Lâm Mạt nhìn viên thủy tinh tử sắc trong tay mình, thở dài một ngụm, còn tưởng rằng độ khó sẽ phi thường cao nữa chứ.

Bất quá người nói ra câu nói này là một người có kinh nghiệm trở thành Đại Ma Đạo Sư, hắn nói độ khó không phải phi thường cao, cũng không có nghỉa là người chơi nào cũng có thể tuỳ tiện thông qua.

Ở kiếp trước, hắn cũng tiếp nhận qua nhiệm vụ phong ấn quái vật cùng loại, đồng thời hoàn thành nhiệm vụ rất xuất sắc. Cho nên hắn rất nhẹ nhàng đáp ứng xác nhận nhiệm vụ.

Sau khi xác nhận nhiệm vụ, Đại học giả vĩ đại An Lợi Đặc liền tiếp tục xem cảnh sắc bên ngoài…

Hắn nhận nhiệm vụ xong liền đi ra ngoài đại điện. Trên đường đi còn có thể trông thấy lờ mờ mấy bóng người chơi đi lại. Bọn hắn có thể mượn tiền tài học kỹ năng, cũng có thể chỉ là đi vào chỗ này thử thời vận, nhìn có thể tiếp nhận được nhiệm vụ nào hay không.

Hắn đã cấp ba, nhưng nhìn bảng xếp hạng Đẳng Cấp một chút, người chơi cao nhất có tên gọi là “Nhất Diệp Phong Thiên”. Một cái tên phi thường bá khí.

Ở kiếp trước, người này cũng không kém. Đã từng chiếm lấy vị trí đầu trên bảng xếp hạng rất lâu. Mình mặc dù là Đại Ma Đạo Sư, nhưng cũng chỉ có thể chống đỡ năm phút trong tay hắn.

Bởi vậy có thể thấy được Nhất Diệp Phong Thiên cường đại cỡ nào.

“Một thế này, sự thành tựu của ta sẽ không thua ngươi!” trong mắt Lâm Mạt lóe lên một tia kiên định. Lâm Mạt mới cấp ba nếu như tốn hao quá nhiều đi giết lợn rừng là phi thường bất lời, cho nên hắn nghĩ tới một cái địa điểm xoát cấp.

“Dực Ngư Đàm…” Hắn nhẹ giọng đọc lên cái danh tự này.

Nhưng hắn lại nhíu nhíu mày, khi mình nắm giữ “Thuật Đóng Băng” thì nơi này là nơi tuyệt hảo để mình luyện cấp, nhưng tiếp tế phẩm của mình lại hơi có vẻ không đủ. Mà bây giờ mình lại luyện cấp cũng vì đạt được Bi Thương Chi Giới.

Trong túi đeo lưng của hắn vẫn còn dư lại mười bình Khôi Phục Dược Tề Ma Pháp. Cũng chính là 1000 điểm MP dự trữ. Hắn nghĩ tới món Trang bị nghề nghiệp Mục Sư cấp Bạch Ngân trong tay mình, bán cho người chơi, cũng có thể bán được 50-80 ngân tệ.

Nhưng hắn muốn đem trang bị bán cho ai đây? Đây là một vấn đề…

Bỗng nhiên ánh mắt hắn sáng lên. Hắn nhìn thấy rất nhiều người chơi bày quầy bán hàng. Đem trang bị cho bọn hắn bán có lẽ là một cái quyết định không tệ.

Nguyên nhân rất đơn giản, bọn hắn bình thường đều đến từ các đoàn đội nhỏ, giai đoạn tại hiện tương đối cần tiền, rất thích hợp để bầy quầy bán trang bị. Hắn nhìn một hồi, tìm được một cái đại thúc nhìn lôi thôi lếch thếch có râu quai nón.

Lâm Mạt đi tới trước mặt hắn: “Xin hỏi, ngươi thu trang bị sao?”

Đại thúc râu quai nón ba mươi tuổi đánh giá hắn một chút, nhìn thấy hắn bần hàn quần áo cùng pháp trượng thô ráp. Nghĩ một hồi rồi nói: “Chúng ta không thu trang bị trắng, trang bị cấp Hắc Thiết cũng không cần.”

Lâm Mạt cười một tiếng: “Đại thúc quá lo lắng. hiện tại ta có một kiện trang bị Mục Sư cấp bạch ngân…”

“Cấp Bạch Ngân! Trang bị của Mục Sư!” Đại thúc trợn to mắt nhìn hắn.

“Đúng vậy a, vận khí không tốt. Xoát dã quái nửa ngày cũng chỉ rơi xuống một kiện Trang bị cấp Bạch Ngân cùng một kiện Trang bị cấp Thanh Đồng, đồ trắng cùng hắc thiết đều không có một món.” Lâm Mạt cười cười nói.

Đại thúc tên là “Dịch Thủy Hàn” .

Lúc này Dịch Thủy Hàn liếc mắt. Hắn tiếp lấy nói ra: “Có thể cho ta xem thuộc tính một chút không?”

“Đương nhiên có thể.” Hắn mỉm cười, đem thuộc tính món trang bị của Mục Sư chia sẻ cho Dịch Thủy Hàn.

“Đằng Vân Y Bạch Ngân, gia tăng phòng ngự +9 , thuộc tính bình thường. n cũng không tệ lắm, chí ít giảm thời gian hồi chiêu 15%. Còn có…” Con ngươi của hắn phóng đại trong chốc lát, “Chờ một chút! Ta thấy được cái gì! đẳng cấp kỹ năng Trị Liệu +1! Ông trời ơi..!”

