Thẩm Băng tiên phong xông lên phía trước toàn quân, chỉ cầm một thanh trường kiếm trên tay, theo sau là Hắc Y quân trang bị đen tuyền từ đầu tới chân. Từ trên tường thành trông xuống, có thể thấy Thẩm Băng dẫn đầu, cùng với hai vạn Hắc Y quân tạo thành một hình mũi nhọn đầu kiếm, đâm thẳng tới chính giữa trận địa Khuyển Nhung. Thẩm Băng không ngừng múa trường kiếm trên tay, không chút lưu tình gặt hái hàng loạt sinh mệnh binh lính Khuyển Nhung trước mặt hắn.
Bạch ngân y giáp nhiễm đỏ máu tươi, thoáng qua liền giống sát thần đang thống khoái đoạt mạng. Đột nhiên trường kiếm trong tay hắn bị bật ngược trở lại, chỉ nhìn thấy trường thương của Dã Lợi Hợp xuất hiện trong tầm mắt.
Trong nội bộ Khuyển Nhung quân chỉ có một mình Dã Lợi Hợp có thể cận chiến được với Thẩm Băng, binh khí trên tay hai người không ngừng lại một giây, từng chiêu xuất ra đều mang uy lực vạn phần, nhất thời hai bên bất phân thắng bại giằng co tại chỗ. Thế công của Hắc Y quân theo đó chững lại một lúc, Quân sư từ nơi xa nhìn tới, đánh ra một cái thủ thế với thân binh bên cạnh.
Chỉ thấy thân binh không ngừng múa may quân kỳ, binh lính Khuyển Nhung nhanh chóng đem Hắc Y quân vây lại bên trong. Bùi Thập Viễn mang theo kỵ binh vọt tới cản lại vòng vây, sau đó cuốn lại cùng Dã Lợi Cát đối chiến với nhau.
Mục đích của Dã Lợi Hợp thực ra rất đơn giản, hắn muốn đem Viên Tinh Dã nhốt lại bên trong thành U Châu, chờ đến mùa đông giá lạnh, Khải quân trước giờ không chịu được hàn khí, khi đó hắn cũng có thể chậm rãi nghĩ cách đối phó.
Viên Tinh Dã nhìn Dã Lợi Hợp đang giao chiến bên dưới, Dã Lợi Hợp trước kia khí độ cùng thần thái thực giống như một thanh bảo kiếm sắc bén, mũi nhọn hoàn toàn để lộ ra, mọi người nhìn vào đều có thể thấy dã tâm cùng nhiệt huyết bừng bừng của hắn. Hiện giờ Dã Lợi Hợp lại trở nên lắng đọng hơn rất nhiều, trên người ít đi vài phần lệ khí, tăng thêm một chút trầm ổn.
Nhưng là, nhiều nhất vẫn thấy được hắn quả thực đã mệt mỏi.
Viên Tinh Dã cười cười, "Triệu Quảng, dẫn quân ra khỏi thành, cùng bên dưới vây công Dã Lợi Hợp."
"Vâng!" Triệu Quảng đã ở một bên xoa tay hằm hè từ lâu, hiện giờ nghe vậy đương nhiên là cao hứng, nhận lệnh Viên Tinh Dã phân phó, nhanh chóng đem mấy tên phó tướng rời đi.
Dã Lợi Hợp lại nghe thấy từ bên trong thành U Châu truyền ra tiếng kèn trận, sau đó cửa thành lần nữa mở ra, một tướng lãnh trên người mặt áo giáp thanh sắc phi ngựa chạy tới, theo sau là vô số binh lính, một Khải quân giương cao cờ trận tướng quân, bên trên viết một chữ "Triệu" thật lớn.
"Các huynh đệ, cùng ta xông lên!" Triệu Quảng rống giận, dứt lời tiên phong vọt ngựa tới trước.
Trong mắt Dã Lợi Hợp hiện lên một tia bất đắc dĩ. Hắn chỉ dẫn theo tám vạn nhân mã, hiện giờ còn để lại một bộ phận thủ thành, xuất chiến cùng hắn tại đây ước chừng chưa đến sáu vạn người. Nguyên bản phía đối phương Thẩm Băng cùng Bùi Thập Viễn tổng cũng chỉ có bảy vạn, hiện giờ Triệu Quảng dẫn binh xông vào giữa trận địa, cục diện tất nhiên không còn cân bằng được nữa.
Quân sư cho người thổi kèn lệnh lui binh, Dã Lợi Hợp cả giận hét lớn, "Lui!"
Lúc này đám người Triệu Quảng vừa mới tiến lại gần được Khuyển Nhung quân, đã thấy đối phương xoay người bỏ chạy, hắn vốn định đuổi theo truy sát, nhưng từ bên U Châu Thành cũng vang lên kèn lệnh thu binh, Triệu Quảng thật bất đắc dĩ dẫn quân quay lại thành.
"Mụ nội nó, Dã Lợi Hợp là đang diễn trò cười sao? Lão tử còn chưa kịp đánh đây!" Triệu Quảng tức giận chửi bới, vừa dứt lời liền thấy Viên Tinh Dã từ trên tường thành đi xuống. Viên Tinh Dã chỉ nhàn nhạt nhìn hắn một cái, Triệu Quảng lập tức ngậm chặt miệng, đem ngựa giao lại cho phó tướng, còn chính mình đi theo Viên Tinh Dã vào bên trong soái trướng.
Bùi Thập Viễn giục ngựa lại gần bên người Thẩm Băng. Thẩm Băng cũng không bị thương, chỉ là có chút thoát lực, ánh mắt vẫn lạnh băng như cũ, trên mặt còn vương không ít máu, chỉ là mấy vết máu này không những không hề làm hắn thất sắc, ngược lại thoạt nhìn còn thêm vài phần ma mị. Nhìn thấy Bùi Thập Viễn lại gần, lúc này ánh mắt hắn mới hòa hoãn một ít.
"Đại ca, ngươi không sao chứ?" Bùi Thập Viễn tháo mũ giáp trên đầu xuống, thấp giọng hỏi ra. Thẩm Băng nghe vậy lắc đầu, thu hồi trường kiếm trên tay vào vỏ, "Ta không có việc gì." Hắn nhìn đám Hắc Y quân xung quanh mình. Hắc Y quân tuy rằng dũng mãnh vô song, Viên Tinh Dã cũng cấp cho bọn hắn trang bị cùng y phục hoàn mỹ nhất, bất quá một trận chiến kịch liệt này cũng khiến không ít người bỏ mạng.
Mấy binh lính Hắc Y quân còn sống đem áo choàng và vũ khí của đồng bọn thu hồi lại, sau đó thi thể đều bị đốt cháy.
"Nguyên soái hẳn là đang chờ chúng ta." Bùi Thập Viễn nhẹ giọng, âm thầm lo lắng Thẩm Băng thương tâm. Thẩm Băng nghe vậy chỉ gật đầu, hai người cưỡi ngựa quay trở lại thành U Châu.
Một trận chiến này kéo dài hơn hai canh giờ, Hiền phi từ sớm đã nhận được tin tức, sai thuộc hạ đi tìm Chu Lãng khắp nơi đều không thấy, lại vừa vặn bắt gặp Yến Phi đang dẫn cấm quân tuần tra, liền mang hắn cùng theo đi lên trên tường thành.
Hiền phi có phần hiếu kỳ đối với chiến tranh, hơn nữa nàng cũng muốn nhìn thử một chút xem liệu có thể thu thêm tình báo gì hữu dụng không. Mấu chốt hơn nữa chính là, nhìn xem có thật Trình Kinh hiện đang ở bên người Quân sư của Khuyển Nhung như Viên Tinh Dã nói hay không.
Cho nên hơn một canh giờ trước Hiền phi đã đi tới trên tường thành. Nàng chính là Khâm sai được Hạ Đế phái tới, tự nhiên cũng không ai dám ngăn cản. Lên đến tường thành liền nhìn thấy Viên Tinh Dã một thân nhung trang đứng nơi đầu gió, Hạ Tử Mặc lúc này lại không thấy đâu.
Phía sau Viên Tinh Dã là vài tên tướng lãnh, thần sắc phi thường cung kính. Nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, trong lòng Hiền phi lập tức nổi lên một trận ghen ghét, sau đó đi qua đứng ở bên cạnh Viên Tinh Dã.
