Nội thành Uy Nhung, trên đường nơi nơi đều có từng nhóm binh lính hành tẩu, bá tánh trong thành đều đã trốn vào nhà không dám lộ diện, tiếng người huyên náo ồn nào, binh sĩ đi tới từng nhà kiểm tra kỹ càng một lượt.

Mà hiện giờ bên trong Vương Cung, Quân sư đang xem xét gian phòng đã bị hỏa hoạn thiêu trụi, nhìn cỗ thi thể trước mặt đã cháy đen không thể nhận rõ dung nhan. Dã Lợi Hợp đã mang theo vài người lùng bắt Viên Tinh Dã, phía sau Quân sư lúc này là vài tên tướng lãnh, bọn hắn hiện tại đến cả thở mạnh cũng không dám.

Một màn này của Quân sư trước giờ đều diễn ra theo đúng kế hoạch. Dùng mưu kế xúi giục Trình Kinh, bắt được Hạ Tử Mặc, cũng thật sự đã dụ được Viên Tinh Dã chạy tới. Nhưng bước tiếp theo lại không còn do Quân sư phụ trách nữa, vây bắt Viên Tinh Dã ở đây cố tình lại xảy ra sai lầm. Chúng tướng lãnh phía sau hoang mang lo sợ, lần này sơ sẩy để Viên Tinh Dã chạy mất, lúc sau Dã Lợi Hợp trở về không biết là muốn xử phạt bọn họ như thế nào.

Mà hiện tại Dã Lợi Cát đã đi đến Hắc Phong Thành, người có thể mở lời trước mặt Dã Lợi Hợp chỉ còn có một mình Quân sư mà thôi, cho nên lúc này bọn họ đều đang đứng ở phía sau hắn, có chút lo lắng chờ hắn mở miệng.

Thi thể đã bị đốt trọi, nhìn không ra được bộ dáng ban đầu, nhưng Quân sư vẫn có thể nhận ra người này không dùng dịch dung, chẳng lẽ Hạ Tử Mặc thật sự là đã chết?

Các tướng lĩnh nơm nớp lo sợ, Quân sự nhìn xung quanh một lúc rồi mới nói, "Hiện tại đuổi bắt Viên Tinh Dã mới là trọng yếu, các ngươi sao lại còn đứng ở đây, chẳng lẽ phải để bản quân sư tự mình đuổi theo hay sao?" Ngữ khí của hắn đạm mạc, cư nhiên lại không giận mà uy. Một tướng lãnh dè dặt lên tiếng, "Quân sư nói đúng, chỉ là ---"

Quân sư trong lòng thở dài, đến lúc này mấy tên trước mặt đều còn chỉ lo nghĩ bảo toàn mạng sống chính mình, hoàn toàn không màng tới đại cục. Hắn đành phải nói, "Ta sẽ khuyên bảo Đại Hãn."

"Đa tạ Quân sư." Một đám các tướng lãnh lộ rõ vẻ vui mừng. Quân sư nghĩ thầm, nếu lúc này không phải là đang giao tranh, hắn thật hy vọng có thể phế bỏ hết bọn người này. Mấy người này ngày thường đều chỉ là thủ vệ tại thành Uy Nhung, cả khi chiến tranh cũng rất ít ra tới tiền tuyến, sớm đã mất đi dũng khí đánh giặc.

Hắn lắc đầu, nhìn lên bầu trời đầy sao, có thể từ tinh quanh trên cao nhìn ra được trời đã sắp sáng.

Trên đường cái trong thành Uy Nhung, một người đang nấp ở trong góc nhỏ tối tăm, lén nghe ngóng tiếng bước chân qua lại bên ngoài. Tay phải hắn cầm kiếm, tay trái che lại phần trên cánh tay phải, thập phần cảnh giác với thanh âm xung quanh truyền tới.

Cũng còn may góc tường này hoang vắng dị thường, rất ít người chú ý tới nơi đây. Tạm thời nhẹ nhàng thở hắt ra, hắn xé từ trên người xuống một mảnh vải, dùng sức băng lại vết thương trên cánh tay.

Nương theo ánh trăng soi xuống, có thể thấy được hắn có chút chật vật bất kham, quần áo trên người đều bị rách nát không nói tới, cánh tay phải còn có một vết thương sâu hoắm nhìn thấu được tận xương, bên hông trúng hai mũi tên, tuy rằng không phải là chí mạng nhưng cũng ảnh hưởng đến động tác cùng tốc độ của hắn. Dải dây cột tóc trên đầu cũng đã thất lạc trong lúc chạy trốn, tóc dài ngang eo xõa ra, bên trên còn có chút máu tươi bện vào.

Nhưng kể cả như vậy, vẫn có thể nhìn ra được hắn có một gương mặt cực kỳ xuất chúng, trong đám nam tử xác thật chính là phi thường tuấn tú, còn có thể dùng mị hoặc chúng sinh để hình dung, không thể liên tưởng được tới vị tướng quân tàn nhẫn độc ác giết người không ghê tay nơi chiến trường kia. Nhìn qua thật giống một người thư sinh, hoặc là một tên công tử nhà quan lại quý tộc. (Ed: Họ Viên và họ Thẩm này là hai cái đại yêu nghiệt, chả cần làm gì người khác nhìn thấy cũng tự đổ -.-)

Thẩm Băng có chút tự giễu cười cười, từ sau khi trở thành thống lĩnh Hắc Y quân tới giờ, đây vẫn là lần đầu tiên hắn chật vật đến như vậy. Nhưng hắn cũng thực rõ ràng, lúc này không thể chạy đến địa điểm ước định, bởi vì hắn hiện tại chỉ cần bất cẩn một chút liền lập tức bại lộ, cho nên không thể dẫn quân lính Khuyển Nhung tới nơi Viên Tinh Dã ẩn thân. Mà chỗ hắn đang ẩn náu bây giờ tuy rằng vắng vẻ, nhưng hắn biết bất quá chỉ là nhờ đêm tối mà thôi, chờ tới ban ngày sáng lên, không còn chỗ nào có thể che dấu hắn được nữa.

Nghỉ ngơi một chút hòa hoãn hơi thở, Thẩm Băng nhíu mày suy nghĩ hành động tiếp theo.

Biết được Thẩm Băng đã chạy thoát được ra ngoài, tâm tình đang căng chặt của Viên Tinh Dã cũng thả lỏng hơn rất nhiều. Nàng quay sang Bùi Thập Viễn, một lúc sau liền nói, "Bùi tướng quân, Thẩm tướng quân tuy rằng đào tẩu thành công, nhưng hẳn là trên người cũng chịu trọng thương. Hiện giờ chúng ta ra ngoài tra xét một phen, không chừng còn kịp tìm thấy hắn."

Bùi Thập Viễn tức khắc cao hứng, "Được, nhanh đi thôi." Hắn tuy rằng trên người cũng bị thương, nhưng mấy canh giờ vừa rồi cũng đã đủ để nghỉ ngơi khôi phục. Hạ Tử Mặc sớm đã tỉnh lại, cũng không lên tiếng ngăn cản, chỉ dặn hai người cẩn thận một chút, nhanh chóng trở về.

Lúc đó tuy rằng hai người bỏ lại Thẩm Băng phía sau, âu cũng là bất đắc dĩ, hiện giờ đương nhiên là muốn đi tìm. Viên Tinh Dã tuyệt nhiên không muốn thủ hạ của mình phải đơn độc chịu chết như vậy.

Hai người nhẹ nhàng rời đi, không hề kinh động đến bất kỳ ai khác. Nội thành Uy Nhung tuy rằng canh phòng nghiêm ngặt, nhưng so ra lại kém hơn bên trong Vương Cung rất nhiều. Hai người đạp trên mái nhà hành tẩu, không hề bị người nào phát giác, tìm kiếm một lúc lâu cũng không thấy được Thẩm Băng.

Bùi Thập Viễn trong lòng có chút hoảng loạn, nhìn thấy trời đã sắp sáng, hắn thấp giọng nói nhỏ, "Nguyên soái, hiện giờ chúng ta hẳn là nên tách ra đi tìm sẽ nhanh hơn." Hai người vì để an toàn nên vẫn luôn đi cùng nhau, lúc này Viên Tinh Dã cũng biết là hết cách, chỉ gật đầu nói, "Bất luận có tìm được hay không, sau hừng đông dứt khoát phải trở về."

Bùi Thập Viễn gật đầu, sau đó hai người tách ra. Uy Nhung thành này tuy rằng so với Trường An nhỏ hơn rất nhiều, nhưng dù sao vẫn là đô thành Khuyển Nhung, hai người bây giờ quả thật có chút giống như mò kim đáy biển.

Lúc này Thẩm Băng đã sớm rời khỏi nơi ẩn nấp ban đầu, tìm đến một gian phòng chứa cỏ trong nhà dân ẩn thân. Nơi hắn trốn tới này chỉ là một hộ nhà dân bình thường, bởi vì binh lính vừa mới điều tra qua không lâu, phỏng chừng trong khoảng thời gian ngắn sẽ không quay lại.

Hắn thở phào nhẹ nhõm, bởi vì mất máu quá nhiều nên thân thể có chút mệt mỏi.

Hiện tại tiết trời đang mùa hạ, không cần đốt cỏ nhóm lửa làm ấm phòng, hắn trốn ở chỗ này đến giữa trưa cũng không bị ai phát giác. Thẩm Băng không dám thả lỏng bản thân, lúc này cửa phòng đột nhiên mở ra, hắn lập tức lăn một vòng, trốn đến phía sau một đống cỏ khô thật lớn.

Lưng hắn tựa về phía đống cỏ, cũng không nhìn được bộ dáng người mới tiến vào, chỉ nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến.

"Ngươi không cần trốn, ta đã biết ngươi đang ở đây." Ngôn ngữ của người kia chính là tiếng Đại Khải, không phải Khuyển Nhung ngữ, Thẩm Băng nắm chặt kiếm trên tay. Người mới tới đặt vài đồ vật xuống trên mặt đất, "Ta mang một chút đồ ăn đến, ngươi tới ăn đi."

Sát khí trong mắt Thẩm Băng nổi lên, thân ảnh khẽ lay động, chớp mắt đã xuất hiện phía sau lưng người kia, trường kiếm đặt lên trên cổ, thấp giọng hỏi ra, "Ngươi làm sao biết ta đang ở đây?"

Người mới tới cười cười, "Tại hạ tuy bất tài, nhưng cũng có học qua một ít công phu." Người kia nghe nói có Khải quân từ trong Vương Cung chạy trốn ra ngoài, liền âm thầm suy nghĩ lộ tuyến đào tẩu, trong đêm đen như mực chỉ có con đường này là an toàn nhất, cẩn thận tra soát một phen quả nhiên phát hiện ra manh mối để lại. Bất quá, gặp được Thẩm Băng tiến vào trong này quả thực là trùng hợp.

"Thẩm tướng quân quả nhiên công phu bất phàm, trên người đang bị thương nặng đến như vậy, tại hạ còn không nhìn rõ được thân thủ của người." Người mới tới nói. Thẩm Băng thu hồi trường kiếm, lúc này mới phát hiện người kia thế nhưng lại là nữ tử, chỉ là nữ tử này đang mặc nam trang nên hắn nhất thời không nhận ra. Thẩm Băng bất đắc dĩ hỏi, "Ngươi vì sao không tố giác ta?"

Nữ tử quay đầu lại, lộ ra một khuôn mặt trung tính, có phần thiên về tuấn tú mỹ mạo, lên tiếng, "Tuy rằng hiện giờ đang ở tại Khuyển Nhung, nhưng tại hạ vẫn là con dân Đại Khải, làm sao lại muốn Thẩm tướng quân bị bắt. Huống chi nếu như tại hạ mật báo, Thẩm tướng quân cũng chưa chắc bỏ mạng, đến lúc đó vạn nhất tướng quân mang thù, tại hạ đây còn có phụ mẫu, đương nhiên không muốn thân nhân xảy ra chuyện."

Thẩm Băng lắc đầu, hắn bỗng nhiên có cảm giác người này có điểm rất giống Lạc Nhan, sát ý trên người cũng phai nhạt đi rất nhiều, lại thấy nữ tử kia cười cười, "Tại hạ họ Chu, tên là Tử Ly. Nếu Thẩm tướng quân chịu đáp ứng một điều kiện của tại hạ, tại hạ không chỉ có thể tìm thuốc trị thương cho Thẩm tướng quân, còn có thể giúp Thẩm tướng quân đem tin tức truyền ra ngoài."

Thẩm Băng cười lạnh, hắn đương nhiên sẽ không để một người lạ mặt không quen biết đưa tin đến nơi Viên Tinh Dã đang ở, nhưng chỉ nghe một chút yêu cầu hẳn là cũng không có gì đáng ngại, "Ngươi có yêu cầu gì?"

"Tại hạ dù là thân nữ tử, nhưng lại có chí ra chiến trường giết địch, nếu Thẩm tướng quân có thể tiến cử tại hạ nhập quân, tại hạ tất nhiên sẽ kết cỏ ngậm vành, báo đáp ơn huệ của Thẩm tướng quân." Thẩm Băng sửng sốt, hắn vừa rồi cũng có thể thấy được trong mắt người kia lóe lên một chút dã tâm thoáng qua, hẳn là do đang bị trói buộc ở Khuyển Nhung nên không thể theo đuổi ý nguyện bản thân.

Thấy Thẩm Băng chỉ trầm mặc, Chu Tử Ly cũng không nóng vội, đẩy cái khay trên mặt đất đến, "Ở đây có thuốc trị thương, tại hạ biết Thẩm tướng quân nhất định sẽ không để tại hạ giúp người truyền tin, nhưng hẳn cũng sẽ không quên ân tình tại hạ cứu người lần này. Thuốc trị thương cùng đồ ăn đều không có độc, Thẩm tướng quân có thể tự mình xem qua."

Dứt lời nàng cũng không rời đi, chỉ đến một góc tường ngồi xuống. Thẩm Băng xác thực có chút đói bụng, hắn trước giờ cũng không phải là người cứng nhắc, liền cúi người xuống kiểm tra thuốc cùng với đồ ăn một phen.

Trước đây hắn cũng từng nghiên cứu qua về độc dược, nhận ra được trong những thứ này đều không có độc, liền tùy ý ăn xuống một chút bổ sung thể lục, sau đó tự bôi thuốc cho bản thân. Bởi vì cánh tay phải bị thương thực nặng, hành động quả có phần bất tiện, Chu Tử Ly thấy thế vừa định qua hỗ trợ, lúc này cửa phòng đột nhiên bật mở, một thân ảnh vọt vào bên trong.

Thẩm Băng nhanh chóng cầm kiếm lên, lại thấy rõ dung mạo người vừa xông vào, trên mặt xuất hiện tươi cười, "Ngươi làm thế nào lại tìm tới chỗ này?"

Nói đến cũng thật tình cờ, hừng đông vừa lên Bùi Thập Viễn đã dự định quay trở về, hắn biết lúc này ở bên ngoài rất dễ bị phát hiện. Nhưng không ngờ trên đường trở về nơi nơi đều gặp phải binh lính, hắn đành phải tạm trốn đi, chờ đợi thời cơ.

Sau đó lại liên tục lẩn trốn mấy hồi mới không bị phát hiện ra. Hắn chạy tới một khu nhà dân vừa bị điều tra qua, nghĩ thầm hẳn là tương đối an toàn hơn một chút, mới nhảy lên trên nóc nhà. Đột nhiên vừa rồi lại nghe thấy thanh âm của Thẩm Băng truyền ra từ bên trong gian phòng chứa cỏ, hắn từ nóc nhà nghe ngóng một lúc, xác định đúng là người cần tìm liền nhảy xuống dưới.

Nhìn thấy Thẩm Băng, Bùi Thập Viễn trước tiên là vui vẻ một phen, sau đó nhìn kỹ mới phát hiện thương thế trên người Thẩm Băng nghiêm trọng, tuy rằng ngoại thương nhìn qua có vẻ không chí mạng, nhưng liên tục trốn tránh một đêm, hơn nữa mất máu quá nhiều, Thẩm Băng lúc này quả thực là nỏ mạnh hết đà.

Bùi Thập Viễn trong lòng chấn động, hắn biết nếu không phải lúc ấy bản thân mình bị trúng tên, Thẩm Băng cũng sẽ không tự nguyện bọc hậu phía sau. Từ lần đầu tiên Bùi Thập Viễn nhìn thấy Thẩm Băng, người kia đã là bộ dạng thống lĩnh Hắc Y quân lạnh lùng tàn nhẫn, chưa bao giờ chật vật bất kham như lúc này, quả thực phi thường đối lập với Thẩm Băng ngày thường không dính bụi trần kia. Nhìn thấy dáng vẻ người trước mặt, trong lòng Bùi Thập Viễn loạn thành một đoàn.

Nhìn thấy Bùi Thập Viễn xoắn xuýt, Thẩm Băng trái lại cười cười, "Không sao, trước kia còn nhiều lần bị trọng thương nặng hơn." Lời nói vừa dứt, bình dược trên tay bị Bùi Thập Viên giật lấy, giúp hắn bôi thuốc. Đem phần trên áo Thẩm Băng kéo ra, mới phát hiện máu tươi cơ hồ đã sớm nhiễm thấu toàn bộ xiêm y. Truyện Cổ Đại

"Tại hạ đi tìm quần áo sạch mang đến." Chu Tử Ly nói, nàng cũng không có hứng thú xem Bùi Thập Viễn giúp Thẩm Băng bôi thuốc. Bùi Thập Viễn hoàn toàn không để ý đến nàng, kéo Thẩm Băng ngồi xuống, Thẩm Băng chỉ đành lắc đầu, tùy ý bản thân bị lôi đi kéo lại.

Khinh công của Viên Tinh Dã cao hơn Bùi Thập Viễn, sau hừng đông nàng vẫn thuận lợi quay lại địa điểm ban đầu. Hạ Tử Mặc đang ở trong phòng đi tới đi lui, nhìn thấy Viên Tinh Dã trở về vội vàng chạy ra đón.

"Tinh Dã, thế nào rồi?"

Viên Tinh Dã lắc đầu, sau đó lại nói, "Bên ngoài thủ vệ quá nghiêm ngặt, Bùi tướng quân phỏng chừng khó trở về. Bất quá với tình hình hiện tại, hai người bọn họ hẳn là đều không có việc gì. Chỉ cần lẩn tránh được vài ngày, khả năng thoát thân của chúng ta lớn hơn nhiều."

Dã Lợi Cát đã đi Hắc Phong Thành, đương nhiên là nghĩ nàng sẽ theo ước định đem Hắc Phong cùng U Châu hai thành đều nhường cho Khuyển Nhung. Hiện giờ Hắc Phong Thành quả thật đã nhường lại, nhưng U Châu Thành lại vẫn chậm chạp chưa đưa ra, Dã Lợi Hợp chắc chắn sẽ phái thêm nhiều người đi Hắc Phong Thành cố thủ. Hơn nữa giờ này nhóm người các nàng đều đang ở Uy Nhung, Dã Lợi Hợp hẳn sẽ muốn thừa dịp Viên Tinh Dã không trấn trụ để công kích Khải quân.

Lúc ấy binh lực bên trong thành Uy Nhung nhất định sẽ giảm xuống, đến lúc đó khả năng bọn họ có thể trốn thoát ra ngoài tự nhiên sẽ cao hơn. Bất quá hết thảy còn có thể phát sinh sự tình bất hảo, nếu Dã Lợi Hợp chậm chạp không chịu xuất binh, vậy các nàng sẽ phải ở đây lâu hơn một chút.

Hai ngày tiếp theo nhất định là thời điểm điều tra nghiêm mật nhất trong thành, chỉ cần qua được hai ngày này là ổn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play