Từ xa thấy được quân doanh, Viên Tinh Dã ghìm cương ngựa, Viên Nam hiểu ý giục ngựa tiến tới quân doanh phía trước.

Bởi vì thành U Châu bị Khuyển Nhung chiếm đóng, Bùi Thập Viễn hiện giờ thiết lập quân doanh bên ngoài U Châu trăm dặm. Đứng từ xa nhìn tới tình hình bên trong, tuy rằng bại trận nhưng quân dung vẫn chỉnh tề như cũ, toàn bộ doanh địa từ trên xuống dưới được tổ chức cẩn thận, vẫn tạo cảm giác nghiêm ngặt đặc trưng.

Thủ vệ bên ngoài quân doanh thập phần nghiêm túc, cũng không có vẻ bởi vì đánh mất U Châu mà suy sút tinh thần.

Viên Tinh Dã gật đầu, xem ra Bùi Thập Viễn quả nhiên vẫn là một viên tướng không tồi.

Binh lính thủ vệ từ xa nhìn thấy được ba người, Viên Nam vừa đi tới trước vài bước bị bọn họ cản lại, liền báo cáo thân phận của các nàng.

Binh lính thủ vệ đã sớm biết triều đình phái tới một nguyên soái mới, người này là nữ nhi Viên Lạc lão tướng quân quá cố, từng mang binh đánh lui Đột Quyết xâm lấn phía Tây Bắc, hiện giờ là phi tử vừa được tấn phong cửu tần của Hoàng Thượng.

Đối với Viên Tinh Dã, binh lính quả thực tò mò. Đại Khải không cấm nử tử xung binh, trong quân cũng có rất nhiều --- có cả kỵ binh, phần lớn là trinh sát, chỉ là nói tới tướng quân lãnh binh lại không có lấy một người là nữ tử. Bọn họ cũng không tưởng tượng được bộ dáng một nữ nhân lãnh binh giết địch sẽ là như thế nào.

Nhưng năm vạn quân Chinh Tây cũ đóng binh tại đây đối với Viên Tinh Dã chính là hết mực sùng kính, điều này khiến cho người khác càng thêm hiếu kỳ rốt cục đây là người như thế nào. Tuy rằng rất nhiều người nói nàng có tử tướng chi phong, quốc sĩ vô song*, hơn nữa lại còn là tuyệt sắc thiên hạ hiếm có. Chỉ là đa phần mọi người cũng không tin tưởng cho lắm.

(* tử tướng chi phong, quốc sĩ vô song: phong thái đại tướng, uy vũ toàn quốc.)

Ở trong lòng bọn họ, nữ nhân nếu là tuyệt sắc, hẳn phải mang tư thái yểu điệu thục nữ, gương mặt tựa như tranh vẽ. Tuyệt nhiên không liên quan gì đến việc lãnh binh chiến đấu.

||||| Truyện đề cử: Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình |||||

Cho nên khi có người đến xưng là thân binh của Viên Tinh Dã, thị vệ lập tức cho người đi thông tri Bùi Thập Viễn, còn lại đều mở to mắt nhìn chằm chằm tới nơi xa kia, hy vọng có thể nhìn thấy được gương mặt Viên Tinh Dã.

Bùi Thập Viễn đang ở trong quân trướng* nhìn địa đồ trên bàn, suy nghĩ một chút chiến thuật. Nghe thông tri Viên Tinh Dã đã tới, không khỏi cảm thấy có chút kinh ngạc cùng khẩn trương. Kinh ngạc là bởi không nghĩ Viên Tinh Dã nhanh như vậy đã đến. Khẩn trương lại là vì đánh mất thành U Châu lần này có thể nói trách nhiệm lớn nhất đặt trên đầu hắn, trên người Viên Tinh Dã nhất định có mang theo thánh chỉ của Hạ Đế.

(* quân trướng: lều trại sử dụng khi đóng quân)

Hắn lập tức cho người đi thông tri các tướng lãnh khác, lệnh mọi người tới trước quân doanh nghênh đón Viên Tinh Dã.

Viên Tinh Dã đợi không bao lâu, đã nghe thấy tiếng kèn vang lên từ trong quân doanh, một đội kỵ binh cưỡi ngựa phóng ra phía trước, theo sau là một đội bộ binh, ngay ngắn xếp thành trận hình. Từ bên trong, ước chừng khoảng mười tướng lĩnh cưỡi chiến mã vượt qua hàng người tới cách trước mặt Viên Tinh Dã không xa.

Viên Đông giục ngựa đi tới trước mặt bọn họ, từ trong người lấy ra thánh chỉ. Các tướng lĩnh vừa nhìn thấy, nhanh chóng xuống ngựa quỳ xuống, binh lính phía sau cũng lập tức quỳ lạy.

"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, sắc phong Viên Tinh Dã là Nguyên soái thống lĩnh Bắc Bộ quân, toàn quyền quyết định đại sự. Tướng sĩ toàn quân phục tùng, không thể kháng lệnh, nếu có kẻ bất tuân, cho phép tiền trảm hậu tấu. Khâm thử!"

Mấy vị tướng lĩnh nhìn nhau, quỳ xuống, "Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế." Bùi Thập Viễn nhận lấy thánh chỉ, các tướng lĩnh còn lại cũng đứng dậy. Lúc này biểu tình trên mặt mọi người có chút bất đồng, mấy vị tướng lĩnh quân Chinh Tây cũ đều lộ rõ vui mừng, còn tướng lĩnh Bắc bộ quân lại có phần bất mãn.

"Tham kiến Nguyên soái." Tuy rằng có chút bất mãn, nhưng đều theo quy củ hành lễ bái kiến.

Viên Tinh Dã xuống ngựa, nhìn mọi người đang hành lễ, lại nhìn về phía đại doanh cách đó không xa. Rốt cục cũng có cảm giác chân thực, thực sự cảm nhận được, nàng --- đã về tới trong quân, đã rời khỏi hoàng cung u ám kia.

Tuy rằng thời tiết U Châu sắp vào đông phi thường lạnh giá, hơn nữa cuộc sống quân lữ muôn phần cam khổ, nhưng tất cả vẫn là điều nàng luôn mong ước bấy lâu nay.

"Không cần đa lễ, về sau còn phải phiền chư vị giúp đỡ. Tới bên trong quân trướng đi, bổn soái có chút quân vụ còn muốn bàn bạc với các vị." Viên Tinh Dã vẫn như cũ đạm mạc.

Bùi Thập Viễn và mọi người lúc này mới có cơ hội nhìn kỹ Viên Tinh Dã.

Áo choàng màu đen, bên trong mặc trường bào màu tím, tóc dài đơn giản buộc lên, mày kiếm tuấn tú, trên mặt mang theo mỉm cười nhàn nhạt.

Thời tiết U Châu rất lạnh, đến cả đại hán trong quân đều khó chịu được gió lạnh thấu xương bên ngoài. Viên Tinh Dã lại tựa hồ không cảm thấy bất kỳ giá rét nào, đứng yên ở đó đạm nhiên mỉm cười.

Mọi người đã sớm nghe đồn về Viên Tinh Dã, cũng từng hiếu kỳ một nữ nhân nếu là tuyệt sắc khi lãnh binh lại là bộ dáng như thế nào. Đến khi tận mắt nhìn thấy Viên Tinh Dã mới cảm thấy danh xứng với thực, quả nhiên là tuyệt sắc hiếm có, nhưng lại có một loại thần thái hòa hợp với quân lữ kì lạ, một chút đều không cảm thấy không hợp.

Vừa anh khí, lại vừa mỹ lệ.

"Nguyên soái, thỉnh." Mọi người ngây ngẩn một lúc, vẫn là Bùi Thập Viễn nhanh chóng hoàn hồn lên tiếng, phá vỡ suy nghĩ của những người khác.

Viên Tinh Dã đi phía trước, Bùi Thập Viễn đi phía sau cùng Viên Đông và Viên Nam.

Vào tới bên trong quân trướng, Viên Tinh Dã tự nhiên ngồi xuống ghế chủ tọa, Viên Đông lại lấy ra một đạo thánh chỉ khác, Bùi Thập Viễn và các tướng lãnh nhìn nhau, quỳ xuống tiếp chỉ.

Thánh chỉ ghi rõ, đối với sự việc để mất U Châu, Bùi Thập Viên giáng chức một bậc, cắt giảm một năm bổng lộc. Các tướng lãnh khác mỗi người giáng chức nửa bậc, giảm bổng lộc nửa năm.

Xử phạt lần này đối với bọn họ mà nói chính là vẫn tương đối nhẹ nhàng. Nghe xong thánh chỉ, trên mặt ai nấy đều lộ ra tươi cười.

"Bùi tướng quân, gần đây tình hình trong quân như thế nào?" Sau khi đọc xong thánh chỉ, Viên Tinh Dã lên tiếng hỏi. Bùi Thập Viễn cười khổ, "Nguyên soái, Bắc Bộ quân nguyên bản chỉ có năm vạn, sau khi sung thêm năm vạn quân Chinh Tây cùng thêm năm vạn quân điều tới từ những nơi khác tổng cộng là mười lăm vạn quân. Trải qua mấy tháng nay liên tiến giao chiến, đã thương vong bốn vạn người, hiện giờ chỉ còn lại mười một vạn. Hơn nữa, thành U Châu đã mất, rất nhiều tướng sĩ không thể thích ứng được không khí lạnh ở lều trại bên ngoài, đã muốn mất đi tinh thần chiến đấu."

Viên Tinh Dã gật đầu, "Sau một thời gian nữa sẽ có viện trợ thêm mười vạn quân tới, chuyện này không cần lo lắng."

Nghe nói có viện trợ, trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ tươi cười, nhưng ngay sau đó lại bị u sầu thay thế.

"Nguyên soái, chỉ là không biết Khuyển Nhung sẽ tiến công lúc nào. Sức chiến đấu của bọn họ phi thường cường hãn, trước kia còn có thể dựa vào thành U Châu cầm cự, hiện giờ ---"

Viên Tinh Dã nghe vậy, chỉ gật đầu tỏ vẻ đã biết, "Bùi tướng quân, ngươi đem tình báo mấy tháng nay cùng chiến thuật quân Khuyển Nhung sử dụng gần đây sửa sang lại một lượt, sau bữa tối tới đưa cho ta."

"Vâng."

Viên Tinh Dã và các tướng lãnh thương nghị xong, sau đó ra khỏi lều lớn, đi xung quanh quân doanh xem xét.

Năm đó trước khi Hạ Đế kế vị đã từng cùng Tề gia về sau bị tra ra mưu phản cùng nhau đánh đuổi quân Khuyển Nhung, trận chiến năm đó cơ hồ khiến cho nam tử toàn tộc Khuyển Nhung tuổi từ mười đến mười sáu đều bỏ mạng, mấy chục năm sau không có năng lực xâm lấn xuống phía Nam. Cho nên những năm gần đây nhân số Bắc Bộ quân cũng không được bổ sung thêm nhiều.

Từ trước tới giờ, Hạ Đế đối với Khuyển Nhung vẫn luôn tương đối phòng bị, năm đó hắn chủ trương tiến quân xâm lấn sang phía Bắc, nhưng lại bị tiên hoàng phủ quyết. Sau khi Hạ Đế lên ngôi cũng đã vài lần có ý xâm lược, nhưng lại bị đại thần trong triều ngăn cản. Hơn nữa khi đó Khuyển Nhung vì tránh né quân đội Đại Khải nên đã di cư càng sâu hơn về phía Bắc.

Sau đó Đột Quyết tấn công phía từ phía Tây, một nửa binh lực Đại Khải được điều tới quân Tây Bắc, lúc này Bắc Bộ quân mới tương đối thiếu người.

Không nghĩ tới Khuyển Nhung nhanh như vậy đã khôi phục lại, hơn nữa còn chủ động phản công. So với Khuyển Nhung mấy năm nay nằm gai nếm mật, Đại Khải vẫn luôn ở trong trạng thái tương đối hòa bình, trừ bỏ quân Chinh Tây vẫn luôn đánh giặc ở ngoài, các đội quân khác đều có thể nói là không nhìn thấy một chút bóng dáng chiến tranh.

Hơn nữa Hạ Đế mấy năm nay cũng ôn hòa, tuy rằng chưa đến mức là hôn quân nhưng cũng không phải minh quân. Toàn bộ Đại Khải vẫn luôn trong trạng thái mơ mơ màng màng, bị Khuyển Nhung đánh cho trở tay không kịp âu cũng là chuyện dễ hiểu.

Viên Tinh Dã xem xét khắp nơi trong quân doanh một lượt, quân Chinh Tây cũ nhìn thấy nàng lập tức tinh thần phấn chấn, một đám người đi lên chào hỏi sôi nổi. Ở trong quân doanh đi hết một vòng, Viên Tinh Dã quay trở lại trong quân trướng đã được chuẩn bị cho nàng.

Lều của nàng so với những người khác lớn hơn rất nhiều, bên trong thu dọn sạch sẽ. Tới thời điểm dùng bữa tối có người đưa cơm đến cho nàng, sau đó Bùi Thập Viễn cũng mang tới tình báo và chiến thuật của Khuyển Nhung.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play