Khổng Kiệt đi vào trong quân trướng, Viên Tinh Dã đứng dậy nghênh đón, "Khổng tiên sinh vất vả rồi." Khổng Kiệt chính là mưu sĩ đắc lực nhất trong Chinh Bắc quân, đến cả Viên Tinh Dã đối với hắn cũng phi thường tôn trọng.

"Nguyên soái quá lời rồi, chỉ mong tiểu sinh không cô phụ gửi gắm. Khuyên Nhung đáp ứng dùng hai vạn gánh lương thảo cùng năm ngàn lượng bạc trắng đổi lấy hai vạn tướng sĩ và Dã Lợi Cát. Những vật này đều sẽ giao tới quân ta sau mười ngày." Khổng Kiệt nói. (Ed: Học kinh nghiệm đi mặc cả: Muốn giá bao nhiêu phải nói thách lên ít nhất 5 lần =)))

"Việc này cũng chỉ có tiên sinh mới có thể đảm nhiệm, bổn soái chắc chắn sẽ thỉnh công vì tiên sinh."

"Đa tạ Nguyên soái." Khổng kiệt chắp tay.

Sau khi Khổng Kiệt rời khỏi, Viên Tinh Dã đi đến trước bản đồ, suy nghĩ một hồi, "Phân phó xuống dưới, đình chiến mười ngày, chờ Khuyển Nhung đem vật phẩm định ước tới. Theo lệnh bổn soái, đem số vàng bạc Khuyển Nhung đưa tới phân chia cho tướng sĩ trong quân."

"Vậy Hoàng Thượng bên kia ---"

Viên Tinh Dã hơi hơi mỉm cười, nàng ngày thường rất ít khi cười, nụ cười này thế nhưng càng thêm vài phần tiêu sái, "Không cần lo lắng, sẽ không có việc gì."

Hắc Phong Thành nằm ở phương Bắc, càng vào mùa đông tiết trời càng trở lạnh. Tuy rằng hiện giờ đã là tháng ba, nhưng ngày thường ngẫu nhiên vẫn có thể có tuyết rơi. Cũng còn may Khải quân khi còn ở U Châu đã được huấn luyện ứng phó với thời tiết, cho nên đến giờ vẫn có thể chịu đựng. Hơn nữa Viên Tinh Dã hạ lệnh đình chiến mười ngày, mười ngày này cũng cho bọn họ thêm thời gian làm quen với khí hậu cùng địa hình tại đây.

Trong vòng mười ngày tiếp theo, Viên Tinh Dã cũng tuân thủ hòa ước, không hạ lệnh tấn công nhóm người Dã Lợi Cát, còn cung cấp lương thảo cho hai vạn binh lính này. Sau mười ngày, đại môn Hắc Phong Thành mở ra, Dã Lợi Hợp thân chinh mang theo binh lính đưa lương thảo cùng vàng bạc ước định tới.

"Dã Lợi Khả Hãn." Viên Tinh Dã cưỡi ngựa đối mặt với Dã Lợi Hợp phía xa. Dã Lợi Hợp phất tay, binh sĩ phía sau đẩy tới rất nhiều lương thảo cùng hoàng kim, đều đưa đến bãi đất trống chính giữa hai quân.

"Viên Tướng quân, có thể thả người được chưa?" Dã Lợi Hợp lạnh lùng nói. Viên Tinh Dã phất tay, đại quân phía sau liền tách ra, Dã Lợi Cát mang theo nhân mã Khuyển Nhung từ phía trong vòng vây phóng ra. Mười ngày này Viên Tinh Dã tuy rằng có cho người đưa cơm tới, nhưng cũng chỉ vừa đủ cầm hơi, hai vạn người hiện giờ sức lực chỉ vừa vặn để hành tẩu cưỡi ngựa, cũng không lo sợ bọn họ đột nhiên phản công.

Nếu Dã Lợi Hợp giở trò, Viên Tinh Dã cũng có thể ngay lập tức hạ lệnh giết chết hai vạn người này tại đây. Dã Lợi Hợp chỉ nhìn Viên Tinh Dã, dùng sức nắm lấy dây cương, giục ngực quay trở về thành.

Mấy ngàn lượng hoàng kim, Viên Tinh Dã chỉ lưu giữ một phần cho tiêu dùng hàng ngày, còn lại đều phân hết cho chúng tướng sĩ. Hắc Y quân cùng quân đội Bùi Thập Viễn suất lĩnh tiên phong biểu hiện tốt nhất trong khi giao chiến, ban thưởng xuống đương nhiên cũng là nhiều nhất. Tuy rằng vàng bạc chia nhỏ đến khi tới trong tay binh lính cũng không còn nhiều, nhưng tự nhiên thu được tiền tài ngoài ý muốn cũng khiến mọi người thật vui vẻ.

"Thế này chưa tính là gì đâu, trước kia ta vẫn luôn theo Nguyên soái đánh giặc thi thoảng cũng có thể thu được kinh hỉ bất ngờ, đôi khi so ra còn cao hơn lương bổng hưởng từ triều đình nhiều." Giữa quân doanh đang có vài nhóm binh sĩ túm tụm bàn tán, một lão binh quân Chinh Tây nói, "Khi đó một đám chúng ta đều nhất lòng đi theo Nguyên soái, làm thuộc hạ của nàng chỉ cần có thể lập quân công nhất định sẽ được ban thưởng. Những người này sau đó giải ngũ về quê đều dư dả tiền mua mấy chục mẫu ruộng, cũng chỉ cần cho người khác mướn lại trồng trọt, mỗi ngày đếm tiền đến mỏi tay."

Tân binh nghe đến choáng váng, "Thật sự sao? Thần kỳ đến như vậy?"

Lão binh kia có chút khinh thường nhìn hắn, "Không tin sao? Ngươi cứ chờ chúng ta đánh bại Khuyển Nhung, đến lúc đó đảm bảo ngươi trong mộng cũng cười đến hồ đồ." Tân binh sờ soạng bạc trong lồng ngực, nuốt nước miếng, "Chờ ta tích đủ tiền, có thể trở về cưới Tiểu Huệ."

Cách đó trăm dặm, bên trong thành U Châu, Hạ Tử Mặc đang ở trong phủ Nguyên soái. Viên Bắc vừa mới mang ấm trà tới, kèm theo điểm tâm, Viên Tây đột nhiên xuất hiện, "Đại nhân, có thư của Nguyên soái."

Hạ Tử Mặc vội vàng nhận lấy, có chút khẩn trương mở ra. Nửa ngày sau mới thấy nàng cười cười lắc đầu, đem phong thư gập lại, "Lập tức đi thiêu hủy."

"Vâng."

Sau đó Hạ Tử Mặc nhanh chóng viết tấu chương về kinh thành cho Hoàng Thượng. Dù sao Viên Tinh Dã thu được nhiều hoàng kim đến vậy, như thế nào cũng phải thông tri cho Hoàng Thượng một phen. Đang viết dở, Viên Đông lại đi đến bên cạnh.

"Đại nhân, Trình Kinh lén mật thư về kinh thành, đã bị cản lại." Hạ Tử Mặc tiếp nhận. Đây cũng không phải lần đầu tiên Trình Kinh bí mật gửi thư cho Hạ Đế, chỉ là bên trong thư nguyên bản đều liệt kê đủ loại tội trạng của Viên Tinh Dã, bây giờ phần lớn lại là Hạ Tử Mặc nàng cái gì cũng không làm, tùy ý Viên Tinh Dã xằng bậy.

Hạ Tử Mặc xem xong, đặt qua một bên, đề bút dựa theo nét chữ của Trình Kinh viết xuống một lá thư khác, nội dung lại hoàn toàn bất đồng. Trong thư chỉ viết Viên Tinh Dã cùng Hạ Tử Mặc bất hòa, hiện giờ Viên Tinh Dã đơn độc tiến quân tới Hắc Phong Thành, Hạ Tử Mặc một mình trấn thủ U Châu.

Viết xong, đem tấu chương của mình đều đưa cả hai cho Viên Đông. "Để người tách ra đưa đi, nghiêm ngặt giám thị Trình Kinh, không được để hắn tiếp xúc với người ngoài, kể cả thư nhà của hắn cũng phải soát kỹ, bất kỳ người nào tiếp xúc với hắn cũng phải khống chế trong tầm tay."

"Vâng, đại nhân."

Mật thám ra roi thúc ngựa chạy tới kinh thành, đưa đến trước ngự tiền.

Hôm nay Hạ Đế đang cùng Mai phi chơi cờ, mấy ngày liên tiếp tin báo truyền về từ tiền tuyến đều là đại thắng, tâm tình Hạ Đế cũng tốt lên không ít, có chút lơ là triều đình chính sự.

"Bệ hạ, bên trong thư tín viết gì vậy?" Mai phi hỏi. Tuy rằng nàng biết bản thân không nên làm vậy, nhưng lại kiềm không được lên tiếng. Hạ Đế nghe vậy cũng không hề trách cứ, buông thư tín xuống cười nói, "Tinh Dã tới Hắc Phong Thành, hiện giờ Tử Mặc lưu thủ U Châu. Khuyển Nhung liên tiếp bại trận, trú đóng cố thủ trong Hắc Phong Thành."

Bất an trong lòng Mai phi chậm rãi buông lỏng, "Nhờ hồng phúc của bệ hạ, Viên muội muội mới có thể đánh đuổi quân địch, đây cũng là chi phúc Đại Khải ta." Hạ Đế gật đầu, "Tử Mặc cùng Tinh Dã đều là cân quắc bất nhượng tu mi*, thực đáng được khen thưởng. Trong tấu chương của Tử Mặc có nhắc tới Tinh Dã thu được một ít vàng bạc, nguyên bản hẳn là nên sung nhập quốc khố, nhưng Tinh Dã lại phân hết ban thưởng cho binh lính."

(* cân quắc bất nhượng tu mi: Bậc nữ tử có tài thao lược cùng khí phách không kém gì nam nhân.)

"Bệ hạ có ý muốn trách phạt Viên muội muội?" Mai phi bất động thanh sắc hỏi, trong lòng lại thật khẩn trương. Hạ Đế lắc đầu, "Nếu như là thu được lúc giao tranh, đương nhiên là có thể thưởng cho binh lính. Tinh Dã tâm mang tướng sĩ, trẫm còn muốn khen thưởng nàng một phen."

"Bệ hạ anh minh, Viên muội muội yêu quý binh lính như vậy, chính là phúc khí của quân ta. Các tướng sĩ biết được nhất định sẽ càng thêm quyết tâm xả thân quên mình, đánh bại Khuyển Nhung, trả lại bình yên nơi biên quan." Mai phi nói.

"Người tới." Hạ Đế lên tiếng, "Truyền ý chỉ của trẫm, khao thưởng tam quân."

Khải quân liên tục thắng trận, tự nhiên là vui sướng ồn ào. Khuyển Nhung quân trái lại mỗi người đều phi thường uể oải, cả ngày đóng cửa không ra, trú đóng bên trong Hắc Phong Thành.

"Đều là tại ta, thỉnh Đại Hãn cùng Quân sư xử phạt!" Dã Lợi Cát quỳ xuống, "Là ta không tuân quân lệnh, dẫn tới sỉ nhục ngày hôm nay, thỉnh Đại Hãn khiển trách."

Dã Lợi Hợp chỉ lặng im nhìn hắn, Quân sư trái lại lên tiếng, "Việc đã đến nước này, xử phạt cũng không xoay chuyển được gì. Hiện giờ chỉ có nghĩ ra được đối sách đánh lui Khải quân mới tốt."

"Lúc này Khải quân đại thắng, sĩ khí đang cao ngập trời, quân ta trái lại tinh thần sa sút. Chuyện này ---" Dã Lợi Hợp có chút bất đắc dĩ, "Thất thủ U Châu đối với quân ta chính là bất lợi rất lớn, nguyên bản đã có thể thấy được Trung Nguyên trong tầm mắt, vậy mà hiện giờ ---"

Một lời này của Dã Lợi Hợp càng khiến ý chí chiến đấu của mấy vị tướng lãnh tại đây thêm sa sút. Hơn mười mấy người, thế nhưng lại là một mảnh tĩnh lặng hoàn toàn. Trong lòng mọi người đều biết, Dã Lợi Hợp đây là đang có tâm tư cầu hòa.

Bọn họ trước giờ vẫn luôn phụ thuộc Khải triều, hiện giờ cầu hòa cũng có thể giữ được mấy năm tu dưỡng an ổn, Khải quân sẽ không chủ động tấn công. Lãnh thổ Đại Khải một mảnh cẩm tú sơn hà*, đối với bình nguyên hoang mạc bên ngoài cũng không có hứng thú. Chỉ cần mấy năm, bọn họ có thể khôi phục nguyên khí, phản công trở lại.

(*cẩm tú sơn hà: Núi sông tươi đẹp, xuất phát từ bài thơ Cẩm tú sơn hà của Vũ Cố:

Cao sơn hồ thủy thiên vân sắc,

Tiên cảnh nhạc thi túy đắc si.

Vũ trụ phóng ban nghiên bút họa,

Giang sơn cẩm tú nhã tình ty (tư).

Dịch nghĩa:

Ở đây có núi cao, hồ nước đầy và trời mây rất đẹp,

Ví như tiên cảnh, có nhạc có thơ làm ngây ngất lòng người.

Vũ trụ hào phóng ban cho ta nghiên bút để ta vẽ nên đất nước quê hương vô cùng yêu quý,

Đất nước quên hương của ta thật là rực rỡ.

Dịch thơ:

Mây trời non nước một màu,

Bồng lai tiên cảnh, khác đâu chốn này.

Bút nghiên ai họa mà sau,

Giang sơn cẩm tú, cảnh bày đẹp tươi.)

"Đại Hãn, hiện giờ cầu hòa chưa chắc Đại Khải đã chịu đáp ứng. Hơn nữa, cho dù hoàng đế Đại Khải đồng ý, sứ thần của chúng ta cũng chưa hẳn có thể tới được Trường An."

"Ý của Quân sư đây là ---"

"Viên Tinh Dã ở hoàng cung chính là diều hâu gãy cánh, hiện giờ đã xuất cung tất nhiên sẽ không dễ dàng cam lòng trở về. Đối với nàng mà nói, thời gian giằng co với chúng ta càng lâu chính là càng tốt. Từ việc nàng buông tha không triệt sát hai vạn binh lính của ta có thể thấy được, nàng hiện tại đang hy vọng giữ nguyên thế cục cân bằng, kéo dài chiến dịch. Lúc này nếu chúng ta phái sứ thần tới cầu hòa, phỏng chừng còn chưa tới được U Châu đã bị giết chết. Hiện tại mặc kệ chúng ta muốn thế nào, nhất định phải tử chiến đến cùng."

"Vậy bây giờ nên làm thế nào cho phải?"

"Chủ lực quân ta vẫn chưa bị thương tổn, hẵng còn có khả năng quyết chiến một trận, Viên Tinh Dã chưa chắc nhất định sẽ thắng. Huống chi thần đã nghĩ ra một kế sách. Viên Tinh Dã muốn kéo dài thời gian, điểm này chúng ta có thể tương kế tựu kế đáp lại --- mỗi người đều có tử huyệt của mình, Viên Tinh Dã cũng không phải ngoại lệ."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play