

“Ta nguyện ý tiếp nhận.” Lâm Mạt Nói.

“Đừng vội.” An Lợi Đặc nói, “Nghe ta nói hết lời.” Sau đó lại trầm mặc một trận, trong mắt lộ ra một tia tưởng nhớ.

“Tất cả mọi người cho rằng, Trấn Tuyết Phong chỉ là một cái tiểu trấn bình thường. Nhưng là một cái tiểu trấn bình thường tại sao có thể có đại điện kỹ năng được? Có lẽ nhiều năm sinh hoạt an nhàn khiến mọi người đã mất đi cảnh giác cùng nhạy cảm…” Hắn từ từ nói đến, “Có rất ít người biết, nơi này phong ấn một đầu Ác Ma Lĩnh Chủ…”

“Ác Ma Lĩnh Chủ?” Lâm Mạt nghiêng đầu một chút, trong mắt lóe lên một đạo tinh mang. Đây không phải là BOSS khi người chơi đạt tới 50 cấp hoàn thành chuyển chức mới kích hoạt sao? Làm sao mình còn chưa tới cấp năm, mà đã có NPC nói với chính mình loại quái vật này rồi?

“Ngươi biết loại quái vật này?” hai mắt An Lợi Đặc cơ trí nhìn chăm chú vào hắn.

Lâm Mạt sững sờ, sau đó lắc đầu: “Ta là lần đầu tiên nghe nói tới.”

An Lợi Đặc gật đầu nói ra: “Đây là một con quái vật cấp 50… Mà lại là một đầu quái vật sắp xông phá phong ấn.”

Lâm Mạt thầm nghĩ, cái rắm, ngươi đừng lừa phỉnh ta, ta biết nó muốn xông phá phong ấn phải chờ tới khi có người chơi đạt tới cấp 50 đồng thời chuyển xong chức mới được.

“Dũng giả trẻ tuổi.” An Lợi Đặc nghiêm túc nói, “Không biết ngươi có nguyện ý vì ta đi gia cố phong ấn hay không.”

Lâm Mạt trầm tư một chút hỏi: “Như vậy ta muốn biết, thứ nhất, ta mạo hiểm lớn như vậy để đi gia cố phong ấn, thì có ban thưởng gì? Thừ hai, ta không có năng lực phong ấn nó.”

An Lợi Đặc cười nói: “Thật sự là mạo hiểm giả giảo hoạt. Tốt a, trước đây ngươi học được Thuật Đóng Băng tại chỗ ta. Lần này ta truyền thụ cho ngươi bản tiến giai của Băng Thuẫn Thuật là Băng Sương Khải Giáp.”

Lại là kỹ năng này! tâm tình Lâm Mạt đã không thể dung từ chấn kinh để hình dung. Kỹ năng này, cho dù là Đại Ma Đạo Sư cũng coi nó là chí bảo.

Kỹ năng này được xưng là thần kỹ. Nó sẽ cho người phóng thích hoặc là mục tiêu chỉ định một cái “Băng Sương Khải Giáp”. Triệt tiêu tổn thương có liên quan tới hạn mức ma pháp của người phóng thích, đồng thời đối thủ cận chiến cũng bị dính hiệu quả đóng băng.

Đến cấp bậc Ma Đạo Sư, động một tí chính là mấy chục vạn MP, không cần xem các nhân tố khác cũng đã có thể coi được kết quả của cuộc chiến. Bên trong một trận thi đấu PK, đối thủ còn chưa kịp phá Băng Sương Khải Giáp đã chết rồi.

Cho nên, kỹ năng này đủ để cho bất luận chức nghiệp giả pháp hệ nào nóng mắt.

“Ngươi nguyện ý không?” An Lợi Đặc vừa cười vừa nói.

Lâm Mạt khẽ gật đầu, gấp vội vàng nói: “Ta nguyện ý!”

Sau đó chỉ nghe thấy “Đinh” một tiếng, hắn nghe thấy thanh âm hệ thống nói: “Ngài học xong kỹ năng: Băng Sương Khải Giáp” .

Lúc này bên trong thanh kỹ năng của hắn có hai cái kỹ năng. Hơn nữa còn là một cái hi hữu, một cái kỹ năng cấp truyền thuyết.

Hắn bỗng nhiên lấy lại tinh thần, nhìn thoáng qua An Lợi Đặc: “Tha thứ cho ta mạo muội, ngài nắm giữ nhiều kỹ năng cường đại hiếm thấy như vậy, vì cái gì không tự mình đi thực hiện việc này?”

Lâm Mạt dừng lại một hồi lại tiếp tục nói: “Thu thập da lợn rừng cũng tốt, phong ấn Ác Ma Lĩnh Chủ cũng tốt, tại sao ngài muốn đem nhiệm vụ cho mạo hiểm giả chúng ta?”

“Cái này không liên quan gì đến ngươi.” Hắn nói.

“Thật có lỗi.” Lâm Mạt nói, “Như vậy mời ngươi nói cho ta, làm như thế nào để phong ấn Ác Ma Lĩnh Chủ?” Hắn liền dời chủ đề.

Không biết An Lợi Đặc lấy ra một viên thủy tinh tử sắc từ chỗ nào. Thủy tinh được ánh nắng chiếu rọi tản ra quang mang mông lung. Bên trong nó có thể thấy được rất rõ ràng, như tinh không xán lạn.

“Liền dựa vào cái này.” An Lợi Đặc nhẹ nhàng nói. Sau đó hắn đem cái viên thủy tinh này giao cho Lâm Mạt.

Lâm Mạt đưa tay tiếp lấy viên thủy tinh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play