Tại một căn nhà nhỏ ở góc thành Trường An, trong sân tụ tập già trẻ trên dưới khoảng hai mươi người, nhưng toàn bộ sân lại im ắng lạ thường, không một tiếng động.

Lúc này, tiếng đập cửa vang lên dồn dập, mọi người trong viện cả kinh đưa mắt nhìn nhau, một lúc sau một phụ nhân trung niên tiến tới mở cửa. "Ai đó?" Phụ nhân cẩn thận chỉ mở ra một khe hẹp, bên ngoài cửa là một người trùm áo choàng, bởi vì áo quá rộng nên không thấy rõ khuôn mặt người nọ.

"Ngươi là?" Phụ nhân còn muốn hỏi, người này đã ngẩng đầu lên, phụ nhân nhìn thấy khuôn mặt đối phương liền lộ vẻ vui mừng, vội vã đem cửa mở rộng ra, để Hạ Tử Mặc tới chính điện ngồi xuống.

"Hạ Tài tử, người như thế nào lại tới đây?" Phụ nhân kia vui vẻ nói, những người khác cũng vây lại xung quanh. Sắc mặt Hạ Tử Mặc tái nhợt, dường như có chút mệt mỏi, "Các ngươi làm cái gì vậy? Vì sao lại đi ám sát Viên Tinh Dã?"

Nhóm người này, người già nhất cũng đã qua tuổi cổ lai hi, nhưng khi nghe Hạ Tử Mặc có chút vô lễ tra hỏi, ai nấy cũng không dám nói gì. "Hiện tại trong triều đều đã biết, các ngươi --- các ngươi muốn ta phải nói thế nào đây?"

"Hạ Tài tử, chuyện đó không phải chúng ta làm, nguyên bản đã tính toán rời khỏi Trường An, ai biết được ---" Phụ nhân kia chính là mẫu thân Đức phi, vốn dĩ là cáo mệnh phu nhân nhất phẩm, hiện giờ trên người lại chỉ mang thô y bằng vải bố. Nàng nhìn về phía Hạ Tử Mặc, trong mắt ẩn chứa một chút không đành lòng.

"Thôi, ta cũng là niệm tình Đức phi tỷ tỷ nên mới tới xem các ngươi, ta đã an bài tốt rồi, vài ngày sau sẽ có người mang các ngươi rời đi. Trong khoảng thời gian này các ngươi phải thật cẩn thận, không thể tiếp xúc với người khác." Hạ Tử Mặc nói.

Thân nhân Khổng gia đang lo lắng không có biện pháp rời khỏi thành, Hạ Tử Mặc xuất hiện lúc này khiến cho bọn họ cảm thấy có thêm hy vọng, cảm giác phẫn nộ khi thân nhân bị giết đã bị ham muốn sống sót thay thế, rốt cuộc phàm là người không ai lại muốn đi tìm cái chết cả. Hạ Tử Mặc ngồi một lúc, cùng mọi người nói một vài câu, sau đó mới rời đi.

Trở lại trong cung, phiền muộn trong lòng Hạ Tử Mặc cũng buông xuống. Mấy ngày nay Viên Tinh Dã bởi vì bị thương nên ngủ nhiều hơn so với bình thường, nàng chính là thừa dịp Viên Tinh Dã ngủ lén lút đi ra ngoài.

Viên Tinh Dã vẫn còn đang ngủ, Hạ Tử Mặc ngồi bên mép giường, không nhịn được đưa tay chạm vào khuôn mặt người kia.

Lông mày Viên Tinh Dã so với nữ nhân bình thường dày hơn rất nhiều, chính là mày kiếm điển hình. Đôi mắt khi nhắm lại sẽ không nhìn thấy tinh quang bên trong, nhưng mỗi lần bị ánh mắt nàng nhìn tới, Hạ Tử Mặc đều cảm thấy bản thân mình bị luân hãm thật sâu.

Tay Hạ Tử Mặc khẽ vuốt nhẹ trên mặt Viên Tinh Dã, lông mày, đôi mắt, cái mũi, cái miệng, mỗi một chỗ nàng đều xem thực cẩn thận, dường như muốn đem khuôn mặt này khảm tới tận trong tâm.

"Tinh Dã --- Tinh Dã ---" Vì nàng, ta chuyện gì cũng có thể làm! Không quản là tiến vào Địa Ngục A Tì, chỉ cần là vì nàng, Tinh Dã.

Không biết từ khi nào, tình lại sâu đến như thế, chính mình đã không có cách nào thoát ra được nữa. Hạ Tử Mặc nhìn khuôn mặt Viên Tinh Dã, nhẹ nhàng cúi người xuống.

Nàng hôn lên trán Viên Tinh Dã, hôn xuống chóp mũi của nàng, cuối cùng dừng lại trên môi.

Phải làm thế nào mới có thể chạm đến tâm người này, phải làm sao mới có thể có được người này đây?

"Hạ Tài tử, thuốc đã sắc xong." Ngoài cửa vang lên thanh âm Lạc Nhan, lúc này Hạ Tử Mặc mới đứng dậy. Sửa sang lại quần áo trên người, mở cửa nhận lấy chén thuốc trên tay Lạc Nhan, thực mau đã quay trở lại.

"Tinh Dã, dậy uống thuốc!" Nàng ngồi ở mép giường, nhẹ nhàng đẩy người Viên Tinh Dã. Viên Tinh Dã chậm rãi mở mắt ra, Lạc Nhan tiến lên vài bước giúp Viên Tinh Dã ngồi dậy.

"Uống thuốc." Hạ Tử Mặc cười cười, "Nếu bả vai nàng tốt rồi, vậy tự mình uống đi." Nàng cầm chén thuốc đưa cho Viên Tinh Dã, Viên Tinh Dã chỉ đành cười khổ tiếp nhận.

Hai ngày sau, Viên Tinh Dã đang cùng Hạ Tử Mặc chơi cờ, Trương Bình vội vàng chạy tới, "Viên Tài tử, Hạ Tài tử, xảy ra chuyện rồi!"

"Làm sao vậy?" Viên Tinh Dã ra hiệu Lạc Nhan đưa cho Trương Bình một ly nước, Trương Bình uống xong một ngụm liền nói, "Vừa rồi cấm vệ quân tới báo, đã tìm được người nhà Khổng gia, nhưng là --- toàn bộ đều đã chết ---"

"Bang!" Quân cờ trên tay Hạ Tử Mặc rơi xuống đất, sắc mặt nàng tái nhợt, cúi người xuống muốn nhặt quân cờ lên, nhưng bàn tay run rẩy vẫn không thể cầm chắc được.

"Hạ Tài tử người đừng hoảng, nô tài nghe cấm vệ quân nói bọn họ đều trúng độc mà chết, hẳn là tự sát, bên trong phòng còn có thư thú tội để lại, nói là mưu sát Viên Tài tử, cảm thấy thẹn với hoàng ân, cho nên chỉ có thể lấy cái chết đền tội. Nghe nói nhìn trạng thái thì có vẻ như đã chết được vài ngày. Hoàng Thượng phân phó nô tài tới thông tri hai vị Tài tử một tiếng, để hai người chuẩn bị tâm lý một chút."

Nhìn thấy sắc mặt Hạ Tử Mặc, Viên Tinh Dã thở dài, "Đa tạ Trương tổng quản." Nàng nâng Hạ Tử Mặc đứng dậy, tin tưởng sự tình còn lại Lạc Nhan sẽ xử lý tốt, đỡ Hạ Tử Mặc vào trong phòng, để nàng nằm lên trên giường. Một lát sau, trên mặt Hạ Tử Mặc cũng khôi phục một chút huyết sắc.

"Nàng vẫn ổn chứ? Có muốn ta truyền thái y tới không?" Viên Tinh Dã hỏi. Hạ Tử Mặc lắc đầu, ôm lấy Viên Tinh Dã, đem đầu vùi vào bên hông nàng, qua một hồi lâu mới chịu buông ra.

"Nàng sắp đi rồi phải không?" Đang lúc Viên Tinh Dã cho rằng Hạ Tử Mặc cứ tiếp tục yên lặng như vậy, Hạ Tử Mặc đột nhiên nói ra một câu. Viên Tinh Dã ở bên người nàng nhẹ giọng, "Có lẽ là thế."

"Vì cái gì nhất định phải đi? Hoàng Thượng đối với nàng không tốt sao? Hoa sen bằng ngọc, thấy vua không quỳ. Hoàng Thượng ngày ngày ban thưởng nhiều như vậy, toàn hậu cung cũng là sủng ái nàng nhất, nàng vì cái gì còn phải đi?"

Viên Tinh Dã cười khổ, "Tử Mặc, nàng còn không hiểu ta sao? Ta chính là không thuộc về nơi này."

Hạ Tử Mặc im lặng, sau đó đột nhiên cao giọng, "Một nhà thân nhân Đức phi, là ta giết!" Nàng ngẩng đầu nhìn Viên Tinh Dã, "Là ta giết bọn họ, thời điểm ta tìm tới nơi của họ, liền hạ độc trong nước. Thư thú tội cũng là ta để lại." Hạ Tử Mặc gằn xuống từng chữ, "Nam nữ già trẻ, tổng cộng toàn bộ hai mươi lăm người, đều là do ta giết."

Ngay từ lúc bắt đầu, thời điểm nàng biết Viên Tinh Dã cần đến người nhà Đức phi, nàng cũng đã ngấm ngầm bày mưu. Cầu xin Hạ Đế hạ chỉ cho phép Đức phi được gặp mặt thân nhân, sau đó lại cho bọn họ ngân lượng, đều là để khống chế hoạt động của họ trong tầm mắt mình. Để đến một ngày kia, còn có thể phát huy tác dụng tại thời điểm then chốt nhất.

Viên Tinh Dã tự biên tự diễn một màn ám sát như vậy, nàng liền khiến cho ám sát thêm chân thật một chút, huống chi nếu người nhà Khổng gia bị tìm ra, nhất định sẽ tra ra được Viên Tinh Dã bị ám sát chỉ là dàn dựng. Viên Tinh Dã ngay từ đầu đã không muốn lưu lại bọn họ, chỉ là nghĩ Hạ Tử Mặc sẽ thương tâm nên cũng không đành lòng, mới buông tha cho họ.

Nếu hai người các nàng đều không muốn họ tồn tại, vậy để Hạ Tử Mặc nàng tới xuống tay đi.

"Tử Mặc." Viên Tinh Dã nhìn Hạ Tử Mặc, chờ nàng nói tiếp.

Ai ngờ Hạ Tử Mặc lại đứng lên, đẩy Viên Tinh Dã ra, "Nàng tuy rằng là phi tử Hoàng Thượng, nhưng mai sau sẽ mang phong thái danh tướng, ta làm sao có thể để tay nàng dính máu như vậy. Nàng chỉ có thể ở trên chiến trường giết địch, trên người tuyệt nhiên không thể bị vấy bẩn." Nàng hiểu rõ Viên Tinh Dã, vẫn biết Viên Tinh Dã không phải mù quáng giết người vô tội, chỉ là do hoàn cảnh đưa đẩy.

Như vậy, tội nhân thiên cổ này để nàng tới nhận đi.

Dứt lời, Hạ Tử Mặc đi ra ngoài.

Yêu một người, lại phải yêu như thế nào? Người kia là hùng ưng trên trời cao, bảo nàng phải yêu như thế nào đây?

Hạ Tử Mặc cũng không biết, nhưng mà nàng rõ ràng, hiện giờ tình yêu lớn nhất nàng có thể cho Viên Tinh Dã, chính là giúp người kia thực hiện nguyện vọng của mình.

Nàng đương nhiên hy vọng chính mình có thể giữ được thân mình trong sạch, tâm hồn thuần khiết nhất ở bên cạnh Viên Tinh Dã, nhưng vạn sự trên đời chung quy vẫn không thể luôn như ý muốn, làm người cũng phải biết điểm dừng. Nếu như không thể, vậy ít nhất sẽ không để bản thân trở thành người vô dụng với Viên Tinh Dã.

Nàng thật sự rất muốn hỏi Viên Tinh Dã, nếu Hạ Đế không giữ được nàng, vậy Hạ Tử Mặc nàng thì sao? Hạ Tử Mặc nàng có thể thể giữ chân người ở lại được không?

Chỉ là nàng không thể nói ra được.

Một khi nói ra, đến cả bằng hữu cũng không thể làm được nữa.

"Tử Mặc." Viên Tinh Dã nắm chặt tay nàng, Hạ Tử Mặc lại gỡ xuống. Nàng không dám quay đầu lại, nàng sợ, sợ nhìn đến khinh thường cùng ghét bỏ trong ánh mắt Viên Tinh Dã.

"Ta muốn tới Cung Hoàng Hậu thỉnh an, nàng cứ dùng ngọ thiện trước, không cần đợi ta."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play