Hắn khiếp sợ nhìn thuộc tính này, thật lâu không nói gì.

“Thế nào? Nên tính là cực phẩm không?” Lâm Mạt nói.

Trầm mặc một hồi, Dịch Thủy Hàn hỏi dò: “50 ngân như thế nào?”

Lâm Mạt lắc đầu. Dịch Thủy Hàn cắn răng nói: “60 ngân, không thể nhiều hơn nữa.”

Lâm Mạt nói: “80 ngân tệ.” Thái độ của hắn như chém đinh chặt sắt.

Dịch Thủy Hàn thở dài: “Tốt a, 80 ngân liền 80 ngân.” Sau đó bọn hắn hoàn thành giao dịch.

Lâm Mạt cầm tiền vui sướng rời đi. Dịch Thủy Hàn nhìn bóng lưng hắn rời đi, đưa mắt nhìn hắn đi xa. Chờ thân ảnh hắn hóa thành điểm đen ở trong ánh tà dương thì, hắn bắt đầu liên hệ lão đại của mình.

Dịch Thủy Hàn nói: “Uy là ta, ta vừa rồi thu mua một kiện cực phẩm nghề nghiệp Mục Sư… Ngài tự mình tới lấy? Tốt, tốt .”

Một lát sau, một cái thân ảnh thanh tú tịnh lệ xuất hiện ở khu vực của Dịch Thủy Hàn, căn cứ tọa độ hắn chia xẻ thì có thể tìm đến Dịch Thủy Hàn rất mau.

“Trang bị đâu?” Nàng nhẹ giọng hỏi. Nàng có ID là “Dạ Tinh”, cái ten rất lãng mạn ánh sao trong đêm.

Dịch Thủy Hàn liền tranh thủ mang trang bị trong tay mình đưa cho Dạ Tinh. Nàng nhíu mắt, quét mắt nhìn kiện trang bị này. Ngay từ đầu sắc mặt của nàng coi như còn bình tĩnh, nhưng rất nhanh sắc mặt của nàng liền thay đổi.

“Đẳng cấp Trị Liệu Thuật +1…” Nàng lẩm bẩm,

“Là ai bán cho ngươi kiện trang bị này.”

“Một người chơi gọi là Lẫm Mạt.” Đại thúc nói, “Hắn muốn bán tám mươi ngân tệ.”

Dạ Tinh trầm mặc một hồi: “Người rất sáng suốt, mà lại… Hắn hẳn là dạng người chơi độc hành.” Nàng đem Đằng Vân Y Bạch Ngân bỏ vào trong hành trang. Nàng nói tiếp: “mà lại, hắn rất có thể đã mở ra cái thanh đồng bảo rương nào đó đạt được kiện trang bị này.”

“Lão đại, ngươi làm sao có thể đoán được hắn là người chơi độc hành a?” Dịch Thủy đại thúc có chút kính nể mà hỏi thăm.

“Rất đơn giản.” Nàng nhàn nhạt nói, “Nếu như hắn có trong đoàn đội, làm sao lại đem cái trang bị có thuộc tính cực phẩm này ra bán? Đầu tiên phải mang trang bị này cho Mục Sư trong đội mới đúng chứ.”

“Thì ra là thế.” Dịch Thủy Hàn gật đầu một cái nói, “Vậy ngài nói hắn mở bảo rương mới ra kiện trang bị này…”

“Ta đoán.” Dạ Tinh nói, “Nếu như hắn bằng vào việc đánh dã quái rơi ra trang bị, như vậy… Sẽ có một người như Nhất Diệp Phong Thiên sắp quật khởi.” Ánh mắt của nàng rất bình tĩnh.

Sau khi nói xong nàng nhìn trời chiều, tinh quang lóng lánh có chút u ám…

Nếu như Lâm Mạt nghe được phân tích của nàng, nhất định sẽ giật nảy cả mình.

Cái tên Dạ Tinh này lại có thể bằng vào một kiện trang bị suy đoán ra tình huống của mình. Mặc dù còn mang theo nhân tố không chắc chắn, nhưng đã để cho người ta rất kinh diễm rồi.

Lúc này, Lâm Mạt khẽ vuốt cái dây chuyền thanh đồng mình đeo, cầm pháp trượng trong tay đi đến cửa hàng dược tề đem 80 ngân đổi thành Khôi Phục Dược Tề Ma Pháp cùng Khôi Phục Dược Tề sinh mệnh. Hết thảy 80 bình Khôi Phục Dược Tề Ma Pháp cùng 80 bình Khôi Phục Dược Tề sinh mệnh.

Hắn không có lựa chọn bán ra Kỵ Sĩ Thủ Hộ Hộ Oản nghề nghiệp Kỵ Sĩ là bởi vì bây giờ còn chưa có người có thể nuốt được kiện trang bị này. Cho dù là Nhất Diệp Phong Thiên cũng không bỏ ra nổi 8 kim tệ.

Cho nên hắn chuẩn bị chờ trò chơi đổi mới lần thứ hai mới tính tiếp.

Về phần hắn vì cái gì mà không đem cho Triệu Bắc, đó là bởi vì vô luận như thế nào Triệu Bắc cũng sẽ không muốn mượn tiền của hắn. Lâm Mạt, cũng không muốn điều này xuất hiện giữa hai người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play