Gió Bắc thổi đìu hiu, một đội nhân mã chạy vội trên quan đạo, dẫn đầu là một nam tử trẻ tuổi, mặt mũi khôi ngô sáng ngời, khí thái toàn thân thập phần anh dũng. Bốn phía xung quanh có hơn trăm người thị vệ, thống lĩnh cưỡi hắc mã đi đầu, trên người trường bào màu đen, bên ngoài khoác áo choàng thêu hoa văn mãnh hổ kim sắc. Chính giữa đội ngũ là một cỗ xe ngựa, dùng huyền thiết chế thành, vô cùng kiên cố.

Bên cạnh xe ngựa ở trung tâm, có hai nữ hộ vệ giục ngựa sát bên. Đi được một nửa lộ trình, nam tử dẫn đầu thấy bên đường có một trà lâu, phất tay ra hiệu đội ngũ dừng lại.

Cả đoàn người nguyên bản liên lục lao nhanh lập tức đứng lại, không trật một nhịp, vừa nhìn đã biết là quân đội trải qua huấn luyện nghiêm ngặt. Nam tử thúc ngựa lại gần, chắp tay nói, "Khởi bẩm Tài tử, ven đường có một trà lâu, người có muốn nghỉ ngơi một lúc tại chỗ này hay không?"

Mành che trước xe ngựa xốc lên, lộ ra một gương mặt tiếu lệ nhỏ nhắn, "Trình đại nhân, chủ tử nói mọi người vất vả, hiện tại ở chỗ này nghỉ ngơi, nửa canh giờ sau tiếp tục lên đường."

Đoàn nhân mã này chính là đám người Hạ Tử đang chạy tới U Châu. Hộ vệ đi theo đều là cấm quân kinh thành, kiêu dũng thiện chiến, được Hạ Đế đích thân phái đi hộ tống Hạ Tử Mặc.

Hạ Tử Mặc bước xuống xe ngựa, đứng ở bên đường nhìn cảnh sắc xung quanh. Bọn họ một đường chạy gấp, hiện giờ đã sắp đến cảnh nội U Châu. Càng đi về phương Bắc, thời tiết càng trở lạnh, cảnh sắc cũng ngày càng tiêu điều.

Hạ Tử Mặc đi vào trà lâu ngồi xuống, Ngọc Nhi hỏi chủ quán xin nước ấm, làm ướt khăn đưa tới cho Hạ Tử Mặc lau tay, sau đó từ bên trong xe ngựa lấy ra một hộp đựng đồ ăn cỡ lớn.

Mỗi khi đến một thị trấn dọc đường, Ngọc Nhi đều dừng lại ở một cửa hàng, mua vài phần điểm tâm đặt vào bên trong, để Hạ Tử Mặc dùng trên đường. Sau đó tiếp tục mang ra lá trà cùng trà cụ, phao một chén trà nóng đặt trước mặt Hạ Tử Mặc.

Tuy rằng chủ quán nhìn một màn này tới choáng váng, nhưng cấm quân hộ vệ lại không để tâm. Bọn họ cả ngày đều đối mặt với hoàng thân quốc thích, muốn nói hưởng thụ, mỗi người đều có cách riêng của mình. Lúc trước khi biết sẽ phải hộ tống phi tử Hạ Đế, bọn họ đã chuẩn bị tốt tinh thần, nghĩ thầm hẳn dọc đường đi sẽ chậm rãi thong thả.

Không ngờ Hạ Tử Mặc trên đường không hề kêu khổ một tiếng, còn luôn giục bọn họ tăng tốc. Chỉ riêng điều này cũng khiến bọn họ nhìn Hạ Tử Mặc với ánh mắt khác với kỳ vọng rất nhiều. Còn đối với việc Ngọc Nhi hầu hạ này nọ, bọn họ đều cảm thấy hoàn toàn bình thường.

Hạ Tử Mặc duỗi tay cầm lấy chén trà, chậm rãi uống một ngụm, sau đó nói, "Chư vị cũng ăn vài thứ đi, một lúc sau còn phải tiếp tục lên đường. Ngọc Nhi, lấy một vò rượu từ trên xe tới đây."

"Vâng, chủ tử."

Hạ Tử Mặc nhìn Viên Bắc cùng Viên Tây, cười nói, "Đều là nữ quyến, cùng nhau ngồi đi." Sau khi nàng nhận được thánh chỉ đã hướng Hạ Đế thỉnh cầu cho hai người đi cùng, lấy lý do là muốn có người bảo hộ. Hạ Đế biết trên người hai nàng có võ công, cũng gật đầu ân chuẩn.

Viên Bắc Viên Tây hai người tự nhiên là biết Hạ Tử Mặc yêu người yêu cả đường đi, nhận ra các nàng muốn đi tiền tuyến nên mới thỉnh cầu thánh ân, dọc đường đi cũng hết lòng bảo hộ.

Thời điểm Ngọc Nhi ôm vò rượu trở lại, nhìn thấy ánh mắt nam tử dẫn đầu hướng tới Hạ Tử Mặc, nhịn không được âm thầm lắc đầu. Nàng có nhận thức người này, Trình Kinh --- nguyên bản là đối tượng đính hôn của Hạ Tử Mặc, nhi tử của Hộ Bộ Thượng Thư đương triều, hiện tại là thống lĩnh cấm quân, cũng coi như tiền đồ vô lượng.

Ngọc Nhi đem rượu chia cho mỗi người, bởi vì trên đường lạnh lẽo nên mọi người đều uống một chút ấm thân, một vò rượu đầy cứ như vậy nhanh chóng đã trông thấy đáy.

Đến Ngọc Nhi còn nhận ra ánh mắt kia, Hạ Tử Mặc sao lại có thể không hay, bất quá hiện tại đối với nàng mà nói, dù là kẻ nào cũng đều không khiến cho nàng lưu tâm, bởi tâm nàng có thể lưu, chỉ có một người mà thôi.

Là một người tuyệt thế vô song.

Nghĩ đến Viên Tinh Dã, khoé miệng Hạ Tử Mặc lộ ra một tia mỉm cười.

Ba ngày sau, ngoài thành U Châu, Viên Tinh Dã một mình một ngựa đứng ở phía trước, đằng sau là vài vị tướng lĩnh cũng cưỡi chiến mã, sau cùng là hai vạn Hắc Y quân.

Từ lúc Hắc Y quân cùng tứ quân huấn luyện, toàn bộ sức chiến đấu và sĩ khí Chinh Bắc quân biến chuyển thực nhanh. Trước kia vẫn còn có một ít binh lính không phục quân lệnh, hiện giờ mỗi người đều kỷ luật nghiêm minh. Bây giờ tới đây nghênh đón Giám quân, hiển nhiên cũng là Hắc Y quân phụng lệnh tới chấp hành.

Hai vạn Hắc Y quân đen kín một mảnh, toàn bộ đội ngũ lặng ngắt như tờ, khí thế cường đại đến mức vài vị tướng lãnh ở gần khó có thể chịu được. Bùi Thập Viễn nhìn thoáng qua Thẩm Băng bên cạnh.

Triệu Quảng lén lút kéo góc áo Bùi Thập Viễn, thấp giọng nói nhỏ, "Ngàn vạn lần không được chọc tới hắn a, sẽ bị giết chết!" Tuy rằng trước kia từng có mâu thuẫn, bất quá vẫn thực bội phục phẩm cách của đối phương, hơn nữa cũng đều là hán tử quang minh lỗi lạc, mấy ngày nay bọn hắn ở chung xác thực không tồi.

Bùi Thập Viễn buồn cười nhìn Triệu Quảng, không biết vì nguyên do gì, Triệu Quảng đặc biệt sợ Thẩm Băng. Bất quá Bùi Thập Viễn cũng cảm thấy vị thống lĩnh Hắc Y quân này tuy rằng tuấn lãng phi phàm, nhưng lại quá mức âm trầm.

Thẩm Băng lạnh lùng quay đầu sang, Triệu Quảng lập tức mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.

Không để ý đến sự tình phía sau, Viên Tinh Dã nhìn về phương xa, một thân trường bào màu tím như cũ, mặt trên thêu giao long hí thủy. Tóc dài buộc cao, mấy ngón tay thon dài mảnh khảnh lơ đãng gõ lên yên ngựa.

"Nguyên soái đừng gấp, Hạ Giám quân một lúc sẽ đến." Lạc Nhan đứng phía sau Viên Tinh Dã nửa thân ngựa, cười cười nói, cố ý đem hai chữ Giám quân nhấn mạnh một chút. Nàng thổi một tiếng huýt sáo, một con phi ưng đương chao liệng trên không lập tức hạ xuống, đậu ở trên vai nàng.

Viên Tinh Dã không lên tiếng, chỉ lẳng lặng tiếp tục nhìn về phía xa. Một lát sau, từ trên đỉnh núi xuất hiện một đội nhân mã, có thể nhìn thấy được xe ngựa ở trung tâm. Trên mặt Viên Tinh Dã xuất hiện một tia ý cười, sau đó nhanh chóng giấu đi.

Lạc Nhan lắc đầu, lần này Hạ Tử Mặc đến đây còn không biết rốt cuộc là phúc hay hoạ. Hạ Đế có tâm kiềm chế Viên Tinh Dã, vì thế mới phái một người ở phe đối nghịch là Hạ Tử Mặc tới chỗ này. Bất quá cũng thực may mắn người đến là nàng, bằng không hẳn sẽ có khả năng liên lụy đến địa vị của Viên Tinh Dã trong quân. Nói vậy, Hạ Tử Mặc hẳn cũng biết đạo lý này.

Đội nhân mã nhanh chóng tới gần, Viên Tinh Dã tay nắm dây cương thật chặt, sau đó giục ngựa tiến lên. Toàn bộ tướng lãnh phía sau nàng đều cố gắng đem hai mắt mở to hết cỡ, có chút tò mò đối với vị Giám quân này.

Trình Kinh phất tay ra hiệu mọi người dừng lại, sau đó quỳ một gối xuống, "Tham kiến Nguyên soái." Trước khi Viên Tinh Dã rời kinh hắn đã từng gặp qua nàng một lần, nhưng là chỉ nhìn từ xa, hiện giờ mới có cơ hội diện kiến nàng ở khoảng cách gần đến như thế, lập tức cảm thấy ngây ngẩn cả người.

Rõ ràng là một nữ tử, làm sao lại có bộ dạng như vậy? Trình Kinh vẫn luôn nghĩ rằng nhân phẩm cùng võ công của mình đã là nhất đẳng toàn quốc, Hạ Tử Mặc tiến cung là do Hạ Đế chỉ định, hắn cũng không thể phản đối điều gì. Trước kia hắn vẫn luôn cho rằng Viên Tinh Dã chỉ dựa vào hào quang của Viên Lạc tướng quân quá cố, hiện giờ chân chính gặp mặt, lại đột nhiên sinh ra một loại hổ thẹn trong lòng.

Không phải chỉ vì vẻ ngoài của nàng, còn là bởi khí thế bất phàm trên người. Viên Tinh Dã nhàn nhạt nhìn hắn một cái, gật đầu nói, "Trình trướng quân vất vả. Có thể tuyên đọc thánh chỉ được rồi."

Trình Kinh lúc này mới hoàn hồn, cuống quít lấy thánh chỉ ra đọc. Thánh chỉ viết, sắc phong Hạ Tử Mặc làm Bắc Bộ Giám quân, hành sự toàn quyền quyết định, khâm thưởng đại ấn Giám quân, cùng phẩm với Hộ Quốc Nguyên soái.

Thánh chỉ đọc xong, vài vị tướng lãnh tại đây đều có chút ngỡ ngàng. Bọn họ đối với Hạ Đế lại phái một phi tử tới làm Giám quân đã có chút bất mãn, không ngờ lại còn ban tặng quyền lợi lớn đến như vậy. Vài người trộm nhìn Viên Tinh Dã, phát hiện trên mặt nàng không hề có biểu tình gì, tiếp tục quay đầu sang Lạc Nhan trông ngóng một phen.

Lạc Nhan trong lòng buồn cười, nếu là người khác hẳn nàng sẽ cảm thấy hơi bất an, nhưng đây lại là Hạ Tử Mặc --- bất quá, nàng cũng bày ra một chút vẻ mặt lo lắng, dọa mấy vị tướng lãnh kia sửng sốt.

Hạ Tử Mặc sớm đã từ một bên cửa sổ nhìn ra được bên ngoài, Viên Tinh Dã cũng tự nhiên thấy được nàng, thời điểm Trình Kinh tuyên đọc thánh chỉ hai người vẫn luôn nhìn nhau.

Một người biểu tình đạm mạc nhưng trong mắt lại có ôn nhu, một người mặt mang mỉm cười chất chứa tương tư trong tâm.

Đọc xong thánh chỉ, Ngọc Nhi bước xuống xe ngựa, vén lên màn xe, Hạ Tử Mặc được Ngọc Nhi nâng tay bước ra.

Lúc này toàn thân nàng khoác một kiện áo choàng màu trắng, trên đầu chỉ đeo một cây trâm ngọc đơn giản, tóc đen tùy ý xõa ra, cười nói, "Tử Mặc hạnh ngộ các vị tướng quân."

Mấy vị tướng lãnh lại nhìn nhau, ấn tượng về Hạ Tử Mặc trong mắt bọn họ cũng không tính là tồi, bất quá còn chưa biết được có ảnh hưởng đến quân sự hay không, "Mạt tướng bái kiến Giám quân đại nhân." Tuy rằng có chút không phục, nhưng hết thảy cũng cố gắng nể tình.

Viên Tinh Dã xuống ngựa đi đến trước mặt Hạ Tử Mặc, "Vào trong quân doanh rồi nói." Hạ Tử Mặc gật đầu, hai người hướng bên trong đại doanh đi tới, mấy người còn lại cũng xuống ngựa bước theo.

Hạ Tử Mặc đi sau Viên Tinh Dã một bước, mấy tướng lãnh đằng sau Thẩm Băng nhìn thấy, âm thầm gật đầu, xem ra Giám quân đại nhân này vẫn tương đối hiểu được tiến thoái.

Đi đến trước mặt Hắc Y quân, Thẩm Băng làm một cái thủ thế, toàn bộ Hắc Y quân đột nhiên rút đoản đao bên hông hô lớn, "Nghênh đón Giám quân đại nhân."

Người bình thường hẳn đều sẽ bị dọa sợ, trái lại Hạ Tử Mặc vẫn duy trì mỉm cười, "Các vị vất vả."

Đi vào soái trướng, chỗ ngồi bên cạnh Viên Tinh Dã đã thêm một vị trí. Mọi người lại chào hỏi nhau một phen, sau đó mới cùng ngồi xuống.

- ---------------------------------------

Lời Editor: Chương này mấy vị tướng lãnh quả thật giống mấy bà mẹ hiện đại ghê, con mình Tinh Dã lúc mới tới thì chê ỏng che eo, Tử Mặc vừa đến liền quay ngoắt ra bênh con hết mực, chỉ sợ con mình bị bắt nạt =)))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play