5.
Long tam lang gật đầu, nhìn giấy dầu viết nguệch ngoạc một lúc, lựa lời hỏi: “Ninh tiểu thư, nàng không biết chữ?”
Ta cẩn thận cất giấy dầu, ác liệt lườm chàng một cái.
Dưỡng phụ từng gửi ta đến tư thục học mấy năm, nhưng so với việc ngày ngày lắc lư đọc kinh thư, ta thích theo ông lên núi săn b.ắ.n hơn.
Biết chữ không nhiều, nhưng đủ dùng là được.
Long tam lang cười không ra tiếng, đột nhiên hỏi ta một vấn đề khó khăn.
Chàng nói mình không tiện ra mặt, hành tung cũng cần giữ bí mật, hỏi ta dự định làm sao để gánh vác chi phí mỗi ngày một ngàn năm trăm văn cho chàng.
Ta lấy ra cái bàn và miếng thịt bò, ngay tại chỗ biểu diễn kỹ thuật đao pháp tinh tế của tổ tiên nhà ta.
Chỉ vài nhát đao, gân thịt tách rời, lưỡi d.a.o mỏng như lá liễu nhanh như tia chớp, thịt bò tươi dưới d.a.o ta cắt thành từng lát mỏng như cánh ve, chẳng mấy chốc đã đầy đĩa, trở thành món thịt sống thái mỏng.
Vung tay, lưỡi dao mỏng cắm thẳng vào thớt, đuôi d.a.o còn rung nhẹ, ta tự tin nói: “Bán thịt!”
6.
Tiệm thịt Ninh gia cứ thế mà khai trương.
Ta không có tiền thuê cửa hàng, bèn dựng một sạp ở đầu ngõ phía đông thành, mỗi ngày sớm sớm đi ra ngoại thành khiêng nửa con heo về, ở trong sân nhà cắt sẵn, bày biện tươm tất, kịp thời ra chợ sớm bày sạp.
Lúc đầu, thấy một tiểu thư lạ mặt làm ăn, mấy tên lưu manh bèn đến gây chuyện, vây quanh ta nói lời thô bỉ, còn định động tay động chân, nhưng bị ta một quyền đánh ngã ba tên, phải ôm đầu mà chạy.
Các thím các cô đi ngang qua mừng rỡ, nô nức đến giúp đỡ.
Giá cả công bằng, không lừa già dối trẻ, nửa con heo chưa đến một canh giờ đã bán hết.
Ta đi đi lại lại đếm đi đếm lại, cái túi vải chứa đầy ba quan tiền, trừ đi vốn liếng, lãi ròng hai quan tiền.
Thì ra buôn bán ở thành thị dễ làm như vậy, nếu làm một năm rưỡi, trở về quê còn có thể mua một ngôi nhà nhỏ, cuộc sống sẽ thật sung túc.
Ta vui mừng về nhà, bữa tối thêm một món mặn cho Long Tam Lang.
Chàng uống canh thịt, nhìn ta vui vẻ kể chuyện hôm nay đánh bọn lưu manh, cũng cười:
“Ninh tiểu thư thật là anh thư không thua gì nam tử.”
Ta không hiểu: “Anh thư* gì?”
*Anh thư nghĩa là người phụ nữ giỏi hơn người.
Tay chàng run lên, làm đổ nửa chén canh.
Ăn xong, chàng tự giác lấy giấy dầu ghi chép, tự tay ghi thêm tiền canh thịt hôm nay.
Ta hôm nay tâm trạng rất tốt, phẩy tay nói: “Miễn đi, tặng chàng đấy.” Tiệm thịt Ninh gia mở đến ngày thứ mười, có một người mặt trắng không râu đến.
Lão mở to đôi mắt đục ngầu, từ trên xuống dưới đánh giá ta kỹ càng, lại còng lưng vòng quanh ta một vòng, lẩm bẩm:
“Giống, thật giống quá.”
Ta không quen biết lão, chỉ có thể khách sáo mời lão tránh ra, đừng cản trở việc buôn bán của ta.
Không ngờ, bán hết nửa con heo, lão vẫn đứng nguyên tại chỗ nhìn ta chằm chằm.
Khi ta dọn dẹp sạp hàng trở về nhà, lão vẫn theo sau.
May mà khinh công của ta không tồi, chỉ vài bước đã bỏ xa lão.
Lúc trước vì tiện lợi, ta thuê căn nhà nhỏ này ở ngõ Phá Trại phía đông thành, nơi đây toàn là dân nghèo khổ.
Nhà rất nhỏ, một sân vuông, hai gian nhà ngói hướng bắc, một phòng nhỏ, một bếp.
Ta nhường phòng nhỏ cho Long Tam Lang, còn mình kê một cái giường thấp bên cạnh bếp, buổi tối ngủ ấm áp không gì bằng.
Vừa vào cửa, Long Tam Lang đang viết chữ trong sân, ta ghé mắt nhìn, nét bút như rồng bay phượng múa, quả là chữ đẹp.
Ta kể chuyện gặp lão già kỳ lạ hôm nay, Long Tam Lang cau mày, liên tiếp hỏi ta nhiều câu, rơi vào trầm tư.
Rất nhanh, chàng đặt bút xuống, tiến lên nhận lấy đồ đạc trong tay ta, lại lấy khăn lau mồ hôi cho ta.
Dạo này chàng đã khỏe lên nhiều, chỉ là sắc mặt vẫn chưa tốt lắm.
Ta từ giỏ lấy ra mấy cái bánh bao nóng hổi: “Hôm nay giúp khách chặt thịt kiếm thêm được ít tiền, bánh bao này cũng không tính vào phần của chàng.”
Lại lấy từ trong túi vải ra một nhánh mai đang nở rộ, đưa cho chàng: “Có nhà trồng nhiều, nhánh mai vươn ra khỏi tường, ta thấy đẹp nên ngắt vài nhánh, để trang trí phòng cho chàng.”
Long Tam Lang lặng lẽ nhận lấy, quay người vào phòng, lấy một cái bình gốm, cắm nhánh mai vào bình.
Quay lại thấy ta đứng ở cửa, chàng khẽ cười, ánh mắt trong trẻo phản chiếu ánh đèn dầu ấm áp, lung linh động lòng người.
“Ta thấy Ninh tiểu thư so với nhánh mai này còn đẹp hơn nhiều.”
Gió bắc mùa đông đang mạnh, không biết từ lúc nào tuyết đã rơi, ta bỗng thấy mặt mình nóng bừng.
Một lúc sau, không khí trở nên kỳ lạ.
Cho đến khi bên ngoài truyền đến một tiếng kêu khẩn trương.
7.
Là cậu nhóc nhà dì Chu bên cạnh, Chu Nhị Lang.
Dì Chu bất ngờ mắc bệnh nặng, trong nhà thực sự không đủ tiền để trả tiền khám bệnh, lúc này đang rất khổ sở.
Chu Nhị Lang cúi đầu thật sâu trước ta, xấu hổ nói: "Ta suốt ngày đi Thái Học đường học, không ngờ trong nhà lại đến nỗi này, mong tiểu thư cho mượn chút bạc, để qua cơn khó khăn này."
Ta không nói hai lời, quay vào bếp lấy túi vải, móc ra một quan tiền, nghĩ ngợi một chút, lại thêm một quan nữa.