1.
Ta sống ở quê từ nhỏ, đến năm mười sáu tuổi mới biết mình có một mối hôn ước từ thuở nhỏ tại kinh thành.
Nghĩa phụ trước lúc lâm chung, nhét vào tay ta một chiếc vòng ngọc bạch, bảo ta trở về kinh thành tìm vị hôn phu chưa một lần gặp gỡ kia.
Ta lệ tuôn rơi hỏi chàng là con trai nhà nào, nghĩa phụ hơi thở đứt quãng, chưa kịp nói hết lời đã ra đi.
Ta nghe mang máng được một chút, hình như là con trai thứ ba nhà họ Long ở kinh thành.
Lo xong hậu sự cho nghĩa phụ, ta liền lên đường đến kinh thành.
Không phải để thành hôn, mà là để từ hôn.
Nghĩa phụ thường thở dài nói ta đầu óc không lanh lợi, sợ rằng ta chỉ một cô nhi nơi thôn dã sẽ bị người ta ức hiếp.
Ta đâu có ngốc.
Ta Ninh Tiểu Yểu không phải tiểu thư yếu đuối, vừa biết nấu ăn giặt giũ, lại vừa có thể săn b.ắ.n bắt cá, chỗ nào mà không sống được.
Cuộc sống có khó khăn cơ cực một chút, chung quy vẫn tự do hơn nhiều so với việc lấy chồng.
Không ngờ vừa đến kinh thành, đã nghe tin nhà họ Long ở hẻm Thiên Bảo, phía bắc thành gặp chuyện.
Ta ôm bọc hành lý, trốn trong góc tối quan sát đại khái tình hình.
Một nhóm quan binh đông đúc vây quanh một vị công tử trẻ tuổi, chàng ấy mặc triều phục màu đỏ tươi, dung mạo đẹp đẽ vô cùng.
Dù rơi vào cảnh tù đày, nhưng không chút hoảng sợ, bước đi vững vàng, phong thái ung dung.
Ta tiến vào một trà lâu bên cạnh, hỏi thăm tiểu nhị xem kinh thành có bao nhiêu gia tộc lớn họ Long.
Tiểu nhị nói, kinh thành rộng lớn, gia tộc quyền quý nhiều không kể, nhưng nói đến gia tộc lớn họ Long, thì chỉ có nhà ở hẻm Thiên Bảo.
Nhà họ Long là gia tộc danh giá văn nhã, đã có hai đời hoàng hậu, tiếng tăm lẫy lừng. Long tam lang, chủ gia đương nhiệm, tài hoa xuất chúng, trẻ tuổi đầy hứa hẹn, làm quan đến chức Hàn lâm học sĩ, là cận thần của thiên tử.
Đáng tiếc đi sai đường, dính líu vào vụ án thông đồng phản quốc, khiến thánh thượng vô cùng tức giận, ra lệnh Đại lý tự bắt giữ người điều tra kỹ lưỡng.
Ta không hiểu rõ lắm, chỉ biết là phạm tội nên bị bắt vào ngục.
Ta vốn tính toán từ hôn xong sẽ trở về quê, tính toán đầy đủ nhất cũng chỉ tốn một tháng là xong, về nhà còn kịp vụ xuân canh.
Bây giờ sự việc trở nên rắc rối.
Đêm ấy, ta thu xếp hành lý, thay y phục dạ hành, rồi đi đến thiên lao.
Khi ta mò đến trước phòng giam của Long tam lang, chàng đang nhắm mắt trầm tư, vẻ mặt mệt mỏi.
Chàng vừa mở mắt thấy ta, suýt nữa kinh ngạc đến rơi cả cằm.
Ta hạ giọng hỏi: "Các hạ có phải là Long tam lang không?"
Chàng nheo đôi mắt đào hoa, cẩn thận nhìn ta một lượt, rồi mới gật đầu.
Xác định không sai người, ta an tâm, lấy từ trong lòng ra chiếc vòng ngọc bạch, đưa qua khe song sắt.
"Ta là tiểu thư nhà họ Ninh, nghĩa phụ nói ta với chàng từ nhỏ đã định mối hôn ước, chiếc vòng này chính là tín vật, hôm nay ta đến để từ hôn."
"Nếu chàng đồng ý, thì nhận lấy chiếc vòng này, từ nay chúng ta không còn liên quan gì nữa, ý chàng thế nào?"
Long tam lang sững sờ, nhìn chiếc vòng ngọc bạch trong tay, lông mày hơi cau lại:
"Hôn ước từ nhỏ?"
Ta có chút bực mình, tín vật đã đặt đây rồi, chẳng lẽ còn muốn chối sao?
Không lạ gì, trước khi khởi hành Tần nương tử là hàng xóm cạnh nhà ta đã dặn dò kỹ lưỡng, nói rằng người trong thành lòng dạ quỷ quyệt, bảo ta phải cẩn thận muôn phần.
Ta nhẫn nại giải thích: "Ninh Đại Hùng, người ở thành Xích Thủy dưới chân núi Yến Sơn, chính là nghĩa phụ của ta, chàng có nhớ ra không?"
Long tam lang lắc đầu, vẻ nghi hoặc trông không giống như đang lừa ta.
Chẳng lẽ ta tìm nhầm người? Hoặc có chỗ nào đó sai sót?
Đang trầm ngâm suy nghĩ, Long tam lang bóp trán, đột nhiên hỏi ta làm sao vào được đây.
Ta liền giơ chiếc móc sắt trong tay, rồi chỉ về bức tường cao ngoài cửa sổ.
Ánh mắt của Long tam lang sáng lên, đôi mày đẹp đẽ trở nên sinh động hơn, cười như gió xuân thổi qua mặt:
"Ninh tiểu thư, tại hạ nhớ ra rồi."
“Trưởng bối trong nhà quả thật có nhắc đến một mối hôn ước như vậy.”