4.
Đang giữa mùa đông lạnh giá, nước sông lạnh thấu xương, ta từ nhỏ đã luyện võ, thân thể cường tráng.
Tất nhiên không ngờ được chuyện công tử quý tộc kinh thành một khi rơi xuống nước lại trở nên yếu ớt như gà con, còn lên cơn sốt cao.
Thắp đèn lên mới phát hiện, Long tam lang áo trắng dính đầy máu, ngực và lưng đầy những vết roi lớn nhỏ, nhìn mà kinh hãi.
Ta rắc một lọ kim sang dược, cẩn thận băng bó vết thương, rồi dùng khăn thấm nước lau người cho chàng, bận rộn cả đêm không chợp mắt, nhưng đến sáng hôm sau, chàng vẫn nóng bừng bừng.
Không còn cách nào khác, ta đành đến hiệu thuốc ở phía tây thành mua thuốc cầm máu và vài thang thuốc giải cảm.
Giá cả ở kinh thành đắt đỏ, những loại thuốc này lại tiêu tốn của ta nửa quan tiền, xót xa đến nghiến răng.
May thay, Long tam lang uống thuốc xong, cuối cùng cũng tỉnh lại.
Tỉnh dậy nhưng không nói lời nào, khác hẳn vẻ ôn hòa trước đây, ánh mắt sắc bén hỏi ta rốt cuộc là ai.
Ta không vui trong lòng, chỉ nghĩ rằng chàng sốt hỏng đầu, lại kể rõ ràng lai lịch của ta, Ninh Tiểu Diệu!
Chàng phát hiện điểm nghi vấn: "Một kẻ thô thiển nơi thôn dã, làm sao lại có hôn ước với nhà họ Long của ta?"
Ta cũng thấy lạ: "Trưởng bối nhà ngươi nhất định có mối quan hệ với nghĩa phụ ta, chẳng lẽ chưa từng nói với ngươi?"
Ta từng nghi ngờ thân thế của nghĩa phụ, dẫu sao người cũng có võ nghệ cao cường, khó mà dò lường.
Nhưng Long tam lang nói ở kinh thành không có gia tộc võ tướng nào mang họ Ninh.
Chàng lật qua lật lại chiếc vòng ngọc trắng xem hồi lâu, thần sắc dịu đi nhiều.
Ta biết, việc cấp bách là phải nhanh chóng rửa sạch tội danh cho chàng, để chàng có thể trở lại Long gia, giải quyết chuyện từ hôn.
Vì thế ta cũng không quanh co, đưa tay ra: "Mật thư đâu? Ta thay ngươi đi gửi."
Long tam lang ánh mắt sáng rực: "Ninh tiểu thư lại tin ta như vậy? Không sợ ta thật sự thông đồng với địch phản quốc, là đại gian thần tội không thể tha?"
Ta gãi đầu: "Ta không phải tin ngươi, mà là tin nghĩa phụ ta."
Nghĩa phụ cả đời làm người ngay thẳng trung hậu, thích giúp người, người rất yêu thương ta, người mà người chọn cho ta, phẩm chất tự nhiên không cần nghi ngờ.
Trong ánh mắt Long tam lang đã giảm bớt sự cảnh giác, đôi mắt đào hoa đẹp đẽ lại hiện lên ý cười, như ánh trăng dịu nhẹ ngoài khung cửa làm cho gian phòng tồi tàn cũng trở nên sáng sủa hơn.
Đêm đó, ta đã mang mật thư gửi đi.
Trên đường về, nhớ ra ngôi nhà mới không có lương thực và than củi, ta đành cắn răng mua mười cân than, hai cân tiểu mễ*. Nghĩ một chút, ta còn mua thêm ba cân thịt bò và hai bộ y phục cùng giày vớ tại Tây Thị.
*Tiểu mễ còn được gọi là hạt kê, là một loại ngũ cốc.
Khi trở về, Long tam lang đang đứng ở hành lang chờ ta.
Dáng vẻ tuấn tú vương vấn chút bệnh tật, chàng dẫm lên ánh nến mà bước đi, tựa như một công tử phong độ nho nhã.
Ta kể việc đã gửi mật thư cho chàng nghe, chàng nheo mắt cười: "Ninh tiểu thư làm việc quả nhiên chu đáo."
Suýt chút nữa ta bị nụ cười ấy làm cho mê mẩn.
Đêm đó, có một nhóm người mày mắt sắc bén, vây quanh một công tử trẻ tuổi mặc khoác áo choàng tím đến tìm ta.
Ánh đèn trong phòng chiếu ra hai bóng người, ta dựng tai nghe ngóng.
Có những từ ngữ mơ hồ truyền tới: tinh thép, buôn bán, chủ mưu... Lập tức có hộ vệ đến, khách khí mời ta đi xa một chút.
Họ thì thầm trong phòng rất lâu, ta chỉ đành đứng nhìn hộ vệ mà chán chường.
Quá nhàm chán, ta bắt đầu nghiên cứu móng vuốt sắt của họ đeo ở thắt lưng.
Nhìn một cái liền biết là hàng thượng hạng, được chế từ thép tinh luyện, điều thần kỳ nhất là có thể co duỗi, thu nhỏ lại chỉ bằng lòng bàn tay.
Chỉ là hoa văn trên đó có chút quen thuộc, dường như đã thấy ở đâu.
Đang chìm trong suy nghĩ, cửa phòng chậm rãi mở ra, hai người cùng bước ra.
Công tử áo tím đứng đầu vừa thấy ta, lập tức dừng lại, đôi mắt dài giấu trong mũ trùm nhíu lại.
Ánh mắt hắn đảo qua đảo lại trên khuôn mặt ta, khiến ta cảm thấy rất không thoải mái.
Ta đang định nổi giận, liền nghe chàng hạ giọng hỏi:
"Tiểu thư trông rất quen, chúng ta có phải đã từng gặp nhau?"
5.
Ta cũng nheo mắt nhìn lại chàng.
Hắn che mặt bằng tấm khăn đen, dưới mũ trùm mày mắt anh tuấn, đôi mắt như sao sáng.
Trông cũng rất tuấn tú, nhưng ta không nhớ đã từng gặp hắn.
Ta thành thật đáp: “Chưa từng.”
Hắn nghiêng người, dưới ánh trăng, quan sát nét mặt ta.
“Tiểu thư trông rất giống một cố nhân của ta, dám hỏi tiểu thư từ đâu đến?”
Ta thật thà nói: “Ta lớn lên ở nơi thôn dã, hôm qua mới lần đầu đến kinh thành, công tử nhận nhầm người rồi.”
Công tử áo tím định tháo mũ trùm, bị hộ vệ tiến lên ngăn lại, khẽ khuyên rằng nơi này không an toàn, cần phải rời đi ngay.
Chàng bước đi ba lần quay đầu, cuối cùng nhìn ta một cái thật sâu rồi biến mất vào bóng đêm.
Long tam lang tay cầm đèn dầu, không biết đã đứng đó nhìn bao lâu, thần sắc có vẻ suy tư.
Ta quay đầu lại, suýt chút nữa bị hù một trận.
Đột nhiên nhớ ra một chuyện lớn, trời ơi, công tử đó quên đưa tiền cho ta rồi!
Bị ta nhìn chằm chằm một hồi lâu, Long tam lang có chút khó xử: “Còn mong Ninh tiểu thư thông cảm, đợi ta…”
Ta bực mình ngắt lời chàng: “Ta thiếu tiền, rất thiếu. Tạ lễ có thể đưa sau, nhưng ta thu nhận chàng ở đây, phải thu phí.”
Hôm nay mua thuốc, mua lương thực, mua vật dụng, hầu như tiêu hết tiền ta mang theo, lại để chàng ăn không ở không, ai mà chịu nổi chứ.
Mang giấy dầu và bút mực ra, ta bắt đầu tính toán từng khoản với chàng.
Thuốc uống trong và ngoài mỗi ngày, năm trăm văn; y phục và giày vớ, bốn trăm văn; ăn uống, tính một trăm văn.
Cộng thêm một nửa tiền thuê nhà, mỗi ngày chỉ riêng chi phí của chàng đã là một ngàn năm trăm văn.
Đặt bút xuống, ta xoa cánh tay đau nhức, không khách khí nói: “Khi chàng đi, không được nợ tiền, từng khoản từng khoản đều phải trả.”