Nhìn còn chưa đến một lúc, Hiền phi đã cảm thấy không thể chịu đựng được. Máu tươi nhuốm đỏ khắp nơi, tứ chi người vung vãi bốn phía, không ngừng có tiếng binh lính kêu la thảm thiết bay vào trong tai nàng. Thi thể trải đầy trên mặt đất, lại bị những người phía sau liên tiếp dẫm qua tiến lên, tựa hồ dưới chân không phải là một đám người khi nãy còn đang sống sờ sờ bên cạnh, mà chỉ là bụi cát cùng đất bằng.
Nàng cảm thấy dạ dày không ngừng quay cuồng, mấy thị nữ bên cạnh có vài người đã sớm không chịu được ói ra một bãi. Hiền phi tận lực bảo trì hình tượng chính mình, đi đến phía sau mọi người, chịu đựng bản năng kêu gào nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
Viên Tinh Dã từ sớm đã nhìn thấy Hiền phi, nhưng nàng một chút cũng không để ý tới. Người lần đầu tới chiến trường đều là cái dạng này, có nhiều binh lính còn nửa đêm vì ác mộng mà bừng tỉnh giấc.
Yến Phi cũng là lần đầu nhìn thấy cảnh tượng như vậy, tuy rằng sắc mặt đã tái nhợt, nhưng vẫn cố gắng đứng im tại chỗ không động đậy. Hắn trước đây cũng từng mộng tưởng nhập quân chinh chiến sa trường, nhưng đáng tiếc hắn từ nhỏ học võ không thông, lúc đó mới đành chuyển sang học văn, thông qua Thi Đình tiến vào Binh Bộ.
Hiền phi thấy không có ai để ý tới mình, liền lén bảo thị nữ đỡ nàng rời đi, thời điểm đi xuống khỏi tường thành sắc mặt đã tái xanh, toàn thân toát ra một tầng mồ hôi lạnh, nhìn thoáng qua còn tưởng là đang sinh bệnh nặng. Yến Phi lấy cớ xem xét tin tức, tiếp tục ở lại bên trên.
Chờ sau khi kèn hiệu lui binh thổi lên, Yến Phi mới theo nhóm người Viên Tinh Dã xuống khỏi tường thành, đi ngang qua đại môn lại nghe thấy có người lớn tiếng chửi bậy, nguyên lai là Triệu Quảng vừa dẫn binh trở về.
Trong đầu hắn cũng có một chút ấn tượng với viên tướng lãnh này, bộ dạng thô kệch ngông cuồng, vừa nhìn qua liền biết chính là loại mãng phu tục tử. Nhưng không ngờ Viên Tinh Dã chỉ lẳng lặng nhìn hắn một cái, Triệu Quảng lập tức im bặt như ve sầu mùa đông.
Rồi sau đó Yến Phi lại thấy có hai tướng quân khác cưỡi ngựa đi đến, một người mặc bạch ngân khôi giáp, trên người phủ kín vết máu, quanh thân đều là hàn ý rét lạnh, tựa hồ như là Tu La vừa bò ra từ chín tầng địa ngục. Người còn lại một thân chiến giáp màu trắng, mũ giáp đã tháo xuống, trên tay còn cầm trường thương, đang nghiêng đầu một bên nói gì đó với Tu La, khuôn mặt mang theo ôn hoà nhàn nhạt.
Nhìn bọn họ rời đi, Yến Phi đột nhiên cảm thấy có chút hâm mộ.
Hiền phi trở lại phủ Thái thú, chỉ cảm thấy toàn thân rã rời mệt mỏi, tựa hồ như là sinh bệnh thật nặng, sợ hãi tới mức hạ lệnh cho thị nữ mau chóng tìm ngự y tới, ngự y liền kê cho nàng một đơn thuốc an thần. Hiền phi sau khi uống xuống một chút thuốc mới mơ màng ngủ mất.
Nhưng đang ngủ lại bị cảnh tượng trong mơ dọa đến bừng tỉnh, Hiền phi bật dậy thở dốc, lấy tay xoa mồ hôi thấm đẫm trên trán.
Tuy rằng trước giờ đã trải qua vài phiên sinh tử tại hậu cung, nhưng chân chính đối mặt với cái chết tứ phía như vậy nàng vẫn có chút không thể tiếp thu được. Nhìn ra bên ngoài thấy được sắc trời đã tối, lại gọi thị nữ gác đêm đem tới một ly nước ấm, lúc này mới cảm giác bản thân bình ổn hơn một ít.
"Đã tìm được Chu Lãng chưa?" Hiền phi hỏi.
Thị nữ bên cạnh nàng lúc này là Thúy Nhi, nghe vậy liền đáp, "Thời điểm nương nương còn đang nghỉ ngơi, Chu thống lĩnh đã tới hai lần."
"Gọi hắn tới đây." Hiền phi nói, đứng dậy mặc thêm áo ngoài. Một lát sau Chu Lãng đã tới bên ngoài, thị nữ đi ra mở cửa cho hắn, vừa bước vào đã thấy Hiền phi sắc mặt tái nhợt ngồi ở phía bên kia.
"Mạt tướng bái kiến nương nương, mạt tướng uống rượu say làm hỏng việc, thỉnh nương nương xử phạt." Chu Lãng quỳ xuống hành lễ. Hiền phi quả thực có ý muốn phạt hắn, nhưng lúc này nàng biết bản thân còn phải dựa vào Chu Lãng, suy nghĩ một lúc mới nói, "Chu tướng quân vẫn luôn tận tâm hộ vệ bổn cung, bổn cung niệm tình không truy cứu lần này, nhưng không thể có lần sau."
"Vâng, đa tạ nương nương." Chu Lãng đáp lời, "Nương nương, Viên Tinh Dã trách phạt Trương Đoan Nhiên ba mươi đại bản."
Hiền phi nghe vậy lập tức kinh hỉ, "Như thế thật tốt, đêm nay ngươi mang theo thuốc tới thăm Trương Đoan Nhiên." Hiền phi nói, "Nhớ nhắn là ngoại gia bổn cung phi thường vừa lòng Trương tướng quân, muội muội bổn cung cũng thật tâm ngưỡng mộ hắn."
Thời điểm Chu Lãng vừa ra khỏi, đã thấy Yến Phi chờ hắn ở bên ngoài. Yến Phi vừa thấy Chu Lãng liền vội vàng tiến lại gần, "Chu huynh, nương nương có trách cứ ngươi không? Đều là do ta lôi kéo Chu huynh uống rượu." Chu Lãng cười cười, "Yến huynh nghiêm trọng quá rồi, ta đây còn phải nhờ tới Yến huynh thuật lại một chút sự tình của Trương tướng quân."
Trong mắt Yến Phi lóe lên một tia lãnh quang, sau đó cười cười, "Như vậy là tốt. Trương tướng quân cũng bị ta liên lụy tới, mong Chu huynh thay ta thỉnh tội." Hôm qua sau khi say rượu, Trương Đoan Nhiên đã để lộ ra trong lòng đã có chút dao động đối với việc lấy được muội muội Hiền phi, hiện giờ lại bị dùng quân quy trách phạt, không biết có thể thuận nước đẩy thuyền kích thích hắn cùng Viên Tinh Dã nháo lên một trận hay không.
Huống chi Trương Đoan Nhiên xuất thân không cao, có thể cưới được tiểu thư nhi nữ gia môn danh giá tự nhiên là cầu còn không được, cơ hội tốt như vậy liệu có mấy người cam lòng buông tha? Yến Phi cười lạnh, nếu hiện giờ hắn không rõ sự tình nơi đây, hẳn là cũng muốn hâm mộ vận khí của Trương Đoan Nhiên một phen. Chỉ là vận khí lần này không chừng sẽ trở thành án tử ngày sau của hắn.
Trương Đoan Nhiên đang ở trong quân trướng của mình nghỉ ngơi, đột nhiên rèm cửa bị xốc lên, Bùi Thập Viễn bước vào. Trước khi Bùi Thập Viễn tới đây, tại U Châu chỉ có mấy vạn người, lúc ấy chủ soái chính là Trương Đoan Nhiên. Trong tất cả tướng lãnh trong quân, trừ bỏ mấy phó tướng của Trương Đoan Nhiên, hai người là tiếp xúc lẫn nhau lâu nhất.
Nhìn thấy Trương Đoan Nhiên nằm sấp trên giường, Bùi Thập Viễn cười cười, "Có thấy đỡ hơn chưa? Nguyên soái nói ngươi có thể nghỉ ngơi hai ngày." Bọn họ mỗi người đều là võ tướng, ba mươi đại bản đối với họ mà nói tuy rằng thống khổ nhưng cũng không phải không thể chịu đựng, vậy nên Bùi Thập Viễn cũng không quá để tâm.
Trương Đoan Nhiên không lên tiếng, Bùi Thập Viễn là người tâm tư thông tuệ, thực mau đã phát hiện Trương Đoan Nhiên có chỗ không đúng, tiến lên vài bước ngồi xuống ghế bên cạnh giường.
"Sao ngươi lại tới đây?" Trương Đoan Nhiên hỏi, Bùi Thập Viễn nghe vậy có chút bất ngờ, "Ta là đến xem ngươi?"
"Thế nhưng ngươi lại không cùng Thẩm Băng tới, các ngươi không phải dạo này vẫn luôn như hình với bóng sao?" Trương Đoan Nhiên nói, tuy rằng ngữ khí vẫn bình thường, nhưng Bùi Thập Viễn lại có thể nghe ra một chút trào phúng. Hắn nhíu mày một lúc, sau đó thở dài, "Ngươi uống rượu chậm trễ quân vụ, Nguyên soái trách phạt ngươi âu cũng là hợp tình hợp lý."
Trương Đoan Nhiên chỉ trầm mặc. Viên Tinh Dã đem Chinh Bắc quân chia làm bốn phần, bản thân hắn cũng là tướng quân thống lĩnh một phương, hẳn là không nên có bất kỳ bất mãn gì với Viên Tinh Dã mới phải.
Chỉ là trong bốn người tướng quân thống lĩnh bọn họ, Triệu Quảng cùng Tàng Thất là Viên Tinh Dã dòng chính, Bùi Thập Viễn lại cùng Thẩm Băng giao hảo thật tốt, chỉ có một mình hắn --- Thời điểm Hạ Tử Mặc bị cướp đi hắn cũng một mực lo lắng sốt ruột vì U Châu, vì Chinh Bắc quân. Nhưng rồi thì sao? Sau khi Viên Tinh Dã rời đi lại đem hết đại quân giao cho Lạc Nhan.
Mà thời điểm Lạc Nhan không có ở trong thành liền giao cho Tàng Thất. Bùi Thập Viễn cùng Thẩm Băng đi theo Viên Tinh Dã cứu người, tất cả đều có đại sự để hoàn thành, chỉ có duy nhất hắn lại không có.
Lúc trước Hiền phi nói muốn gả muội muội cho hắn, phản ứng đầu tiên của hắn là thập phần kinh ngạc, bởi vì trước giờ bất luận ai cũng không cần tới chính mình, hiện giờ Hiền phi thế nhưng lại cố tình lựa chọn hắn trước người khác.
Có lẽ sai lầm không phải là ở hắn --- chỉ là do đám người Viên Tinh Dã không thích hắn mà thôi.
Bùi Thập Viễn thấy hắn vẫn im lặng, cũng theo đó trầm mặc thật lâu, cuối cùng mới nói, "Ngươi dưỡng thương cho tốt, ngày mai ta lại đến thăm ngươi." Bùi Thập Viễn đang định bước ra ngoài, lúc này lại nghe thấy Trương Đoan Nhiên đột nhiên nói, "Ngươi thật sự một chút cũng không để ý sao? Mấy ngày trước Viên Tinh Dã để ngươi nhàn nhã bồi Chu Lãng đi dạo, dễ dàng giải trừ binh quyền của ngươi. Ngươi không sợ lại có lần nữa sao?"
Bùi Thập Viễn chỉ nhàn nhạt đáp, "Ngươi biết binh quyền đối với ta mà nói cũng không trọng yếu, chỉ là ta muốn nhắc nhở ngươi Hiền phi kia là đang muốn mượn sức ngươi, nếu không vì sao lại cố ý nói này nói nọ Nguyên soái. Đại chiến đã cận kề ngay trước mắt, lúc này không thể sinh ra nhị tâm. Chờ sau khi tiêu diệt được Khuyển Nhung, ngươi trở về kinh thành tự nhiên sẽ có bà mai đại gia khắp nơi tấp nập tới cầu thân."
Trong lòng Trương Đoan Nhiên cũng minh bạch, "Những việc Hiền phi làm không ảnh hướng đến chiến sự với Khuyển Nhung."
Bùi Thập Viễn nghe vậy chỉ thở dài, dứt khoát quay đầu rời đi. Ra khỏi quân trướng của Trương Đoan Nhiên liền nhìn thấy Thẩm Băng đang đứng cách đó không xa. Lúc này U Châu thực hiếm hoi có một trận mưa phùn nhỏ, Thẩm Băng toàn thân bạch y tung bay trong gió, trên tay còn cầm một cây dù giấy, nhìn thấy Bùi Thập Viễn lập tức nhanh chóng bước tới che dù cho hắn.
"Hôm nay U Châu có hội chùa, buổi tối còn có chợ đêm, ngươi có muốn đi xem không?" Thẩm Băng ôn thanh hỏi, Bùi Thập Viễn nhanh chóng gật đầu như gà mổ thóc, hàn ý trong tâm vừa rồi nhanh chóng bị ấm áp bao phủ xung quanh, cùng Thẩm Băng sóng vai bước đi.
Hai người đều không ai lên tiếng, nhưng Bùi Thập Viễn lại cảm thấy loại không khí này thực làm hắn thích ý hơn nhiều so với trầm mặc vừa rồi trong doanh trướng của Trương Đoan Nhiên, nhưng trong lòng vẫn còn chút lo lắng, "Trương Đoan Nhiên hẳn là sẽ đầu quân sang bên kia của Hiền phi, vậy sự tình Giám quân bị Khuyển Nhung bắt đi ---"
Thẩm Băng quay đầu nhìn hắn, "Nguyên soái sẽ xử lý ổn thỏa."
"Chỉ mong là hắn không nói ra, nếu để Hiền phi biết được, tình cảnh của Giám quân lập tức sẽ gặp nguy hiểm." Khi đó chỉ cần tin tức lan ra, như vậy Hạ Tử Mặc chỉ còn có thể lấy cái chết chứng minh trong sạch, bảo toàn thể diện Hạ gia cùng với uy nghiêm hoàng thất.
Thẩm Băng lắc đầu nói, "Nguyên soái có suy tính riêng của nàng, không chừng đây lại là một nước cờ nàng cố tình bày ra trong kế sách chính mình."
Đại khái là bị ảnh hưởng một chút bởi mấy câu vừa rồi của Trương Đoan Nhiên, Bùi Thập Viễn nhịn không được hỏi, "Vì sao ngươi lại tin tưởng Nguyên soái đến như vậy?" Hắn hiểu rõ tính cách của Thẩm Băng, Thẩm Băng đối với binh pháp mưu lược vẫn luôn có đối sách riêng của mình, đối diện với một vị thống lĩnh khác, có thể nói là vạn phần nghi hoặc đề phòng.
Thẩm Băng đột nhiên cười cười, "Ngươi đây xem như là đang ghen sao?" Thời điểm hắn cười rộ lên, lạnh lẽo trên thân hoàn toàn biến mất, khuôn mặt vốn tuấn tú kia lại càng thêm phi thường tao nhã, Bùi Thập Viễn nhìn đến hoang mang mê mẩn.
Hai người đi ra khỏi quân doanh, vừa vặn gặp phải Chu Lãng cùng Yến Phi đang đi tới, "Bùi huynh."
Bùi Thập Viễn biết hai người đang tới tìm Trương Đoan Nhiên, cũng nhận ra bọn họ là người của Hiền phi, trong lòng thoáng chốc mất hứng, chỉ gật đầu qua loa lấy lệ. Yến Phi lại cười cười, "Nghe danh Bùi tướng quân cùng Thẩm tướng quân đã lâu, hôm nay được gặp quả là hạnh ngộ." Trong lòng hắn âm thầm kinh ngạc, hai người trước mặt này một chút cũng không giống tướng quân quanh năm chinh chiến sa trường.
Đặc biệt là Thẩm Băng, hiện giờ trên người đang mặc thường phục, nhìn qua thực giống một tên công tử nhà giàu du sơn ngoạn thủy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT