Trời đã vào đêm, Hiền phi hiện còn đang sinh khí, Thúy Nhi vẫn luôn quỳ trên mặt đất. Hiền phi hẵng chưa nguôi giận, tự nhiên là muốn trút lên người nàng, trên người Thúy Nhi thương thế đã trải đầy không ít, nhưng vẫn chỉ đành quỳ yên trên mặt đất run bần bật, trong lòng cũng nhịn xuống không mở miệng xin tha.
Mà ở trong quân trướng bên kia, tất cả tấu chương Hiền phi viết về kinh thành đều đang nằm ở trên bàn của Viên Tinh Dã. Hạ Tử Mặc vừa xem vừa lắc đầu cười cười, Viên Tinh Dã bước tới đưa cho nàng một chén trà, sau đó từ phía sau ôm lấy eo nàng, cằm đặt trên vai của Hạ Tử Mặc, cùng Hạ Tử Mặc xem tấu chương.
"Nàng ta cũng thật là thiếu kiên nhẫn." Viên Tinh Dã lên tiếng. Sau khi Hạ Tử Mặc từ phủ Thái thú trở về, Hiền phi ngay lập tức viết tấu chương, đem sự tình thêm mắm thêm muối thuật lại một lần, chỉ là nàng không ngờ tới tấu chương nguyên bản đã đưa tới trạm dịch, sau đó lại chuyển đến trong tay Viên Tinh Dã, "Nàng có tính toán gì sao?"
Lúc trước Hiền phi cũng đã gửi đi một quyển tấu chương, bên trong đề cập sự tình Trình Kinh, cùng thêm việc hai người vẫn luôn không tới bái kiến nàng ta, chậm trễ Khâm sai đại nhân. Còn bên trong quyển này lại viết Hạ Tử Mặc lợi dụng quân vụ tư lợi cho bản thân, còn đem sự tình đánh mất Hắc Phong Thành lần này đẩy hết trách nhiệm lên đầu Hạ Tử Mặc.
Tuy rằng ngôn từ uyển chuyển, nhưng từng câu từng chữ đều thập phần chỉ trích Hạ Tử Mặc làm việc bất cẩn, hơn nữa còn ám chỉ Viên Tinh Dã mang binh bất lợi.
Đọc hết một quyển tấu chương, quả cũng cảm thấy có chút lý lẽ hợp tình, Hạ Tử Mặc nhịn không được gật đầu, "Hiền phi có thể đi thuyết thư được rồi, tài trí thuật chuyện cùng biên soạn sự tình đúng là không tồi." Viên Tinh Dã bật cười, "Nàng muốn xử lý nàng ta như thế nào?"
Hạ Tử Mặc khép tấu chương lại, chậm rãi nói, "Thế lực ở kinh thành của phụ thân quả thực cũng lớn, nhưng người không giao lại cho ta sử dụng, lần này vừa vặn đúng lúc để ta tự phát triển thế lực một chút. Nàng ở trong quân tuy rằng lực lượng không tồi, nhưng trên tiền triều cũng không thể không có tâm phúc."
"Được, vậy Hiền phi để nàng xử lý. Ngày mai ta bồi nàng đi gặp nàng ta, có chuyện gì muốn ta làm không?" Viên Tinh Dã sủng nịnh cười cười. Nàng đột nhiên phát hiện chính mình thật thích bộ dạng lúc này của Hạ Tử Mặc, biết được Hạ Tử Mặc hiện giờ muốn làm hết thảy mọi chuyện đều là vì nàng, không, là vì tương lai của hai người.
Nhịn không được cúi người xuống hôn lấy Hạ Tử Mặc, Hạ Tử Mặc cũng không phải người thẹn thùng, trở mình vòng tay ôm lấy Viên Tinh Dã, đáp lại nụ hôn của người trước mặt. Chờ đến khi Hạ Tử Mặc kịp phản ứng, cả người đã bị Viên Tinh Dã bế lên, thấp giọng nói sát bên tai nàng, "Tử Mặc ---"
Thanh âm Viên Tinh Dã ngày thường vốn thanh dịu dễ nghe, hiện giờ lại nhuốm một chút khàn đục, càng thêm say động lòng người. Sau đó Viên Tinh Dã lại hôn lên trán nàng, xuống tới chóp mũi, sau đó ngậm lấy vành tai của nàng, hơi thở cũng dần trở nên nóng rực.
