Có lẽ vào những lúc như thế, tình bạn giữa nữ nhân rất dễ dàng được lập nên. Ngày hôm sau Hạ Tử Mặc tới làm khách tại Trường Xuân Cung của Viên Tinh Dã, Viên Tinh Dã cũng đáp lễ tới thăm Hàm Hương Điện vào ngày thứ tư. Một tới một lui thoạt nhìn có vẻ bình thường, nhưng lại khiến cho khắp nơi chú ý. Phải biết rằng đa số phi tần sau khi tiến cung đều sẽ chọn chỗ dựa cho chính mình, tỷ như Hoàng Hậu, tỷ như Lý Quý Phi. Nhưng hai người này đều chưa hề có ý muốn hướng đến hai vị quyền lực nhất hậu cung kia, ngược lại ngày thường vẫn luôn không ra khỏi cửa. Cũng chưa thấy qua hai người thân cận với ai, kết quả lại tới lui lẫn nhau, suy nghĩ của chúng phi tần không khỏi hỗn loạn.

Suy đoán nhiều nhất là hai người ỷ vào bản thân đang được sủng ái mà muốn cùng Hoàng Hậu và Lý Quý Phi phân quyền. Trong hậu cung ai lại không biết hiện tại một tháng Hạ Đế cơ hồ dành quá bán ở Trường Xuân Cung, thời gian còn lại cũng có hơn phân nửa lưu lại bên người Hạ Tử Mặc. Nhưng hai người tâm điểm giữa vòng bát quái kia lại thập phần bình thản, mỗi ngày cùng nhau đọc sách chơi cờ, luận thơ thưởng cầm, hết sức ung dung tự tại.

Mối quan hệ cứ đơn giản như vậy mà càng ngày càng gắn bó, hai người đều ăn ý không nhắc lại đêm đó say rượu. Hạ Tử Mặc mỗi sáng sớm đều tới đây, cùng Viên Tinh Dã dùng điểm tâm, mấu chốt nhất chính là nàng thích xem Viên Tinh Dã múa kiếm. Thời điểm ban đêm hàn khí, Viên Tinh Dã cũng dành thời gian bồi Hạ Tử Mặc tản bộ quanh hồ Thái Dịch, tuy không trông thấy được hoa sen nhưng lại có một phen phong tình khác. Bất luận người khác nghị luận như thế nào, kỳ thật hai người đều biết thứ khiến mình thưởng thức chính là có thể tìm được một tri kỷ khó gặp trong địa phương tràn ngập sát khí nơi hoàng cung này, tâm tình đều thực vui vẻ.

Thời gian cứ thong thả trôi đi, phụ mẫu Hạ Tử Mặc tiến cung thăm nàng một lần, nàng đem mỹ thực ngoài cung phụ mẫu mang tới đưa một phần cho Viên Tinh Dã.

Viên Tinh Dã nhìn thức ăn trên bàn, thất thần không động đũa.

Hạ Tử Mặc trong lòng thở dài, nàng biết Viên Tinh Dã chung quy vẫn không thể buông bỏ cuộc sống ngoài hoàng cung. Hùng ưng mặc kệ bị giam cầm bao lâu, vẫn sẽ không quên tư vị bay lượn.

"Ngươi nếu không cần, ta đây liền ăn hết. Đây chính là món ăn vặt ta thích nhất từ Phúc Thụy phường trong kinh thành, ở trong cung cũng không có." Hạ Tử Mặc nói.

Viên Tinh Dã hoàn hồn, cũng không dùng đến đũa, trực tiếp cầm một khối thịt gà lên nếm một ngụm, sau đó nhíu mày.

"Làm sao vậy?" Hạ Tử Mặc đang gắp một miếng đồ ăn, không thấy có gì không ổn. Nàng thực ra không thích thịt gà, lần này là cố ý để phụ mẫu mang tới cho Viên Tinh Dã. Nhìn thấy Viên Tinh Dã nhíu mày, nàng đành phải tự nếm thử một miếng. Tuy rằng trước giờ chưa từng ăn qua, nhưng hương vị này xác thực là từ địa phương chính gốc. Bản thân vẫn còn chút nghi ngờ, vì thế lại cắn thêm một miếng nữa, lần này to hơn miếng trước. Lúc này Viên Tinh Dã mới bật cười thành tiếng, ăn hết miếng thịt gà trong tay.

Hạ Tử Mặc biết bản thân bị lừa, cũng không có sinh khí, kẹp miếng thịt gà vừa ăn được một nửa vừa rồi lên, thêm chút gia vị, đưa tới trước miệng Viên Tinh Dã, rất có thái độ ngươi không ăn ta sẽ tức giận. Viên Tinh Dã biết Hạ Tử Mặc không thích thịt gà, vừa rồi chính là phá lệ vì nàng, nên cũng không do dự, trực tiếp ăn luôn miếng thịt trên đũa Hạ Tử Mặc đưa tới.

Nửa năm nay hai người trải qua cũng không phải hoàn toàn thuận buồm xuôi gió. Cũng có mấy vị phi tần âm mưu bẫy rập vài lần, hai người cũng đáp lại tương xứng, có qua có lại hồi lâu mọi người cũng nhận thấy hai người khó đối phó. Hơn nữa, hai người tuy được sủng ái nhưng không có dã tâm tranh sủng, phân vị cũng chỉ lên đến Tài tử. Vị trí Tài tử này vốn là có người, âm mưu đối phó với Hạ Tử Mặc cùng Viên Tinh Dã, lại không nghĩ tới gây họa cho chính mình.

Cuộc sống hàng ngày cứ bình bình đạm đạm trôi qua như vậy. Không lâu sau, Hạ Tử Mặc đột nhiên nghe nói tộc Khuyển Nhung phương Bắc bắt đầu quấy phá vài thành thị Bắc Bộ, tuy rằng dân tộc du mục này trước kia cũng thường xuyên cướp bóc một ít tiểu thành, nhưng lần này tựa hồ có chút bất đồng với dĩ vãng.

Chỉ nhìn việc Hạ Đế đã mấy ngày đều không tới hậu cung là biết. Hạ Đế không tới hậu cung, thanh nhàn nhất chính là hai người. Nguyên bản một tháng ba mươi ngày Hạ Đế đã muốn ngây người ở chỗ Viên Tinh Dã nửa tháng, qua chỗ Hạ Tử Mặc ở lại non nửa nguyệt, hai người ngày thường đều là hàng đêm chuẩn bị, không dám chậm trễ. Lúc này lại thoải mái an nhàn, trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ.

Mọi người không ai nghĩ tới, lần này Hạ Đế chính là nửa tháng không đến hậu cung, mỗi ngày chỉ đàm luận chính sự tại Hàm Nguyên Điện tới đêm khuya, nếu có nghỉ ngơi cũng sẽ ở trong thư phòng. Hậu cung tự nhiên là bắt đầu lục đục, mọi người đều biết, Hạ Đế tuy rằng luôn giữ vẻ mặt ôn hòa khả ái đối với phi tử, nhưng nếu có phi tử chết do hậu cung tranh đấu, Hạ Đế cũng ít khi truy cứu nguyên nhân.

Chuyện vốn xuất phát từ rất lâu về trước. Khi đó phi tần còn thưa thớt, hậu cung tranh đấu chỉ giới hạn trong vài người, bị liên lụy cũng chỉ là mấy vị phi tần phẩm thấp, có người bị hạ độc chết, có người bị bóp cổ, nhưng phần lớn vẫn là bất đắc kỳ tử*. Khi ấy, mọi người đều tự chuẩn bị tốt cho mình một lý do ngụy biện, bày ra vô số đường lui, trong lòng thầm lo sợ bị Hạ Đế tra hỏi đến. Nhưng không ngờ được là, Hạ Đế thế nhưng lại chỉ nghe Hoàng Hậu nói qua một lần, sau đó cũng không hỏi lại nữa.

(*bất đắc kỳ tử: chết không rõ nguyên nhân)

Sau này hậu cung đấu đá càng ngày càng kích động quá mức, lại thêm một lần chết mất một vị phi tử đang lúc được Hạ Đế yêu thích nhất. Sau đó còn phát hiện, vị phi tử này còn đang mang long chủng. Khi đó toàn bộ chúng phi tần đều náo loạn, cho rằng Hạ Đế hẳn sẽ nổi giận lôi đình, nhưng trái lại, Hạ Đế cũng chỉ hỏi qua chứ không hề tra xét. Nếu chỉ đơn thuần là phi tử tử vong, Hạ Đế không truy cứu mọi người còn có thể lý giải, nhưng việc này lại liên lụy đến long mạch. Phải biết rằng, đến bây giờ Hạ Đế cũng mới chỉ có hai vị hoàng tử cùng một công chúa, mưu sát long thai hẳn phải là trọng tội.

Chính từ sau vụ việc lần đó, mọi người càng thêm vững tâm rằng Hạ Đế tuy thương yêu phi tử nhưng sẽ không để ý tới hậu cung tranh đấu. Cứ như vậy, phi tần tranh sủng càng ngày càng nghiêm trọng. Nhưng sau rồi mọi người cũng phát hiện, hôm nay ngươi có thể trụ hàng tứ phi cửu tần, nhưng ngày mai có thể dẫn đến họa sát thân, bất luận địa vị như thế nào cũng đều không thể được đảm bảo an toàn, phân vị càng cao càng nguy hiểm. Đạo lý này ngộ ra, hậu cung mới dần trở nên yên ổn. Hơn nữa Hoàng Hậu cũng ở trong cung đã lâu, tự nhiên là có khí thế uy hiếp, lúc này mới đem hậu cung trấn áp thành tương đối bình ổn.

Quay lại hiện tại, Hạ Đế không tới, hậu cung đột nhiên rối loạn, tựa hồ áp lực nhiều năm bất ngờ bộc phát, mỗi ngày đều có thể thấy mấy màn phi tử tranh đấu gay gắt.

Hạ Tử Mặc cư nhiên trụ vững một chút, rốt cuộc phía sau nàng vẫn còn có thế lực của Hạ gia chống đỡ, nếu nàng xảy ra chuyện gì, dù cho Hạ Đế không quản thì cũng sẽ có người không chịu để yên. Như thế, người đứng mũi chịu sào lại là Viên Tinh Dã.

Tuy rằng diệt trừ phi tần đang được sủng ái cũng không nhất định có thể giành được ân sủng về phía mình, nhưng ít nhất vẫn có thêm một phần hy vọng. Chỉ cần có thể níu được thánh ân, chính là có thêm quyền lực để bảo toàn bản thân. Biết rõ đạo lý như vậy, mỗi người đều ngấm ngầm cố gắng cường đại chính mình. Hậu cung trước mặt mỹ lệ như hoa, sau lưng không biết bao nhiêu mạch sóng ngầm bắt đầu chuyển động.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play