Chu Lãng nhìn mấy vị tướng lãnh bên trong quân trướng, biểu tình trên mặt mỗi người vững vàng bình tĩnh, tựa hồ như không phải đang đối mặt với tám vạn Khuyển Nhung quân, mà chỉ là mấy tiểu tử trói gà không chặt.
Trên đời ai cũng có mộng tưởng kiến công lập nghiệp, nhưng không phải mỗi người đều có dũng khí đối mặt sinh tử. Chu Lãng tự vấn tâm tư bản thân một chút, hắn không biết chính mình hôm nay sau khi chứng kiến một màn chết chóc vừa rồi, liệu có còn dũng khí tiến lên chiến trường giết chết địch nhân nữa hay không.
Thương nghị kết thúc, Chu Lãng đi theo phía sau Hiền phi trong lòng có chút oán hận. Đi được vài bước, Hiền phi đột nhiên dừng lại hỏi, "Mấy tướng quân vừa rồi đều là Viên Tinh Dã dòng chính?"
Chu Lãng đáp, "Mạt tướng chỉ biết Thẩm Băng thống lĩnh Hắc Y quân cùng Lạc Nhan chưởng quản thám báo là tâm phúc của Viên Tinh Dã, những người khác không rõ. Bất quá Triệu Quảng và Tàng Thất trước đây là tướng lãnh Chinh Tây quân, phỏng chừng cũng là Viên Tinh Dã nhất hệ." Nói xong, trong lòng Chu Lãng âm thầm cười khổ. Có lẽ Thẩm Băng nói không sai, hắn hiện giờ xác thật đã thành người của Hiền phi.
Chính mình lại như vậy, còn có tư cách gì đi phê phán Bùi Thập Viễn đây? Phỏng chừng trong mắt Bùi Thập Viễn cùng với chúng tướng lãnh nơi đây, bản thân mình bất quá chỉ là một tên tiểu nhân dựa dẫm vào phi tử Hoàng Thượng mà thôi. Ở nơi biên quan giao chiến này, trong lòng chúng tướng sĩ đại quân nơi đây, những mãnh tướng sa trường đó mới chân chính là người được bọn họ tôn trọng, chẳng trách thái độ đối với chính mình vẫn luôn không nóng không lạnh, thủ hạ cấm quân dưới trướng còn nhận được sắc mặt tốt hơn vài phần.
Hiền phi gật đầu. Nàng biết rõ mọi người cũng không muốn nàng tới đây, nhưng là bản thân vẫn muốn tham gia thương nghị một lần. Bất quá mục đích cũng không phải là muốn bàn chuyện quân vụ, chỉ là định xem xét liệu có thể mượn sức một tên tướng quân nào hay không.
"Chu tướng quân, ngươi nói xem ai có thể hữu dụng với ta?" Ngữ khí Hiền phi ôn hòa, Chu Lãng minh bạch nàng đây là muốn dùng đến chính mình, nhưng hắn cũng biết hiện giờ Hiền phi là chỗ dựa duy nhất của bản thân, đành phải lên tiếng, "Nếu phải lựa chọn, mạt tướng cho rằng một trong hai người Bùi Thập Viễn hoặc Trương Đoan Nhiên là tốt nhất."
"Ta nhớ rõ quan hệ giữa ngươi cùng Bùi Thập Viễn tựa hồ không tệ." Hiền phi nói.
Chu Lãng trong lòng sửng sốt, trước kia hắn cùng Bùi Thập Viễn quả thực từng có giao tình, bất quá cũng rất ít người biết đến, Hiền phi như thế nào lại tra ra được? Hắn khom người nói, "Mạt tướng chỉ là gặp qua Bùi Thập Viễn vài lần."
"Như thế là đủ rồi." Hiền phi nói, "Bổn gia ta có một thân muội muội, hiện đã tuổi bích ngọc niên hoa nhưng vẫn còn chưa xuất giá, luận bối phận hẳn còn phải gọi ngươi một tiếng biểu ca."
Chu Lãng gật đầu nói phải, hắn không nghĩ tới Hiền phi thế nhưng lại chịu gả thấp chính muội muội của mình. Bất quá suy nghĩ một chút, Bùi Thập Viễn hiện tại đã là võ tướng nhị phẩm, tay nắm quân quyền, người như vậy hẳn là đối tượng phù hợp để Hiền phi mượn sức.
Chu Lãng đột nhiên nhớ tới trước kia hắn cùng Bùi Thập Viễn ở kinh thành uống rượu, khi đó hắn nói muốn lưu lại kinh thành, mà Bùi Thập Viễn lại có chí lĩnh binh tác chiến, bảo vệ biên cương Đại Phải.
Lúc đó hắn còn chê cười Bùi Thập Viễn làm người đơn giản, nhưng lúc này đã qua mấy năm, người hắn chê cười trước kia hiện đã thành tướng quân nhị phẩm, dẫn dắt mấy vạn người huyết chiến ở biên quan, tuy rằng chưa có công lao quá lớn gì, nhưng đã là vang danh thiên hạ, nổi tiếng tướng quân can đảm ngăn cản Khuyển Nhung quân giữa lúc nguy cấp, bảo hộ bá tính U Châu.
Tới một ngày nào đó Khuyển Nhung bị tiêu diệt, Bùi Thập Viễn có thể quay trở về Hàm Nguyên Điện lĩnh thụ phong, được đủ mọi loại quan viên đại thần tấp nập chúc mùng. Còn chính mình thì sao? Vẫn chỉ là một tên thống lĩnh không chút tiếng tăm trong đám cấm quân chôn chân tại kinh thành.
Suy nghĩ trong lòng càng lúc càng loạn, Chu Lãng liền nói, "Quan hệ giữa Bùi Thập Viễn cùng Thẩm Băng ngày thường rất tốt, muốn mượn sức e rằng có chút khó khăn. Mạt tướng cảm thấy Trương Đoan Nhiên tương đối phù hợp hơn."
Hiền phi nghe vậy suy tư một lúc. Nàng cũng nghe nói Bùi Thập Viễn và Thẩm Băng kết bái huynh đệ, tự hỏi bản thân, "Nghe nói hai người đã kết bái, chẳng lẽ tình nghĩa huynh đệ lại quan trọng đến vậy?" Sau một hồi ngẫm nghĩ, tổng cũng cảm thấy có chút mạo hiểm, đành gật đầu, "Như thế đành thử Trương Đoan Nhiên đi."
Viên Tinh Dã đang nhìn sa bàn địa hình xung quanh U Châu. Khuyển Nhung đã bao vây quanh thành, nhìn thoáng qua phỏng chừng như mây đen che phủ, bất quá Viên Tinh Dã cũng không quá mức để tâm. Khi trước cư dân trong thành Hắc Phong đều bị nàng mang theo đến Trung Nguyên, Đại Khải đất rộng bằng phẳng, có nhiều thổ địa khắp nơi chờ bọn họ đi khai khẩn. Hắc Phong Thành bên kia hiện chỉ còn lại mấy vạn quân đội cùng với vài nhóm cư dân thưa thớt, cơ hồ tương đương với một tòa không thành.
Hạ Tử Mặc không quấy rầy nàng suy tư, Lạc Nhan thấy vậy đi đến hành lễ, "Giám quân." Hạ Tử Mặc cười cười, "Có tin tức gì sao?"
"Chu Lãng bên kia đi tới quân trướng của Trương tướng quân." Lạc Nhan hồi đáp. Hết thảy sự tình của Hiền phi đều là đích thân Hạ Tử Mặc xử lý, Lạc Nhan lúc này cũng trực tiếp báo lại cho nàng, thời gian gần đây đã phái không ít mật thám tới ẩn náu bên người Hiền phi.
Hạ Tử Mặc nghe vậy cười nói, "Xem ra quả nhiên ta đoán không sai, tăng thêm tra xét xung quanh Trương tướng quân bên đó."
Hiền phi sau khi đi vào U Châu cơ hồ vẫn luôn không ra khỏi phủ Thái thú, mục đích thật sự chính là muốn Hạ Tử Mặc buông lỏng cảnh giác với nàng ta, cho rằng Hiền phi hẳn là không thể tra ra được tin tức gì. Nhưng thủ hạ dưới trướng Hiền phi lại không hề nhàn rỗi, phỏng chừng đã rà soát hết mọi ngóc ngách trong thành U Châu, chỉ là vẫn chưa tra được gì hữu dụng, lúc này mới đành phải đánh chủ ý đến bên trong quân doanh.
Nửa tháng này bổn gia Hiền phi đã gửi đến thật nhiều thư tín, Hạ Tử Mặc cũng đã xem qua, bên trong đa phần đều chỉ viết một ít việc nhà lặt vặt. Hạ Tử Mặc cũng xuất thân danh gia vọng tộc, nàng biết rõ rất nhiều gia tộc đều sử dụng mật ngữ riêng giống như Hạ gia, nếu có sơ sẩy để thư tín rơi vào tay người khác cũng không có cách nào đọc hiểu, tương tự như phong thư lần trước phụ thân nàng gửi tới.
Suy nghĩ một lúc, Hạ Tử Mặc hỏi, "Mật thám tại kinh thành có tin tức gì không?"
Lạc Nhan lắc đầu, "Không có. Hơn nữa nếu có bất kỳ động tĩnh gì cũng phải mấy ngày mới truyền được đến U Châu." Hạ Tử Mặc gật đầu tỏ ý đã biết, Lạc Nhan khom người lui ra.
Viên Tinh Dã không xem sa bàn nữa, ngồi xuống bên cạnh Hạ Tử Mặc, cầm lấy chén trà trên tay nàng uống một ngụm. Hạ Tử Mặc lắc đầu cười cười, sau đó tự rót thêm cho mình một chén, lên tiếng hỏi, "Nàng cảm thấy Trương Đoan Nhiên sẽ làm thế nào?"
"Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, huống chi Dư gia là danh môn vọng tộc nổi tiếng toàn kinh thành." Viên Tinh Dã nhàn nhạt nói. Nếu Hiền phi cùng Chu Lãng nghe được những lời này, phỏng chừng sẽ đại kinh thất sắc. Nội dung vừa rồi bọn họ nói chuyện chỉ chưa tới một khắc sau đã đến tai Viên Tinh Dã.
Hạ Tử Mặc gật gù, "Đây xác thực cũng không phải chủ ý tồi, phụ thân ta tuy rằng chỉ có một mình nữ nhi là ta, nhưng nhánh nhỏ Hạ gia các bên vẫn còn không ít thiếu nữ chưa xuất giá, chi bằng ---"
Viên Tinh Dã bật cười, "Đang nghĩ cái gì thế?" Hạ Tử Mặc bất đắc dĩ lắc đầu, "Bùi Thập Viễn không phải là ---" Ý cười trên mặt Viên Tinh Dã càng sâu, đặt chén trà trên tay xuống bàn, "Không cần phải cố gắng mai mối loạn lên làm gì."
Hạ Tử Mặc nghi hoặc, "Hắn cùng Thẩm Băng ---" Biểu tình Viên Tinh Dã có chút ý vị thâm trường, "Là vì chuyện này sao? Ta cũng chưa biết rõ, cứ bình tĩnh xem xét sự tình là được. Có muốn gả nữ nhi đi cũng nên gả đúng người, không thể miễn cưỡng ép buộc."
Hạ Tử Mặc nghe vậy im lặng, Viên Tinh Dã cũng không nói thêm gì nữa. Hạ Tử Mặc đây cũng là vì muốn an tâm hơn một chút, phân lượng của Trương Đoan Nhiên kém xa Bùi Thập Viễn trong lòng nàng, nếu có thể thu về dưới trướng của mình chính là tốt nhất, lúc đó chỉ cần Bùi Thập Viễn không quay đầu theo phe khác, nàng sẽ không khó xử đến hắn.
Bất quá tuy rằng Hạ Tử Mặc không đánh chủ ý lên Bùi Thập Viễn nữa, nhưng nàng vẫn cảm thấy phương pháp này thực không tồi. Thiên kim tiểu thư xuất thân đại gia tộc như các nàng rất ít khi có thể tự làm chủ hôn sự của chính mình, đều là tới tuổi cập kê liền được bà mai tìm một nhà môn đăng hậu đối gả đi, cũng rất hiếm khi xảy ra cảnh tượng gả thấp đến nhà khác.
Trước kia nàng chưa hề nghĩ tới dùng đến phương pháp như vậy, tổng vẫn luôn cảm thấy loại sự tình này nên là hai bên lưỡng tình tương duyệt mới có thể lâu dài.
"Lại nghĩ tiếp đến đâu rồi?" Viên Tinh Dã nghi hoặc, Hạ Tử Mặc chỉ nhíu mày, "Nàng cảm thấy trên triều đình hiện giờ có mấy đối tượng có thể mượn sức?"
Viên Tinh Dã thực nhanh minh bạch ý tứ của nàng, suy nghĩ một chút rồi chậm rãi nói, "Hạ gia tuy rằng cũng là danh môn, nhưng mấy thiếu nữ kia vẫn không phải xuất thân từ dòng chính Hạ gia, cho dù có liên hôn cùng với đại gia tộc khác cũng không có khả năng hữu dụng gì. Huống chi nàng cũng biết không có mấy đại gia tộc chịu để nhi tử nhà họ kết hôn với một tức phụ xuất thân thấp hơn như thế."
"Âu cũng phải, nhưng bất quá nếu là một ít tiểu quan thôi thì sao?" Hạ Tử Mặc cười xấu xa, lấy ra một cuốn sách từ trong lòng, bên trong là danh sách tất cả quan viên tại kinh thành, cùng với một ít gia cảnh giản lược.
Hạ Tử Mặc nói, "Ta vừa vặn mới nhìn trúng được vài người, một hồi sẽ viết thư về nhà." Nàng cũng không phải định gửi thư cho Hạ Cư Chính, mà là muốn viết tới huynh trưởng của nàng Hạ Tử Vân. Viên Tinh Dã chỉ cười cười lắc đầu.
Hai người tuy rằng chuyện gì cũng không nói ra, nhưng đối phương đều biết rõ mình muốn làm thế nào. Tâm linh tương thông chính là không cần cất tiếng, ngày ngày ở bên cạnh nhau cùng nỗ lực, vì mục tiêu tương lai của cả hai mà cố gắng.
Sáng ngày hôm sau, Viên Tinh Dã từ sớm đi lên trên tường thành xem xét. Khuyển Nhung bên kia canh giờ này cũng chưa phát động công thành, nàng gật đầu với Tàng Thất một bên, "Treo miễn chiến bài lên."
Dạ Lợi Hợp lúc này đang đứng phía trước doanh trại, lắc đầu trầm ngâm nhìn về hướng U Châu Thành. Thủ thành U Châu có ba mươi sáu vạn, bọn hắn công thành có tám vạn, muốn đánh thắng rõ ràng là không có khả năng, nhưng hiện giờ hắn lại không thể không đánh. Nếu để Viên Tinh Dã chỉnh đốn quân đội xong lại một lần nữa vây khốn Hắc Phong Thành, khi đó chính là nhân vi đao trở, ngã vi ngư nhục*.
(* nhân vi đao trở, ngã vi ngư nhục: Người là dao thớt, ta là cá thịt, xuất phát từ Tử Mã Thiên Sử kí – Hạng Vũ bản kỉ. Điển tích liên quan đến câu này hơi dài nên mình để chú thích cuối chương.)
Dã Lợi Hợp cười khổ, trước kia hai nước giao tranh, nếu là bại trận cùng lắm thì quy hàng xưng thần, Đại Khải đến giờ vẫn luôn chấp nhận như vậy, âu cũng là bởi Khuyển Nhung chỉ là một tiểu quốc, lãnh thổ đa phần núi đất hoang mạc, so với cẩm tú sơn hà ở Đại Khải kém hơn rất nhiều, vậy nên nhiều đời hoàng đế Đại Khải vẫn luôn không muốn truy kích, đơn giản tiếp nhận cầu hòa.
Chỉ là lần này hắn lại không thể không đánh tới cùng, bởi vì Viên Tinh Dã không cho phép Khuyển Nhung cầu hòa, cũng đã chặn lại toàn bộ đường đến Trường An.
"Đại Hãn." Quân sư xuất hiện đi tới phía sau lưng hắn, Dã Lợi Hợp cũng không quay đầu lại, "Quân sư, ngươi nói xem lần này liệu Khuyển Nhung có thể tránh khỏi diệt vong hay không?" Quân sư nghe vậy im lặng, hiện giờ cục diện hai bên đã hết sức rõ ràng, hắn cũng là thúc thủ vô sách, chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Dã Lợi Hợp cười khổ, hắn không rõ, vì cái gì cục diện vốn đang thuận lợi như vậy, nháy mắt liền biến thành như hôm nay. Chẳng lẽ trước kia Khuyển Nhung bách chiến bách thắng chỉ đơn giản là bởi chưa gặp được đối thủ xứng tầm hay sao?
- ---------------------------------------
Chú thích:
* Điển tích Nhân vi đao trở, Ngã vi ngư nhục:
Lúc Sở Hán tương tranh, Hạng Vũ tại Hồng Môn ở ngoài thành Hàm Dương bày yến tiệc chiêu đãi Lưu Bang, Phạm Tăng thừa cơ muốn giết chết Lưu Bang để tiêu trừ kẻ địch hùng mạnh. Trong buổi tiệc, Phạm Tăng từng ba lần dùng ngọc bội ra tín hiệu cho Hạng Vũ, Hạng Vũ luôn do dự không quyết. Phạm Tăng đành mời người em họ của Hạng Vũ là Hạng Trang đến, bảo hắn mượn cơ hội múa kiếm để giết Lưu Bang. Ý đồ của Hạng Trang bị Trương Lương thấy rõ, Trương Lương vội tìm Phàn Khoái đến bảo vệ Lưu Bang.
Lưu Bang nhìn thấy trong bữa tiệc đầy sát khí, bèn mượn cơ hội ra nhà xí rồi trốn khỏi quân trướng, Phàn Khoái cũng đi theo.
Lưu Bang bất an nói với Phàn Khoái, "Chúng ta không từ biệt Hạng Vũ mà đã bỏ đi, như vậy có được không?"
Phàn Khoái lòng như lửa đốt, nói rằng, "Đến lúc này mà còn nói như thế sao, làm việc lớn không câu nệ đến tiểu tiết, luận lễ lớn bất tất phải so đo khiêm nhường việc nhỏ. Nay họ là dao thớt, chúng ta là cá thịt, còn cáo từ cái gì nữa."
Sự việc sau đó do Trương Lương giải quyết.
----------------------------------------
Lời Editor: Hai người nhà kia một thì muốn tác thành Lạc Nhan cùng Thẩm Băng, một thì lại muốn đem họ hàng xa gả cho Bùi Thập Viễn. Xem ra con đường của hai anh còn trắc trở lắm đây =))))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT