Hôm sau, sau khi Hạ Đế hạ triều liền tới Hàm Hương Điện. Hạ Tử Mặc đang giúp Viên Tinh Dã thay thuốc, đem băng gạc màu trắng quấn lên vài vòng. Viên Tinh Dã cười khổ, tối hôm qua Hạ Tử Mặc cắn xuống một ngụm, lực đạo tuy không phải là quá mạnh, cũng không chảy máu, nhưng buổi sáng tỉnh dậy vẫn thấy rõ được vết răng.
Lúc này Hạ Tử Mặc đem băng gạc quấn lên, che đi dấu răng trên vai.
Hai người lúc này còn chưa rửa mặt chải đầu, Viên Tinh Dã cười cười đem tay đưa tới bên đầu Hạ Tử Mặc, xoa xoa tóc nàng rối lên. "Có thấy đỡ hơn không?" Tuy rằng ngữ khí vẫn đạm nhiên như cũ, nhưng Hạ Tử Mặc vẫn có thể nghe ra một chút sủng nịnh dịu dàng.
"Nàng nói xem?" Làm bộ như bất cẩn dùng sức một chút, ngón tay ấn xuống vết răng. Tuy rằng không đau nhưng Viên Tinh Dã vẫn bày ra bộ dáng đau đớn, vẻ mặt anh khí có chút thống khổ, "Nữ hiệp xin hạ thủ lưu tình."
Đang cười đùa bỗng nghe được thanh âm bên ngoài truyền đến, "Hoàng Thượng giá lâm." Hạ Đế mấy ngày gần đây đều không tới hậu cung, hai người cơ hồ chưa có chuẩn bị gì. Hạ Tử Mặc nhìn dáng vẻ hai người lúc này, bản thân chính mình còn đỡ, tuy rằng chưa rửa mặt chải đầu nhưng cũng đã mặc áo ngoài, còn Viên Tinh Dã bên kia, bởi vì tiện bôi thuốc nên ngay cả trung y cũng không mặc hẳn hoi. Tuy rằng bộ dáng cả hai người đều không thích hợp tiếp giá, nhưng Hạ Tử Mặc vẫn cố tình giúp Viên Tinh Dã mặc quần áo chỉn chu lại trước.
"Ít nhất phải mặc quần áo chỉnh tề xong mới có thể tiếp giá!" Hạ Tử Mặc nói. Chỉ có một mình nàng biết, xuất phát từ đố kị trong lòng, bản thân không kiềm chế được không muốn để Hạ Đế nhìn thấy bộ dáng Viên Tinh Dã lúc này.
Viên Tinh Dã nhanh chóng mặc tốt quần áo Lạc Nhan đã sớm đặt bên cạnh, Hạ Đế đã đẩy cửa bước vào, hai người vội đứng lên hành lễ, ngoài miệng nói, "Thần thiếp không biết Hoàng Thượng giá lâm, không ra nghênh đón, mong Hoàng Thượng thứ tội."
Viên Tinh Dã có đặc quyền thấy vua không quỳ, nhưng nàng cũng không vì đặc quyền này mà thật sự không hành lễ với Hạ Đế. Nếu như bất cẩn, chờ một ngày nọ Hoàng Thượng thấy nàng chướng mặt, chỉ riêng chuyện này cũng đủ thành lý do để hắn giết nàng.
"Hai vị ái phi bình thân." Hạ Đế cũng không vì hai người chưa rửa mặt chải đầu mà sinh khí. Lạc Nhan và Ngọc Nhi nhanh chóng phân phó cung nữ mang điểm tâm cùng đồ uống lên, hai người cũng nhân cơ hội cáo lui quay vào trong buồng chỉnh trang dung nhan.
Đam Mỹ SắcChỉ trong chốc lát các nàng đã sửa soạn xong, trở lại cùng ngồi xuống bên cạnh Hạ Đế, phân ra ngồi ở hai bên bàn, rất có cảm giác hai phe đối lập.
"Thương thế của nàng như thế nào rồi?" Hạ Đế hỏi Viên Tinh Dã.
"Nhờ hồng phúc bệ hạ, đã tốt hơn rất nhiều." Viên Tinh Dã nói. Thật ra, nếu không phải vì Hạ Tử Mặc hôm qua cắn một miếng kia, hẳn là lúc này nàng đã không còn cần băng bó nữa, trên vai hôm nay vẫn băng lại hoàn toàn là vì phòng ngừa người khác nhìn thấy dấu răng. Nghĩ đến đây, Viên Tinh Dã hơi hơi mỉm cười.
Hạ Tử Mặc cũng cúi đầu, che đi ý cười bên miệng, "Hoàng Thượng, hai ngày nay tỷ tỷ vẫn luôn nhớ thương Hoàng Thượng."
"Trẫm nhiều ngày bận rộn quốc sự, đã lạnh nhạt các vị ái phi rồi." Hạ Đế nói.
"Hoàng Thượng vất vả quốc sự, thần thiếp đã không thể vì Hoàng Thượng phân ưu, nếu còn làm Hoàng Thượng phải phân tâm, kia càng là đại bất kính." Viên Tinh Dã nói.
Ngữ khí khi nói chuyện của Viên Tinh Dã vĩnh viễn luôn thản nhiên như vậy, mang theo một chút lạnh nhạt điềm đạm, phảng phất như trên thế gian này không có chuyện gì có thể khiến nàng lưu tâm. Thời điểm nói chuyện với Hạ Đế, nói chuyện với Hoàng Hậu, đều là như thế. Hạ Tử Mặc chưa từng thấy qua nàng khi nói chuyện với Lý Quý Phi, nhưng hẳn là cũng không khác biệt.
Nhưng nàng vẫn có thể nhận ra một chút bất đồng khi Viên Tinh Dã nói chuyện với người khác so với lúc nói chuyện với nàng. Mỗi khi hai người nói chuyện với nhau, trong giọng Viên Tinh Dã bớt đi một chút đạm mạc, nhiều thêm vài phần tươi cười, thiếu một ít lạnh nhạt người ngoài, tăng thêm vài lần cảm giác gần gũi.
Hạ Tử Mặc mỉm cười, "Hoàng Thượng, thần thiếp cho người nấu canh giải nhiệt, hiện để thần thiếp mang lên."
Sau khi Hạ Tử Mặc rời đi, Viên Tinh Dã phất tay ra hiệu Lạc Nhan cùng các cung nữ hầu hạ cũng lui xuống. Mọi người nối đuôi nhau rời khỏi, Lạc Nhan đi phía sau cùng, đóng cửa phòng lại.
"Hoàng Thượng, thỉnh Hoàng Thượng chấp thuận để thần thiếp xuất cung lãnh binh, đoạt lại U Châu, xả thân vì Đại Khải." Viên Tinh Dã quỳ xuống, "Thần thiếp cả gan, mong Hoàng Thượng ân chuẩn."
Hạ Đế buông đũa trong tay, nhìn Viên Tinh Dã, chậm rãi nói, "Nàng có biết hậu quả của việc xuất cung lãnh binh không?"
"Thần thiếp biết."
"Triều đại ta tuy dân phong cởi mở, cũng đã từng có phi tần tự thỉnh xuất cung, ly khai hoàng thất. Nhưng nàng phải biết rằng tình huống của nàng không giống như vậy."
Viên Tinh Dã không nói, nàng dĩ nhiên là biết, tự thỉnh xuất cung chính là đã không còn bất kỳ quan hệ gì với hoàng thất, dù có làm chuyện gì cũng sẽ không liên quan đến thể diện hoàng gia. Nhưng nếu như xuất cung lĩnh binh, như vậy vẫn đang mang thân phận phi tử hoàng đế, mà ở trong quân doanh hoàn cảnh khó lường, không ai có thể nói được liệu có thể xuất hiện chuyện gì gây tổn hại uy nghiêm hoàng gia hay không.
Viên Tinh Dã tự nhiên cũng đã nghĩ tới chuyện tự thỉnh xuất cung, nhưng lý do vẫn giống như lúc trước nàng không cự tuyệt việc tiến cung. Bởi một khi đã cự tuyệt, rất có thể tương lai nàng sẽ không có cách nào lĩnh binh lần nữa, bởi vì hoàng thất không muốn có một người ở ngoài vòng kiểm soát như vậy.
"Tinh Dã biết, nhưng hiện giờ tình hình chiến sự đã thực cấp bách. Khuyển Nhung phương Bắc từng bước ép sát, mà Thổ Phiên hướng Tây cũng lục tục hành động, quân Tây Bắc không thể điều binh tới hỗ trợ. Tuy trong Bắc Bộ quân cũng có chủ lực là quân Chinh Tây cũ, nhưng hiện giờ tướng soái bất hòa, một khi Khuyển Nhung tiến công quy mô lớn, U Châu hẳn sẽ lâm vào khốn cùng. Tinh Dã tuy rằng không có tài cán gì, nhưng cũng nắm chắc có thể cùng binh sĩ Đại Khải đẩy lui quân địch." Thấy Hạ Đế không lên tiếng, Viên Tinh Dã trầm mặc một lúc rồi mới tiếp tục nói.
"Hoàng Thượng, mùa xuân sang năm sẽ là lúc Khuyển Nhung dồn quân tiến đánh, mà thống soái hiện giờ là Bùi Thập Viễn lại không đủ sức để đẩy lui quân địch. Quân Chinh Tây đa phần đều là tướng sĩ đã từng đi theo thần thiếp, mỗi một người bỏ mạng thần thiếp đều lo lắng vạn phần. Hơn nữa --- Hoàng Thượng người cũng thấy được, lúc này Tinh Dã hiện đang đứng nơi đầu ngọn gió, nếu tiếp tục lưu lại trong cung chỉ sợ có ngày sẽ phải chịu chết oan uổng."
Nói tới đây, Viên Tinh Dã liền im lặng. Hạ Đế nhíu mày một lát, "Nàng đứng lên trước đã. Kỳ thật đã có nhiều người hướng trẫm tiến cử nàng, bao gồm cả Hoàng Hậu, nhưng trẫm cũng biết Hoàng Hậu tiến cử nàng một phần là vì vị trí Đức phi kia. Nàng mấy ngày gần đây đều ở lại Hàm Hương Điện, lời này của nàng, nói cho trẫm biết, có bao nhiêu phần là bởi bị Hạ Tài tử ảnh hưởng?"
Viên Tinh Dã cười khổ, "Không dám gạt Hoàng Thượng, Hạ Tài tử không cùng thần thiếp nói bất kỳ điều gì, hai người chúng thần thiếp tuy rằng bất hòa, hơn nữa hiện cũng đang vì vị trí Đức phi mà nảy sinh mâu thuẫn, nhưng Hạ Tài tử tâm tư thông minh, đương nhiên sẽ không khó xử thần thiếp. Là Tinh Dã nghe nói binh lính trong quân vì chuyện thần thiếp chịu oan uổng nơi hậu cung mà sinh ra bất mãn, lại thêm việc thần thiếp bị ám sát mà ngày càng nhiều tướng lãnh dồn dập dâng tấu. Tinh Dã không hy vọng Hoàng Thượng người phải bận lòng, hơn nữa đại nghiệp xả thân vì bảo hộ quốc gia, Tinh Dã làm sao có thể nhắm mắt làm ngơ."
"Tinh Dã thật tâm muốn cống hiến vì Đại Khải, hiện giờ trừ bỏ thần thiếp cũng không có người khác phù hợp."
Hạ Đế suy tư một lát, "Nàng nếu như nhất quyết như thế, trẫm cũng chỉ có thể chuẩn tấu. Nàng nói đúng, hiện tại người thích hợp nhất cũng chỉ có nàng, nhưng nếu nàng không muốn rời khỏi Trường An, không muốn rời khỏi Thái Minh Cung, trẫm sẽ không để nàng phải đi. Trẫm không tin, Đại Khải ta lại không có người khác có thể đảm nhiệm chuyện này."
"Cho dù quả thật có người tài, cũng không phải trong nhất thời là có thể tìm được, huống chi nói tới làm soái lĩnh binh cũng cần người có uy tín nhất định." Viên Tinh Dã cố gắng kiềm chế vui mừng trong lòng, đạm nhiên nói, "Tinh Dã xác thực là muốn tận lực vì quốc gia, hy vọng Hoàng Thượng thành toàn."
"Một khi đã như vậy, trẫm liền ân chuẩn." Tuy rằng Hạ Đế không nói ra, nhưng tướng lãnh trong quân dâng lên quá nhiều tấu chương vẫn khiến hắn thật khó xử. Hiện giờ đang là lúc cần người, không thể không để tâm tới ý kiến của binh lính trong quân. Triều đình cùng hậu cung đều nhất quán đề cử một người, hắn cũng chưa tìm được lý do nào để không đồng ý.
"Bất quá, trẫm sẽ phong nàng làm Đức phi, lúc sau lại phong làm Hộ Quốc Nguyên Soái, nàng thấy thế nào?"
Viên Tinh Dã tuy rằng trong lòng đã sớm muốn vui mừng đến phát điên, nhưng bên ngoài vẫn bất động thanh sắc, vội quỳ xuống tạ ơn, lúc sau lại nói, "Người được chọn làm Đức phi, thần thiếp thẹn không dám nhận, nhưng thật ra còn có một người so với thần thiếp thích hợp hơn."