Trong tay hắn cầm pháp trượng thô ráp, nhưng đi lại thong dong, tuy rằng lúc này không phải như kiếp trước, nhưng hắn vẫn có uy nghi của Đại Ma Đạo Sư.
Đi vào hẻm núi, toàn bộ hoàn cảnh trở nên u ám, mà không khí có chút cảm giác lạnh như băng. Hắn nhẹ nhàng thở một hơi, khí thể trong không khí tạo thành một sợi sương trắng.
Có thể trường kỳ sinh tồn ở tại cái hoàn cảnh băng lãnh này, có thể tưởng tượng được đám lợn rừng da dày thịt béo thế nào. Mà hiện tại hắn chỉ có cấp một, lúc trước hắn đụng phải người chơi ngoài hẻm núi mặc dù vẫn đã số chỉ là cấp một, nhưng vẩn có vài người chơi cấp hai xuất hiện trong đó.
Ánh mắt của hắn xâm nhập nơi xa. Phía trước là địa giới mờ tối, Huỳnh Hoa Thảo màu lam, thỉnh thoảng có từng điểm từng điểm sáng bay lên trên không trung.
Nhìn tĩnh mịch mà mỹ hảo.
Hắn hướng tới phía xa. Ở kiếp trước, hắn đi khắp toàn bộ Trấn Tuyết Phong, đương nhiên cũng bao gồm cả nơi này. Căn cứ kinh nghiệm của mình, hắn tìm được hai nơi thích hợp để tân thủ luyện cấp.
Hắn bước nhanh đi, thỉnh thoảng rẽ trái rẽ phải, đi theo một con đường rất phức tạp, thẳng đến khi trước mắt không có một người chơi nào.
Hắn đi dường như thế là có hai nguyên nhân, một là không nguyện ý cho cái người chơi khác dò đường, hai là tránh đám lợn rừng. Lúc tiến vào Phạm vi công kích của lợn rừng, những quái vật da dày thịt béo này sẽ triển khai công kích.
Hiện tại Lâm Mạt có lượng máu cao nhất là 210, chỉ cần lợn rừng công kích hai lần liền tử vong. Cho nên hắn mới cẩn thận như vậy, cho nên những cái người chơi kia đều kinh ngạc nhìn hắn.
Theo bọn hắn nghĩ, Lâm Mạt đi đến đây là tự tìm đường chết.
Lâm Mạt đi tám phút thì đi tới khu vực càng sâu trong hẻm núi. Nơi đó có một cái dốc đứng, độ cao dốc đứng cách mặt đất chừng sáu bảy mét. Leo đi lên thì nơi đó sẽ có một nơi rất thích hợp để công kích.
Cái nơi rất nhỏ kia lại hòa làm một thể cùng cảnh sắc chung quanh, nếu như nhãn lực không tốt là rất khó phát giác được.
Hắn quay đầu xác nhận một lần nữa, không nhìn thấy bất luận kẻ nào. Hăn liền đi lên cái dốc đứng kia, bò lên trên cái bình đài ẩn tàng kia.
Lâm Mạt cúi người nhìn lại, trên mặt đất có hai ba con lợn rừng trong phạm vi công kích của mình.
Không có chút do dự, hắn huy động pháp trượng, một Hỏa Cầu bay ra từ đỉnh pháp trượng, “Oanh” một tiếng, đánh vào con lờn rừng cách mình gần nhất.
Một cái con số “-12” màu đỏ xuất hiện trên đỉnh đầu của nó. Lợn rừng nhìn chung quanh cũng không có phát hiện kẻ đánh lén, táo bạo gào thét một tiếng.
Không sai là gào thét. Nó mở to hai mắt như chuông đồng, xoay người phát ra thanh âm gào thét. Vẫn không có phát hiện người công kích nó, nó trở nên càng thêm táo bạo.
Lượng máu của nó xuất hiện rõ ràng trước mắt Lâm Mạt. 12 điểm tổn thương chỉ để thanh máu của nó run rẩy, hơi giảm bớt một chút.
Hắn tiếp tục huy động pháp trượng, lại là một cái Hỏa Cầu, Hỏa Cầu nổ tung trên người con lợn rừng. Lần này nó rốt cục đã phát hiện địch nhân của mình. Nó liền mạnh mẽ đâm tới hướng phía dốc đứng, nhưng là nó phát hiện rất nhanh, mình căn bản là không có cách nào trèo lên cái dốc đứng này.
Tại hệ thống thiết kế, nó đã được chú định không cách nào trèo lên phía trên.
Lâm Mạt cần lớp da đi giao nhiệm vụ. Mà nó sinh hoạt trong hoàn cảnh ẩm nặng như thế này, càng thêm da dày thịt béo, không cần lo lắng hỏa diễm sẽ phá hư da của nó.
Nhưng hắn nghĩ quá đơn giản.
Lâm Mạt mặt không thay đổi sắc tiếp tục ổn định mà tấn công. Ước chừng qua sáu phút, hắn thành công đánh chết con lợn rừng này. hai mắt nó ảm đạm xuống, sau đó lung lay đổ xuống.
Nó cũng không có cống hiến trang bị cùng da cho Lâm Mạt, chỉ tuôn ra mấy đồng.
Lâm Mạt không có có bất kỳ chút cảm xúc thất vọng nào. Hôm nay hắn đã đã kiếm được trang bị giá trị 8 kim tệ, khởi đầu tốt đẹp này làm hắn đã rất hài lòng.
Tiếp theo hắn lại tái diễn động tác lúc trước, công kích một đầu lợn rừng khác. Từng Hỏa Cầu nện xuống, một đầu lợn rừng khác cũng không chịu nổi, ngã xuống đất bỏ mình. Y nguyên không có bất kỳ trang bị nào.
Hắn luyện cấp ước chừng nửa giờ, rốt cục thành công thăng lên một cấp. Lấy được ba điểm thuộc tính hắn đều thêm vào trí lực.
Nguyên nhân rất đơn giản, rất nhiều trang bị Pháp Sư cao giai đều yêu cầu thuộc tính trí lực. Tỉ như ở kiếp trước hắn có bộ “Thánh La sáo trang”, mỗi một kiện đều yêu cầu thuộc tính trí lực đạt tới yêu cầu nhất định.
Nói đến Thánh La sáo trang, có thể nói nó đã hao phí của Lâm Mạt nhiều năm tâm huyết. Chạy vô số địa đồ, đánh bại vô số BOSS, thậm chí tốn giá cao mua từ trong tay người chơi cuối cùng mới thu được một bộ sáo trang hoàn chỉnh.
Mà đời này, Lâm Mạt tạm thời không có dự định thu thập đủ bộ trang bị này. Một là, mình hoàn toàn có thể bằng vào sự hiểu biết của mình đối với trò chơi, chế tạo cho mình một bộ trang bị cao cấp hơn.
Kiếp trước, Thánh La sáo trang chỉ có xếp thứ ba trong các bộ đồ của Pháp Sư. Một thế này, ánh mắt của hắn càng xa hơn.
Đột nhiên, hắn hơi nhíu lên lông mày. Có một loại cảm giác bị điều tra hiển hiện trong lòng. Đây là cảm giác kinh nghiệm nhiều năm mang tới.
Ánh mắt của hắn quét tới hướng phía bốn phía. Rất nhanh, Tỏa Định một khu vực.
Nơi đó có cỏ cao che chắn, đồng thời ánh sáng cũng lờ mờ, phải nhìn kỹ mới khó phát giác có dị thường.
Khu vực nơi đó có từng dòng khí lưu nhỏ hơi bị vặn vẹo. Đây chính là thuật ẩn than của Đạo Tặc.
Lâm Mạt bất động thanh sắc huy động pháp trượng, thả ra đòn công kích Hỏa Cầu Thuật bình thường công kích một con lợn rừng. Sau đó phi thường trôi chảy chuyển động pháp trượng, nhắm ngay vào phía khu vực kia.
“Thuật Đóng Băng!” Hắn quát khẽ. Một khu vực như vậy bị băng tuyết bao trùm trong nháy mắt, mặt đất ẩm ướt nổi lên một bụi băng tinh. Sau đó một thân ảnh mơ hồ xuất hiện.
Tên Đạo Tặc kia phản ứng cực kỳ nhanh chóng, trong một sát na khi băng tình hình thành thì đã bắt đầu chuyển động. Hắn hối hả lui ra ngoài bên ngoài phạm vi khu vực ma pháp.
Sau đó hắn hiển lộ ra thân ảnh, là một vóc người trung đẳng, mang trên mặt nụ cười nhàn nhạt. Nhưng ánh mắt của hắn nhìn lại hơi có vẻ u buồn.
Lâm Mạt nhìn chăm chú hắn, thấy được ID của hắn là “Truy Phong Giả” .
“Thật sự là trùng hợp.” Lâm Mạt nhẹ giọng lẩm bẩm, “Lại là hắn…”
Truy Phong Giả mỉm cười: “Các hạ cảm giác rất nhạy cảm a. Không chỉ có thể phát hiện được ta, còn tìm được một cái địa điểm luyện cấp thần kỳ… Ta bắt đầu có chút lý giải phong cách của trò chơi này.”
Lâm Mạt không nói gì, chỉ duy trì tư thái tiến công.
Con lợn rừng kia bị công kích một chút rồi gào thét va đập vào ngọn núi. Lâm Mạt nhìn thoáng qua, không có phản ứng.
Một viên Hỏa Cầu lại xuất hiện, bất cứ lúc nào cũng hóa thành công kích sắc bén.
Mà lúc này vẫn là thời kỳ đầu của trò chơi, Truy Phong Giả cũng chỉ có một cái kỹ năng ẩn thân thuật này… Nhưng cũng không có nghĩa là hắn sẽ thua bởi người chơi đồng cấp có được năm sáu cái kỹ năng.
Đây chính là cao thủ chân chính. Hắn lựa thời cơ tiến công đều rát là chuẩn.
Cho nên đối đãi với nhân vật như vậy, Lâm Mạt Dã nhất định phải trăm phần trăm chăm chú.