Lưu Hiểu trở lại bên trong phủ Thái thú, vừa vào của đã nghe được một thanh âm từ phía sau truyền đến, "Lưu quản gia, ngươi đây là vừa đi nơi nào?" Lưu Hiểu quay đầu lại, hóa ra là cung nữ Hỉ Nhi bên người Hiền phi.

Hiền phi không thích U Châu nơi này, từ khi tới đây đến giờ vẫn luôn ngây người ở bên trong phủ, không hề bước chân ra khỏi cửa, một chút sự tình lặt vặt xung quanh cũng đều để cung nữ thái giám dưới trướng đi tìm hiểu. Lưu Hiểu bất động thanh sắc cười cười, "Ra là Hỉ Nhi cô nương."

"Lưu quản gia, ngươi đây là vừa đi đâu?" Hỉ Nhi hỏi lại, Lưu Hiểu đáp, "Không có đi đâu đặc biệt, lúc trước không phải Trình Kinh tướng quân phản quốc theo địch hay sao, ta vừa phụng mệnh đại nhân đi xem xét mấy cấp dưới hắn lưu lại đây một chút."

"Trình tướng quân phản quốc?" Hỉ Nhi kinh ngạc, "Tại sao chúng ta lại không biết?"

Biểu tình trên mặt Lưu Hiển cứng đờ, cười mỉa một tiếng, "Vậy sao? Có lẽ là đại nhân vẫn chưa kịp nói cho các ngươi." Dứt lời vội vàng rời khỏi, Hỉ Nhi ngẩn người, nhanh chóng xoay người chạy về bẩm báo cho Hiền phi.

Chuyện này âu cũng cần phải đề cập tới bổn gia nhà Hiền phi một chút. Dư gia cùng với Trình gia trước giờ tuy rằng giao hảo rất tốt, Dư gia cũng là mấy triều công khanh trung thần, nhưng vẫn còn có chút không thượng vinh được như Trình gia, chính là bởi quyền lực trong đội ngũ cấm quân kém hơn rất nhiều.

Trình gia có thể trụ vững ở kinh thành lâu như vậy, hoàn toàn là dựa vào mấy thế hệ gần đây đa phần đều giữ chức quan thủ vệ trong cấm quân, hiện nay còn có Trình Kinh làm đến thống lĩnh cấm quân.

Hiền phi nghe xong sự tình báo lại, không khỏi cảm thấy đại hỉ, "Mau thượng thư cho phụ thân ta, đem chuyện này nói cho người, đồng thời cũng viết tấu chương báo lại cho Hoàng Thượng, Hỉ Nhi ngươi mau chóng đi làm đi." Hỉ Nhi vẻ mặt vui mừng, nhưng vẫn còn có chút lo lắng, "Nương nương, như vậy cũng không ổn lắm, vạn nhất Lưu Hiểu kia lừa nô tỳ ---"

"Không sao, liền tính là giả, lúc sau chúng ta biến thành sự thật là được." Hiền phi trầm tư một lúc, "Lần này đi U Châu xa xôi ngàn dặm, tuy rằng vẫn muốn giúp Lý Quý Phi diệt trừ Viên Tinh Dã, nhưng hẳn cũng nên tranh thủ thời cơ chiếm được chút lợi thế, không phải vậy sao?"

Tấu chương của Hiền phi cứ như vậy lên đường hướng tới Trường An.

Thúy Nhi thấy Hỉ Nhi được Hiền phi ban thưởng, tự nhiên cũng không cam lòng, nhưng nàng lại không thu được tin tức đáng giá nào, đành phải vì muốn Hiền phi vui vẻ mới chạy tới phòng bếp xem điểm tâm Hiền phi thích đã chuẩn bị xong chưa. Vừa đến nơi đã nghe thấy thanh âm một người đang nói chuyện, "Không phải Nguyên soái đã hạ lệnh cho mọi người nấu dược ở chỗ này sao? Các ngươi đây là đang làm gì?"

Sau đó Thúy Nhi lại nghe thấy một người khác đáp lời, "Viên Đông đại nhân, đây là Hiền phi nương nương muốn dùng, chúng ta cũng không còn cách nào khác a!" Thanh âm này Thúy Nhi có nhận thức, chính là của chủ quản phòng bếp, sau đó nghe thấy đối phương nói tiếp, "Không phải là ta cố ý làm khó các ngươi, chỉ là đây là quân lệnh, làm trái với quân lệnh phải xử phạt bằng quân pháp."

Chủ quản phòng bếp hốt hoảng, "Đại nhân khai ân, thỉnh người đừng nói lại với Nguyên soái, chúng ta đây lập tức đổi thành nấu thuốc trị thương."

Thúy Nhi nghe đến đó cũng biết sự tình không xong, lập tức đi ra ngoài. Nàng vốn dĩ muốn lập công với Hiền phi, hiện tại thức ăn cùng đồ uống của Hiền phi vẫn luôn là nàng xử lý, bây giờ khẳng định Hiền phi sẽ không tha cho nàng.

Nàng một mực cúi đầu đi nhanh, bỗng nhiên va vào lồng ngực một người khác.

"Có bị làm sao không?" Thanh âm dễ nghe vang lên bên tai, Thúy Nhi được một người nâng tay đứng lên, nàng vừa ngẩng đầu liền thấy được Viên Đông. Thúy Nhi có biết đến Viên Đông, thời điểm nàng còn đi theo bên người Hiền phi ở trong cung cũng đã từng gặp qua mấy người thị vệ theo sau Viên Tinh Dã, là bốn người nữ tử vận phục sức bất đồng với cung nữ bình thường, nhưng cũng không giống nữ quan trên triều, bên hông còn thường xuyên đeo bội kiếm.

Thúy Nhi trước giờ vẫn có chút hiếu kỳ đối với bốn người. Rõ ràng cùng là hạ nhân, biểu tình trên mặt lại mang theo một chút ngạo khí nhàn nhạt. Trừ bỏ Viên Tinh Dã cùng Hoàng Thượng, bọn họ chưa hề hành lễ với bất kỳ vị nương nương nào.

Nhưng trực tiếp nói chuyện đối mặt với Viên Đông như lúc này vẫn là lần đầu tiên.

Sắc mặt Thúy Nhi đỏ lên, lắc đầu nói, "Không có việc gì." Viên Đông buông tay nàng ra, "Không có việc gì là tốt." Dứt lời liền rời đi. Thúy Nhi nhìn theo thân ảnh nàng đi xa, rõ ràng đều là nữ tử, đều xuất thân gia cảnh thường nhân, người này lại có thể mang bảo kiếm hành tẩu bên trong hoàng cung, hiện giờ trên người còn có không ít công danh.

Một thân cẩm y hoa phục, tuy rằng vẫn không thể bằng được khí chất nổi bật của Viên Tinh Dã, nhưng cũng không phải cung nữ bình thường như nàng có thể so sánh. Trong lòng có chút cảm xúc khó nói thành lời, Thúy Nhi đi vào trong phòng bếp, mấy món điểm tâm nguyên bản muốn dâng lên Hiền phi đều đã bị dọn đi, thay thế bằng vài nồi thuốc trị thương thật lớn.

Nàng vốn dĩ đến đây là muốn mượn thời cơ phát tác một phen, lúc này lại không thể nói ra lời nào. Quay đầu nhìn về hướng xa bên kia, cũng không biết rõ là muốn nhìn thấy cái gì, chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu đến lợi hại, đành phải miễn cưỡng cùng chủ quản phòng bếp nói qua vài câu, sau đó liền trở ra ngoài.

Trên đường trở về vừa vặn gặp được Hiền phi mang theo cung nữ thái giám ra ngoài tản bộ. Hiền phi đi phía trước, đằng sau nàng một đám người mênh mông cuồn cuộn bám theo. Thời điểm Hạ Tử Mặc mới tới đây, Viên Tinh Dã đã hao tổn không ít tâm tư trang hoàng lại phiến vườn này, cảnh sắc non bộ cùng tiểu khê nước chảy cũng tính là trang nhã đẹp đẽ, Hiền phi rảnh rỗi liền thích tới nơi này ngồi một lúc.

Thúy Nhi nhìn thấy nàng, hạ gối quỳ xuống, "Nương nương." Nàng đột nhiên nghĩ đến trên mặt Viên Đông nhàn nhạt kiêu hãnh, còn chình mình lại chỉ có thể hèn mọn phụ thuộc vào người khác như thế.

"Đi đâu vậy?" Hiền phi hỏi, Thúy Nhi cúi thấp đầu xuống, tận lực bình ổn thanh âm bản thân, "Nương nương, nô tỳ --- nô tỳ tới phòng bếp xem xét điểm tâm của nương nương."

"Làm xong rồi sao? Xong rồi thì để người mang tới đây." Hiền phi nói, Thúy Nhi cắn môi suy nghĩ. Nàng không biết hiện tại phải nói thế nào, nếu đề Hiền phi biết Viên Đông cản lại mấy hạ nhân trong phòng bếp, liệu có phải sẽ gây bất lợi cho Viên Đông hay không? Tưởng tượng một hồi, do dự càng thêm sâu, trong lúc nhất thời bất kỳ điều gì cũng không nói ra được.

"Nghĩ cái gì thế? Nương nương hỏi ngươi sao lại không nhanh chóng trả lời?" Hỉ Nhi lên giọng. Thúy Nhi cả kinh, nàng biết rõ tính tình Hiền phi, phòng chừng đã sớm sinh khí, vội vàng nói ra, "Nương nương bớt giận, là --- là Nguyên soái hạ lệnh bên trong phòng bếp phải gấp rút nấu dược, cho nên ---" Đơn giản hoàn toàn đem sự tình Viên Đông gạt đi, tuy rằng bản thân mình kém nàng thật xa, nhưng nếu có thể nàng cũng muốn bảo hộ Viên Đông thêm một chút.

Hiền phi vừa nghe vậy, tức khắc khí huyết trào dâng. Nàng tới U Châu vốn dĩ đã thập phần bất mãn, hiện giờ muốn ăn một món điểm tâm cũng thành ra như vậy? Hơn nữa Viên Tinh Dã đến bây giờ vẫn không đến bái kiến nàng, khiến nàng đã sớm phi thường oán hận Viên Tinh Dã.

"Đem tất cả hạ nhân trong phòng bếp tới đây." Hiền phi hạ lệnh.

"Nương nương, làm như vậy có thể chọc giận Viên Tinh Dã hay không? Hiện tại dù sao nàng cũng là ---" Thúy Nhi khẽ cắn môi nói ra. Nếu để những tên hạ nhân kia tới, nhất định bọn họ sẽ khai ra Viên Đông. Nàng cũng không biết vì sao lại nhất mực muốn bảo vệ người kia đến như thế? Còn chưa nói hết câu, Hỉ Nhi từ phía sau Hiền phi tiến tới cho nàng một cái bạt tai thật mạnh.

Hiền phi đùa nghịch chiếc nhẫn ban chỉ trên tay, sau đó một lúc mới lên tiếng, "Hỉ Nhi, ngươi đem toàn bộ người ở phòng bếp gọi tới đây, ta muốn cho bọn họ mở mắt rõ nhìn một chút, ở đây lời nói của ai mới là cao nhất." Hỉ Nhi khom người lui xuống, "Vâng, nương nương."

Tuy rằng nàng ở đây cũng chỉ là Khâm sai, nhưng ỷ vào bản thân là một trong tứ phi, Hiền phi không hề khiêng dè bất cứ chuyện gì. Hơn nữa Viên Tinh Dã cùng với nàng tính ra vẫn là cùng một phe cánh, hiện giờ coi như ra oai phủ đầu Viên Tinh Dã một chút.

Đang lúc Hỉ Nhi đi tới phòng bếp, Hiền phi nhìn Thúy Nhi vẫn còn đang quỳ trước mặt, phất phất ti lụa trên tay, "Xem ra ngươi quên mất ai mới là chủ tử của mình, người đâu, vả miệng!"

Một tên thái giám từ phía sau Hiền phi đi tới, không hề lưu tình liên tục vả mạnh lên mặt Thúy Nhi. Thúy Nhi quỳ gối tại chỗ, bắt đầu cảm thấy trên mặt mình đau đớn cùng nóng rát, dần dần có chút mất đi tri giác, lại nhìn thấy biểu tình mấy cung nữ phía sau Hiền phi đều là vui sướng khi người khác gặp họa, còn có vẻ mặt Hiền phi chán ghét nhìn nàng, giống như đang nhìn một con sâu quằn quại trên mặt đất. Truyện Đông Phương

Nàng chỉ là một cung nữ, xuất thân bần hàn, không thể sánh bằng Hiền phi thiên kim quý thể. Đừng nói là vả miệng, chính là Hiền phi nếu muốn giết nàng, cũng sẽ không có người nào lên tiếng cầu tình giúp nàng.

"Dừng tay!" Từ khi vào cung tới bây giờ, nàng vẫn luôn nhìn sắc mặt người khác mà tồn tại, khi đó cũng không cảm thấy có chỗ nào không ổn, nhưng nghĩ đến bóng hình Viên Đông thong dong bình tĩnh kia, lại không biết vì sao không muốn cam lòng như vậy nữa. Tuy rằng bị đánh, trong lòng nàng cũng không hề có một tia hối hận.

Thúy Nhi đột nhiên nhìn thấy trước mặt xuất hiện một người, sau đó tên thái giám kia bị đẩy ra. Người mới tới một thân quân phục màu đen, đường viền kim sắc, tóc đen buộc cao thúc khởi, dùng dây cột chặt lại, dải tóc dài quá eo đen nhánh phiêu đãng trong không trung, bên hông đeo một thanh bảo kiếm.

Người phía trước quay đầu nhìn nàng, nguyên lai lại là Viên Đông. Thúy nhi trong lòng chấn động, sau đó cúi đầu.

"Ngươi là ai? Dám lớn mật như vậy?" Hiền phi không nhớ rõ Viên Đông, nhưng cũng có chút khiếp sợ nhìn đến quân phục trên người nàng. Tuy rằng lúc đầu có chút chần chừ do dự không biết phẩm cấp của đối phương, nhưng Hiền phi thực mau cố ý tự trấn an bản thân, ỷ vào thân phận của mình không thèm để ai trong mắt.

"Hiền phi tỷ tỷ hà tất phải khó xử một hạ nhân như vậy?" Một thanh âm nhu hòa từ xa truyền đến, Hạ Tử Mặc từ đằng sau đi tới, phía sau nàng là ba người Viên Tây, cùng với vài binh lính hộ vệ.

Viên Tinh Dã lo sợ sự tình tái diễn, nhất định muốn Hạ Tử Mặc đi đâu cũng phải mang theo nhiều thêm vài người. Hạ Tử Mặc cũng không cự tuyệt, có thể khiến Viên Tinh Dã an tâm thêm một chút, hết thảy đều là đáng giá.

Nhìn thấy Hạ Tử Mặc đi đến, Hiền phi đầu tiên là cả kinh, trong lòng nàng nguyên bản đã nhận định Hạ Tử Mặc hẳn là đã xảy ra chuyện, cũng còn may tấu chương dâng Hạ Đế còn chưa có gửi đi. Bất quá nếu Hạ Tử Mặc không xảy ra chuyện, chậm trễ Khâm sai đại thần là trọng tội không thể chạy thoát.

"Ra là muội muội, tỷ tỷ tới đây đã vài ngày đều không nhìn thấy muội muội, còn tưởng rằng muội muội đã xảy ra chuyện bất hảo nha!" Hiền phi lạnh lùng lên tiếng.

Hạ Tử Mặc hơi khom người, "Nơi đây là tiền tuyến, hết thảy tự nhiên phải lấy quân sự làm trọng, Tử Mặc lực bất tòng tâm, trước tiên phải xử lý một ít quân vụ, mong tỷ tỷ thứ tội." Hiền phi cười lạnh. Nàng căn bản cảm thấy Hạ Tử Mặc chỉ là một thiên kim tiểu thư ngày thường không ra khỏi cửa, hẳn không làm được cái gì hữu dụng ở đây đi.

Trong lòng Hạ Tử Mặc cũng cười mỉa mai. Hiền phi đã ở trong hậu cung nhiều năm, có thể an ổn trụ tại vị trí tứ phi lâu như vậy đương nhiên không phải người dễ đối phó. Nhưng nơi này hiện tại là U Châu, là tiền tuyến chiến tranh, không phải bên trong thành Trường An, càng không phải bên trong hoàng cung. Hiền phi người này ở đây tất cả bản lĩnh đều không thể dùng được, nàng còn không phải thực dễ dàng khiến một người như vậy vô thanh vô thức rời đi hay sao. Chiến tranh chỗ này cũng không cần tới loại người vô dụng như thế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play