Hạ Tử Mặc nhịn không được khẽ kêu một tiếng. Hai người vừa trải qua một phen cửu tử nhất sinh, tâm tình có chút kích động, hiện giờ xúc cảm lên men, tâm ý cũng càng thêm tương thông. Thất tình lục dục, trên thế gian há có người có thể tránh khỏi, mà hai nàng lại càng không có ý muốn tránh thoát. Huống chi hiện giờ là cùng với người thương, càng là sự tình mỹ diệu nhất trong nhân sinh một đời.
Một đêm này kéo dài thật lâu ---
Viên Đông gõ lên cửa phòng, một lúc sau liền thấy cánh cửa hé mở, lộ ra một khuôn mặt đã sưng đến lợi hại. Thúy Nhi có chút kinh ngạc, không biết vì sao Viên Đông lại đến chỗ nàng giờ này. Trong lòng có chút khẩn trương, nhưng lại không rõ bản thân khẩn trương vì điều gì.
Nàng chỉ là một tiểu cung nữ nho nhỏ, ở trong cung vốn hỗn độn chung cùng một chỗ với rất nhiều người khác, sau khi đến U Châu nơi đây cáo mượn oai hùm, núp bóng quyền uy của Hiền phi nương nương, ép bức Lương Minh phải an bài cho mỗi tùy tùng của Hiền phi một gian phòng riêng, lúc ấy Lương Minh cũng là bực bội đến nghiến răng nghiến lợi.
"Viên Đông đại nhân ---" Chức quan của Viên Đông là Phó úy, quân hàm lục phẩm, Thúy Nhi cũng học theo những người khác gọi là đại nhân. Viên Đông gật đầu, "Sự việc hôm nay sau khi Giám quân trở về cũng thật lo lắng, nhưng Giám quân đại nhân cũng không tiện ra mặt."
Thúy Nhi cúi đầu, chậm rãi đáp, "Nô tỳ cũng biết." Nàng là cung nữ của Hiền phi, Hạ Tử Mặc tự nhiên không thể nhúng tay vào. Viên Đông cười cười, "Đại nhân để ta đưa thuốc đến cho ngươi."
Hạ Tử Mặc đương nhiên biết rõ thủ đoạn phi tử thường dùng để giáo huấn hạ nhân trong cung, chỉ là nàng không thể mỗi lần nhìn thấy lại một lần quản, xem nhiều cũng đã thành quen. Hiện giờ nếu không phải là có thể từ chỗ Thúy Nhi lợi dụng được một ít tin tức, Hạ Tử Mặc cũng sẽ không cố tranh vào vũng nước đục này.
Viên Đông tự nhiên là biết rõ tính toán trong lòng Hạ Tử Mặc, chỉ là nàng không hiểu tại sao lại cố ý phái nàng đích thân tới đây? Thúy Nhi thấp giọng nói, "Cảm tạ đại nhân." Dứt lời duỗi tay nhận lấy cái chai trong tay Viên Đông, vừa vặn để lộ vết thương phía trên cánh tay.
Viên Đông trong lòng khẽ động, bất tri bất giác sinh ra một chút không đành lòng cùng thương tiếc, sau đó lại hỏi, "Có muốn ta giúp ngươi bôi dược không?" Thúy Nhi trầm mặc một lúc, sau đó mới nói, "Vậy phiền toái Viên Đông đại nhân."
Nhân sinh trên đời, hiếm người có thể hoàn toàn kiểm soát vận mệnh chính mình, đến cả Hạ Đế nhiều lúc cũng phải bất đắc dĩ đưa ra quyết định trái với tâm ý bản thân, huống chi Thúy Nhi đây lại chỉ là một cung nữ nho nhỏ. Viên Đông cũng âm thầm thở dài, bốn người các nàng nguyên bản cũng là cô nhi không nơi nương tựa, nhưng vận khí tốt gặp được Viên Lạc tướng quân, từ nhỏ đã đi theo Viên Tinh Dã. Viên Tinh Dã tuy rằng làm người có chút lãnh đạm, nhưng đối với cấp dưới cùng thuộc hạ vẫn luôn rất tốt.
Bốn người theo Viên Tinh Dã học võ tòng quân, mãi cho đến tận hôm nay. Nếu năm đó bất hạnh không được Viên gia nhặt về, hôm nay hẳn các nàng cũng đã là tình cảnh khác. Cũng bởi vì nhận thức rõ điểm này, bốn người đối với Viên Tinh Dã vẫn luôn trung thành và tận tâm, tuyệt đối không hai lòng.
Nhìn Thúy Nhi một lúc, Viên Đông chậm rãi nói, "Hiền phi không phải là một chủ tử tốt, ngươi nếu như nguyện ý, ta có thể cầu tình với Giám quân đại nhân, để ngươi tới bên cạnh nàng."
Thúy Nhi sửng sốt, một lúc sau mới nhẹ giọng nói ra, "Tâm ý của đại nhân nô tỳ xin nhận, nhưng nếu hôm nay nô tỳ có thể dễ dàng rời khỏi Hiền phi nương nương, Giám quân đại nhân hẳn cũng không thể hoàn toàn tín nhiệm nô tỳ được." Nàng biết Hạ Tử Mặc dụng tâm với nàng như vậy tất nhiên là có nguyên nhân, dù sao nàng cũng đã đi theo bên người Hiền phi từ lâu, biết được rất nhiều chuyện không nên biết.
Bất luận nhân cách Hiền phi như thế nào, người có thể dễ dàng từ bỏ chủ tử của mình như vậy, có mấy người lại dám đi tín nhiệm đây? Tuy rằng vị chủ tử này nguyên bản cũng không phải do nàng lựa chọn.
Viên Đông ngẩn người, cũng dễ dàng minh bạch ý tứ trong lời Thúy Nhi, cười cười nói lại, "Gì mà chủ tử với không chủ tử, ngươi bất quá là cung nữ bị phân tới trong cung của Hiền phi mà thôi. Nếu ngày ấy Cung Đình Cục không để ngươi đến nơi đó, ngươi hiện tại hẳn là không phải hạ nhân dưới quyền Hiền phi. Một người há có thể dễ dàng nhận định chủ tử của chính mình như vậy."
Thúy Nhi ngẩng đầu, nhìn thấy Viên Đông đang nghiêm túc bôi thuốc cho mình, nhịn không được hỏi ra, "Nguyên soái không phải là chủ tử của đại nhân sao?"
Viên Đông kinh ngạc, "Không phải, nàng là người khiến ta nguyện ý trung thành cả đời."
Sau khi từ chỗ Thúy Nhi đi ra, Viên Đông cũng lặng lẽ thay đổi nhận thức về người kia. Nguyên bản Hạ Tử Mặc muốn lợi dụng Thúy Nhi làm một chút sự tình, nhưng sau khi nói chuyện với nàng một hồi lâu, Viên Đông lại phát hiện Thúy Nhi bất quá cũng chỉ là một người đáng thương mà thôi. Có lẽ Hạ Tử Mặc có thể giúp nàng mở ra một con đường tương lai dễ đi hơn một chút.
Sáng sớm hôm sau, Viên Tinh Dã ra khỏi quân trướng, các tướng sĩ đang ở thao trường huấn luyện, tiếng hò hét cùng đủ loại khẩu lệnh vang lên rung trời. Lạc Nhan từ một bên nhanh chóng đi tới, nàng tựa hồ cảm giác được hôm nay tâm tình Viên Tinh Dã rất tốt, tuy rằng biểu tình trên mặt vẫn hết sức đạm mạc như ngày thường.
Viên Tinh Dã nói, "Đem cái này đưa tới trạm dịch." Trên tay nàng là tấu chương của Hiền phi, Lạc Nhan gật đầu nhận lấy.
Quay trở lại bên trong quân trướng, Hạ Tử Mặc đã thức dậy, hiện đang mặc lại quần áo, Viên Tinh Dã đem nước ấm bưng đến, "Thỉnh Giám quân đại nhân rửa mặt."
"Lại đây giúp bản giám quân thay y phục." Hạ Tử Mặc cười cười, Viên Tinh Dã nhanh chóng đi qua, giúp nàng mặc quần áo chỉn chu, cẩn thận cài đai lưng vào, sau đó lại để nàng rửa mặt sạch sẽ. Xong xuôi Viên Tinh Dã mới lôi kéo Hạ Tử Mặc ngồi xuống, lấy ra son phấn, bắt đầu họa trang dung cho Hạ Tử Mặc.
Lạc Nhan vừa bưng điểm tâm vào liền thấy Viên Tinh Dã đang giúp Hạ Tử Mặc họa mi, có chút bất đắc dĩ lắc đầu. Nếu để các tướng sĩ trong quân nhìn thấy, phải nói thế nào mới được đây? Hạ Tử Mặc cũng không có ngăn cản Viên Tinh Dã, bộ dáng thập phần hưởng thụ, hai người này đúng thật là ---
Dùng qua điểm tâm, Hạ Tử Mặc đi đến phủ Thái thú, Viên Tinh Dã trước tiên đi lên tường thành xem xét bài trí phòng thủ. Hiền phi lúc này vừa mới tỉnh giấc, hiện đang ở trong phòng trang điểm, nghe được Hạ Tử Mặc tới bái phỏng, cười lạnh một tiếng đặt trâm cài hình cánh phượng trên tay xuống, sau đó nói với thái giám truyền lời, "Nói cho nàng ta biết hôm nay bổn cung khó chịu, để nàng chờ ở ngoài cửa."
Rồi sau đó quay sang hỏi một tên thị vệ cấm quân vừa bước vào, "Tra được cái gì rồi?"
Chu Lãng, cũng là tên vị cấm quân kia, khom người hồi đáp, "Nương nương, miệng của mọi người nơi này quả thực rất kín, mạt tướng chưa tra được tin tức hữu dụng gì. Bất quá có thể biết bá tánh bên trong thành U Châu đối với Hạ Tài tử thập phần tôn sùng, mỗi khi nhắc tới nàng đều không tiếc lời khen ngợi." Hắn chính là thống lĩnh đội hộ vệ cấm quân lần này, cũng là họ hàng xa bên ngoại gia của Hiền phi.
Hiền phi gật đầu, "Tiếp tục điều tra, nhất định phải tìm được nhược điểm của các nàng." Chu Lãng cúi người ôm quyền, "Vâng, mạt tướng đã rõ." Nhưng trong lòng hắn hiện giờ minh bạch, chuyện này căn bản không thể hoàn thành được, toàn bộ U Châu này tựa hồ đều hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của Viên Tinh Dã. Đừng nói muốn tra được nhược điểm của nàng, nếu Viên Tinh Dã muốn một người ngay ngày hôm sau vô thanh vô thức biến mất, hết thảy đều vô cùng dễ dàng.
Chỉ là hắn biết lời này không thể nói ra khỏi miệng, bởi vì nếu như nói ra thứ nhất là Hiền phi sẽ không tin tưởng, thứ hai cũng sẽ cho rằng bản thân hắn đây là không tận tâm đương chức.
Chu Lãng trầm ngâm dọc đường, đi ngang qua đình viện bắt gặp Hạ Tử Mặc đang nhàn nhã ngồi trong đình thưởng trà, quanh thân tỏa ra hơi thở thanh lãnh cao quý, đằng sau nàng còn có mấy người cung kính nghiêm cẩn đứng bên cạnh. Hắn đột nhiên cảm thấy, U Châu nơi này --- thật sự là đến nhầm chỗ rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT