Ánh mắt của hắn có chút mê ly, ngẩng đầu lên nhìn xem lá phong rơi xuống. nó trắng như tuyết, như là thời điểm nàng còn tinh thuần trong trắng vậy.

Trầm mặc một hồi, Lâm Mạt thở dài tìm tòi cái tên “Kỵ Sĩ Tung Hoành”, một tin tức người chơi ánh vào mắt hắn. Hắn phát động thỉnh cầu thêm hảo hữu.

Lâm Mạt cũng không có đình chỉ hành tẩu, y nguyên không vội không chậm mà đi tới, đi về phía đường ven biển. Chờ hắn đi đến bờ biển, đối phương cũng chú ý tới thỉnh cầu của hắn, đồng thời hỏi lại.

“Ngài là…” Kỵ Sĩ Tung Hoành thăm dò.

Lâm Mạt nói: “Triệu Bắc, là ta Lâm Mạt.” Câu trả lời của hắn gọn gàng mà linh hoạt.

Một lát sau, Kỵ Sĩ Tung Hoành nói: “Kỳ quái, ngươi làm thế nào mà biết tên của ta?”

Lâm Mạt Nói: “Bí mật.”

“…” Kỵ Sĩ Tung Hoành nói, “Muốn ăn đòn như thế, nhất định là tiểu tử ngươi. bây giờ ngươi đang làm gì? Cùng tổ đội hay là luyện một mình?”

“Luyện một mình.” Lâm Mạt nhàn nhạt hồi đáp, “Sao ngươi có thể tin ta là thật.”

Kỵ Sĩ Tung Hoành cười ha hả: “Kỳ thật ta còn có chút lo lắng ngươi là tên lừa đảo.”

Trầm mặc một hồi Lâm Mạt nói: “Cũng đúng, dù sao ngươi cũng là dê béo.”

“Uy uy.” Triệu Bắc bất mãn nói, “Cái gì gọi là dê béo? Không được, ngươi nhất định phải nói ra cho rõ.”

“Thứ nhất ngươi rất có tiền. Thứ hai ngươi ngốc. Thứ ba, ngươi là tên rất ngốc.” Lâm Mạt cười nói, “Tốt tốt, không nói giỡn nữa. Chờ ngươi lên tới cấp năm nhớ kỹ liên hệ ta, ta mang ngươi luyện cấp.”

“Mang ta luyện cấp?” Triệu Bắc giật mình nói, “Mọi người còn đang trong thời kì thăm dò trò chơi, ngươi… Ngươi có phải đạt được tin tức gì hay không?”

“Có thể nói như vậy.” Lâm Mạt từ chối cho ý kiến nói.

“Tốt, chờ ta đạt tới cấp năm liền đến tìm ngươi.” Ngữ khí của hắn hơi có chút hưng phấn. Hắn biết, Lâm Mạt sẽ không nói láo với mình. Hắn đã nói như vậy, như vậy nhất định có biện pháp để mình nhanh chóng thăng cấp.

Lâm Mạt đóng lại khung trò chuyện, lúc này hắn đã đưa thân vào bờ biển. Hiện tại thời gian lúc này là 12 giờ 43 phút. Ánh nắng vẫn mãnh liệt như cũ, sóng biển đập vào bờ biển phát ra âm thanh ầm ầm. Gió nhẹ quét qua, trong không khí mang theo vị mặn nhàn nhạt.

Tính lấy thời gian, nàng hẳn là còn có hai ngày mới gia nhập vào 'Thiên Vực'. Hắn nghĩ đến nơi đây, khóe miệng có chút giương lên.

Hắn huy động pháp trượng, pháp trượng xẹt qua một đường cong duyên dáng trong không khí. Sau đó đỉnh chóp pháp trượng phát sáng, bày ra màu sắc lam nhạt.

Một đạo màu trắng băng giá bay ra từ đỉnh chóp pháp trượng, rơi vào mặt biển. Khối băng giống như đường vân lá cây cỡ lớn xuất hiện trước mắt của hắn.

Khối băng rất dày nặng, một tầng sương mù màu trắng dâng lên. Hắn bắt đầu đi tới, mặt băng rất nhỏ run rẩy một chút, nhấc lên một tầng gợn sóng.

Hắn đi khoảng năm sáu mét, sau đó hướng phía chỗ xa thả ra một lần “Thuật Đóng Băng”. Giá trị Ma pháp của hắn đã hạ thấp chỉ còn một nửa.

Hắn có chút nhíu mày. Hắn ngẩng đầu nhìn phương xa hòn đảo, đoán chừng phải sử dụng năm đến sáu lần Thuật Đóng Băng mới có thể đến được đó.

Hắn tiếp tục phóng thích Thuật Đóng Băng, sau đó tiến lên dọc theo mặt băng. Lần phóng thích kỹ năng này làm giá trị ma pháp của hắn đã thấy đáy. Rơi vào đường cùng, hắn đành phải lấy ra dược tề ma pháp từ trong hành trang, uống một hơi cạn sạch.

Sau đó có thể nhìn thấy rõ ràng, giá trị ma pháp của hắn khôi phục 100 điểm. Giá trị ma pháp hiện tại của hắn có 105 điểm.

Mà phóng thích một lần Thuật Đóng Băng cần tiêu hao 45 điểm ma pháp. Nói cách khác hắn còn có thể sử dụng hai lần Thuật Đóng Băng kỹ năng. Vừa vặn đi tới hòn đảo kia…

Hắn tiêu hao tiếp 90 điểm ma pháp, thì rốt cục hắn cũng đã đi tới đất liền. Sau đó hắn đi tới hướng vị trí bảo rương ám kim trong trí nhớ. Tìm kiếm trong chốc lát, hắn tìm được cái bảo rương ám kim kia.

Rất thuận lợi, hắn mở cái bảo rương kia ra. Nương theo thanh âm “Kèn kẹt”, trước mắt của hắn xuất hiện món Trang bị cấp Ám Kim kia. Là một kiện hộ oản chiến sĩ.

Hơi có chút thất vọng, Lâm Mạt đưa tay vớt nó ra. Hắn nhìn thoáng qua thuộc tính.

Kỵ Sĩ Thủ Hộ Hộ Oản:

Lực phòng ngự: 37-52

Thể lực: +6

Lực lượng: +5

May mắn: +2

Yêu cầu đẳng cấp: Cấp 5

Chiến tranh Kỵ Sĩ: kỹ năng mở ra trong 6 giây, thu hoạch được một cái hộ thuẫn 5% hạn mức sinh mệnh cao nhất, đồng thời lực công kích tăng lên 10%.

Lâm Mạt thỏa mãn gật đầu. Dựa theo suy đoán của hắn, kiện trang bị này có thể bán được 8 kim tệ, cũng chính là 1600 điểm tín dụng. Đương nhiên, đó cũng không phải một kiện sáo trang. Sáo trang đẳng cấp thấp là mười phần gân gà.

Dựa theo kinh nghiệm trò chơi, sáo trang cấp thấp nhất đều là cấp hai mươi.

Lâm Mạt ngẩng đầu thở dài một ngụm.

Lâm Mạt đã từng mượn Triệu Bắc 10000 điểm tín dụng. Chỉ cần mình lại tìm được 6 kiện trang bị như vậy, liền có thể hoàn trả nợ nần.

Mặc dù có quan hệ mật thiết cùng Triệu Bắc, nhưng Lâm Mạt không nguyện ý thiếu nợ hắn.

Bên trong Bảo rương ám kim cũng không phải chỉ có một kiện Kỵ Sĩ Thủ Hộ Hộ Oản. Ngoài ra còn có Khôi Phục Dược Tề sinh mệnh cùng Khôi Phục Dược Tề ma pháp.

Nhìn ra được, hệ thống đã chuẩn bị kỹ càng phương thức cho người chơi rời đi. Chỉ là những chất thuốc này có giá trị 24 điểm tín dụng, so sánh cùng bảo rương ám kim thí nó không có chút hợp lý nào.

Hắn lấy ra một bình Khôi Phục Dược Tề ma pháp rồi uống vào, MP phục hồi từ từ tới một trăm điểm. Sau đó sử dụng kỹ năng “Thuật Đóng Băng”. Đi đến nửa đường thì, hắn lần nữa xuất ra một bình dược tề uống vào. Sau đó sử dụng ba lần kỹ năng, rốt cục về tới Trấn Tuyết Phong.

Hắn làm như vậy vì phòng ngừa ma pháp tràn đầy. Bởi vì hai bình Khôi Phục Dược Tề Ma Pháp có thể khôi phục 200 điểm ma pháp, mà ma pháp của hắn có hạn mức cao nhất là 185 điểm.

Hắn nhìn chung quanh một chút, chung quanh vẫn là không có người chơi xuất hiện. Bọn hắn hiện tại vẫn còn đang bề bộn trong việc luyện cấp cùng nhận nhiệm vụ.

Lâm Mạt cười cười, trở về dọc theo đường cũ. Ánh nắng vẫn mãnh liệt như cũ, vẻ lo lắng trong lòng của hắn bất tri bất giác đã tán đi một chút.

Tuyết phong bay múa trên không trung, sau đó rơi xuống trong nước biển. Mặt nước nhẹ nhàng run rẩy, tạo ra một tia gợn sóng. Mặt băng sớm đã bị hòa tan.

Hắn bắt đầu đi về phía địa điểm lợn rừng xuất hiện. Hiện tại đại đa số người chơi còn ở cấp một, hắn không cần lo lắng đẳng cấp của mình sẽ bị bỏ lại đằng sau.

Mà lại nói, coi như hiện tại đẳng cấp bình quân của người chơi cao hơn mình thì sao, bằng vào kinh nghiệm ưu thế trùng sinh của mình, đuổi trở về thật sự là một chuyện quá đơn giản.

Nghĩ đến nơi đây, hắn tỏa ra hào khí. Hắn đi đến hướng hẻm núi. Đi bốn mươi phút, hắn cuối cùng cũng từ đi tới hẻm núi nơi có Lợn Rừng.

Bởi vì ở trong bảo rương lấy được Khôi Phục Dược Tề, mà lại lúc này hắn cũng ở trạng thái đầy, cho nên không cần đi điểm phục sinh tiến hành tiếp tế.

Hắn lẻ loi một mình đi vào hẻm núi, người chung quanh đều kinh ngạc đưa mắt nhìn thân ảnh của hắn rời đi. Bởi vì bọn hắn đều có đoàn đội mới dám đi tới chỗ này, mà hắn chỉ có một người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play