"Mau dừng tay!" Cửa phòng bật mở, Hạ Tử Mặc đang cắn lưỡi liền buông lỏng, chỉ cảm thấy mùi máu tươi nhàn nhạt truyền đến trong miệng. Quân sư đang đứng trước cửa, phía sau hắn là mấy tên thân binh.
Trình Kinh sửng sốt, hắn rõ ràng nghe nói Quân sư đã cùng đi với Dã Lợi Cát tới bài trí phòng thủ Hắc Phong Thành, như thế nào lại trở về nhanh như vậy? Bất quá hắn cũng chỉ kinh hoảng trong chốc lát, thật nhanh đã bình tĩnh trở lại, bàn tay đang nắm chặt cánh tay của Hạ Tử Mặc vẫn không hề buông ra.
"Quân sư." Hắn đứng dậy nói, Quân sư trầm mặc, sau đó lạnh giọng, "Trình tướng quân, hiện giờ ngươi đã là người Khuyển Nhung, tự nhiên phải tuân theo quy củ Khuyển Nhung, Hạ Giám quân hiện giờ là khách quý của chúng ta, không thể vô lễ. Niệm tình ngươi vi phạm lần đầu, nếu còn có lần sau ---"
Hắn tuy rằng không nói gì thêm, nhưng ý tứ uy hiếp đã thực rõ ràng. Sắc mặt Trình Kinh đổi trắng rồi lại thành đỏ bừng, sau đó một lúc mới đáp lại, "Được, mạt tướng đã biết."
Quân sư gật đầu, nhìn Hạ Tử Mặc một bên, sau đó nói với những người khác, "Các ngươi đều lui ra ngoài trước."
Trình Kinh do dự một chút, cuối cùng cũng đành đi ra ngoài. Quân sư đem cửa đóng chặt, chỉ để lại mình hắn cùng Hạ Tử Mặc bên trong. Hạ Tử Mặc thấy Quân sư xuất hiện, cũng biết bản thân tạm thời không gặp nguy hiểm, âm thầm thả lỏng hoảng sợ trong lòng. Nhìn theo Trình Kinh đã ra ngoài, nàng rốt cuộc không nhịn được nữa, từ trong miệng phun ra một búng máu.
"Hạ Giám quân hà tất phải như thế?" Quân sư thở dài. Một cắn kia của Hạ Tử Mặc tuy rằng hắn vẫn xuất hiện kịp thời, nhưng hẳn là vết thương cũng không nhẹ, chỉ cần nhìn đến trong miệng Hạ Tử Mặc chảy đầy máu tươi đỏ ròng liền biết được.
Hạ Tử Mặc không lên tiếng, căn bản lúc này nàng cũng không tiện nói chuyện. Quân sư lấy ra một cái lọ nhỏ đặt trước mặt nàng, "Đây là thuốc trị thương hảo hạng, nhưng đồng thời cũng là độc dược, ngươi nếu ăn nó ngay ngày mai vết thương sẽ lành, nhưng nếu trong một tháng không có giải dược, độc dược bùng phát toàn thân, lập tức phải tử vong."
Quân sư ngồi xuống một cái ghế trong phòng, tiếp tục nói, "Nếu ngươi không ăn, lần sau Trình tướng quân lại chạy tới, phát sinh sự tình gì bổn quân sư chỉ sợ không thể cứu giá kịp thời."
Hạ Tử Mặc trong lòng tức giận. Nàng đã sớm biết chuyện vừa rồi chính là Quân sư cố ý, bình thường đều có binh lính canh gác xung quanh chỗ này của nàng, nhưng hôm nay lại không thấy đâu, hẳn là do hắn ngầm đồng ý, Trình Kinh mới có thể quanh minh chính đại đi vào bên trong như vậy.
Nếu ăn, một tháng sau sẽ chết, nếu không ăn, không chừng lập tức sẽ có thể phát sinh sự tình bất hảo. Hạ Tử Mặc nhận ra chính mình không có lối thoát.
"Yên tâm, chỉ cần ngươi có thể giết Viên Tinh Dã, ta tức khắc sẽ cho ngươi giải dược." Quân sư nói.
Hạ Tử Mặc cầm lọ thuốc lên trên tay, không chút do dự ăn xuống. Đan dược thanh hương dị thường, vào đến miệng nhanh chóng tan ra, nàng chỉ cảm thấy như có một dòng nước ấm bao lấy xung quanh mình, sau đó máu vẫn đang chảy từ đầu lưỡi nhanh chóng ngừng lại.
"Ngươi làm sao chắc chắn Viên Tinh Dã nhất định sẽ đến cứu ta?" Hạ Tử Mặc chậm rãi hỏi, "Nếu nàng không tới, tính toán của ngươi đều thành ra vô dụng."
"Nàng nếu không tới, một tháng sau ngươi chết đi, ta sẽ cho người mang thi thể ngươi tới kinh thành Đại Khải." Quân sư nói. Hạ Tử Mặc cười lạnh, "Xem ra mặc kệ nàng có chịu nhường ra thành trì hay không, ngươi đều không dự định để ta sống sót trở về?"
"Không sai. Nàng tự nhiên cũng biết rõ điều đó, hiện tại đồng ý nhường ra thành trì bất quá chỉ vì muốn kéo dài thời gian trước khi ta giết ngươi mà thôi. Nếu muốn ngươi sống, nàng dứt khoát phải bỏ mạng."
Hạ Tử Mặc chỉ cảm thấy tâm tư nguội lạnh, nàng cùng Viên Tinh Dã hiện giờ đều bị Quân sư khống chế trong lòng bàn tay, tựa như con mồi trong mạng nhện, bất luận có cố gắng vẫy vùng đến đâu cũng không có biện pháp thoát thân.
Sau khi Quân sư rời khỏi, Hạ Tử Mặc nghe được từ bên trong viện truyền đến âm thanh binh lính chạy tới, tản ra xung quanh canh gác gian phòng nhỏ này. Trong lòng Hạ Tử Mặc có chút tuyệt vọng, nếu là lúc trước Viên Tinh Dã cứu được nàng ra là tốt, hiện tại dù có cứu được, lúc sau cũng sẽ thành người chết mà thôi.
Qua một lúc thật lâu, ngọn nến trong phòng đã cháy hết, bên trong thoáng chốc chỉ còn một mảnh u ám, Hạ Tử Mặc vẫn luôn bất động ngồi ở trên giường. Một lúc sau, nàng đứng dậy cầm một cây nến khác châm lên.
Ngọn lửa bập bùng giữa bóng tối chiếu lên trên khuôn mặt của nàng, nàng đi tới góc phòng, nơi đặt một chiếc đàn cổ đã bám đầy tro bụi. Nàng vỗ nhẹ lên thân đàn, mang đàn cổ đặt lên trên bàn.
Dã Lợi Hợp đang ở chính điện xem xét nhân thủ phòng vệ, Quân sư đứng ở bên cạnh hắn, Dã Lợi Hợp hỏi, "Quân sư, ngươi nói Viên Tinh Dã đêm nay sẽ đến sao?"
Quân sư gật đầu, "Nàng nhất định là phải vòng qua La Sát Quốc tới bên trong Uy Nhung, hơn nữa còn muốn tốn công tìm hiểu tình báo trong thành, đến bây giờ thời gian cũng vừa vặn."
Dã Lợi Hợp gật gù, hắn vốn tưởng Quân sư nói có kế sách đoạt lại Hắc Phong Thành còn chỉ là nói suông, không ngờ lại thật sự đoạt được trở về, còn không tổn hại đến một binh lính nào, tuy rằng phương pháp có chút không quanh minh chính đại, nhưng Dã Lợi Hợp cũng không để ý đến tiểu tiết này nọ nữa. Tuy nhiên đến tận bây giờ hắn vẫn không rõ vì sao chỉ bởi một người lại khiến Viên Tinh Dã khốn đốn thành như vậy.
Trong lòng Quân sư tự nhiên minh bạch nghi hoặc của Dã Lợi Hợp, nhưng hắn cũng không định giải thích. Đối với Viên Tinh Dã mà nói, Hạ Tử Mặc là người nào cũng không quan trọng, quan trọng nhất là Hạ Tử Mặc có phân lượng nhất định trong lòng nàng. Nếu không, hôm nay trừ phi bắt được hoàng đế Đại Khải mới có thể làm Viên Tinh Dã lui binh, những người khác nàng đều hoàn toàn không đặt trong mắt.
Hắn cũng là đánh cược một lần, đánh cược tầm quan trọng của Hạ Tử Mặc trong lòng Viên Tinh Dã, hiện giờ kết quả đã là thành công mỹ mãn. Tiếp theo hắn còn muốn xem đối với Viên Tinh Dã, mạng của bản thân và mạng của người kia, nàng cuối cùng sẽ lựa chọn giữ lấy cái nào.
Tuy rằng hiện giờ bóng tối bao phủ, nhưng Dã Lợi Hợp vẫn cảm nhận được áp lực vô hình tản ra từ trên người Quân sư. Hắn vẫn luôn biết Quân sư lợi hại. Tuy rằng hắn vẫn luôn tự nhận vũ lực hơn người, nhưng thời điểm mỗi lần nhìn thấy Quân sư lại có chút im lặng không dám làn càn, đặc biệt là những lúc Quân sư trầm mặc không lên tiếng, hắn càng cảm nhận rõ áp lực dâng lên, không tránh khỏi sợ hãi.
"Nếu có thể giết được Viên Tinh Dã tại đây, như vậy Hạ Tử Mặc kia cũng hết tác dụng, tự nhiên có thể dùng vào chuyện khác." Quân sư nói, ngữ khí nhàn nhạt, nghe không ra hỉ nộ.
Viên Tinh Dã mang theo Bùi Thập Viễn và Thẩm Băng đạp bóng đêm đi tới bên ngoài Vương Cung, nơi này quả thật so ra nhỏ hơn Thái Minh Cung rất nhiều. Lưu lại bốn người trấn thủ bên ngoài tường thành, mười mấy người các nàng đạp tường tiến vào bên trong. Nơi đáp xuống chính là địa điểm đã chọn trước, ở một chỗ hẻo lánh trong góc Vương Cung.
Quả nhiên là góc chết, tuy rằng cách đó không xa có người canh gác, nhưng ánh sáng từ ngọn đuốc bên kia cũng không chiếu được tới chỗ này. Viên Tinh Dã làm một cái thủ thế, mấy người khác nhanh chóng tản ra, bên người nàng hiện chỉ còn Thẩm Băng, Bùi Thập Viễn, cùng Hạ Hàn Thu.
Mười sáu người kia đều là tử sĩ, tản ra chính là hữu tử vô sinh, hôm nay mục đích cùng theo bọn họ vào trong cung cũng chỉ có duy nhất như vậy. Nhìn đến bọn họ rời đi, trong mắt Bùi Thập Viễn hiện lên một tia khổ sở, quay đầu nhìn sang Thẩm Băng.
Hai mươi người tuyển chọn lần này đa phần đều là bộ phận Hắc Y quân, từng người đều là đích thân Thẩm Băng một tay bồi dưỡng. Bùi Thập Viễn kinh ngạc phát hiện hắn nhìn ra được nhàn nhạt bi thương cùng phẫn nộ trong mắt Thẩm Băng.
Nếu là dũng sĩ, cho dù phải chết cũng hy vọng chết trận sa trường, da ngựa bọc thây, mà không phải là vô thanh vô thức bỏ mạng ở chỗ này.
Sau một lúc lâu, cách đó không xa đột nhiên vang lên một tiếng nổ mạnh, sau đó một tràng pháo hoa bắn lên không trung, thực mau có tiếng người hô lên, "Có thích khách --- bảo hộ Đại Hãn!"
Viên Tinh Dã biết người đầu tiên đã tới địa điểm ước định. Mỗi người bọn họ đều mang theo hỏa dược trên người, sau khi tới địa điểm dự định sẽ tận lực rà soát một phen, nếu không có Hạ Tử Mặc liền châm lửa đốt pháo, hấp dẫn chú ý của địch nhân, đồng thời cũng có thể sử dụng hỏa dược đả thương binh lính chạy tới.
Tiếng kêu xuất hiện, ngay sau đó tại một địa phương khác pháo hoa lại lần nữa rực sáng. Từng đợt pháo hoa nổ tung trên trời, nhất thời khắp nơi đều vang lên tiếng binh khí va chạm cùng âm thanh hỏa dược bùng nổ.
Viên Tinh Dã nắm chặt trường kiếm trong tay, nhẹ giọng nói, "Đi. "
Bùi Thập Viễn đứng lên, hắn phát hiện tay phải của Thẩm Băng đã siết chặt đến trắng bệch, trong lòng không khỏi thở dài. Xem ra người bề ngoài lạnh lùng cũng không nhất định sẽ lãnh tâm.
Dã Lợi Hợp nhìn sang Quân sư, Quân sư lắc đầu, "Chúng ta chỉ cần đợi ở chỗ này là được." Viên Tinh Dã hẳn là mang theo không nhiều người, nàng một khi ra tay chắc chắn sẽ không bỏ dở giữa chừng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT