Nước không thể một ngày không có vua, Viên Tinh Dã kế vị, đổi niên hiệu Lâm Võ, sắc phong Lạc Nhan là Nguyên soái đại quân, bốn người Viên Đông thành thống soái cấm quân. Hạ Cư Chính cùng với một ít lão thần thỉnh cầu từ quan quy ẩn, Viên Tinh Dã ân chuẩn, sau đó phong Hạ Tử Vân đảm nhiệm chức vị Tể Tướng đứng đầu quan văn, Yến Phi trở thành Binh Bộ Thượng Thư, Lưu Hiểu là Đại Lý Tự Khanh.
Viên Tinh Dã nắm binh quyền trong tay, không chút do dự hạ lệnh xử trí một phần quan viên nguyên bản ngày thường lười nhác không chịu làm việc, nàng cũng không tuyệt sát tới cùng, chỉ để bọn họ về quê dưỡng lão. Còn đại thần tham ô hối lộ, Viên Tinh Dã tra soát toàn bộ chứng cứ, xét nhà lưu đày. Một ít danh gia quý tộc hào môn chiếm quyền khống chế triều đình lúc trước cũng bị Viên Tinh Dã rửa sạch.
Nàng xuống tay không quá mức tàn nhẫn, đa phần đều không hạ lệnh chém giết, nặng nhất chỉ là lưu đày. Tông thất nếu như chưa từng phạm phải đại tội căn bản sẽ không bị liên lụy tới, Viên Tinh Dã bảo lưu chức vị như trước của bọn họ.
Viên Tinh Dã bận rộn khống chế triều sự, Hạ Tử Mặc cũng tận lực xử lý tình huống hậu cung. Hạ Đế băng hà, phi tần trong cung cần phải tiến hành sắp xếp thỏa đáng. Nếu như theo lẽ thường, các phi tần không có hài tử sẽ phải xuất gia nhập chùa nhập miếu.
Hạ Tử Mặc nhìn danh sách toàn bộ phi tần hậu cung một lượt, trong lòng không khỏi có chút khó xử. Số lượng phi tần của Hạ Đế khá nhiều, chỉ có một ít từng được ân sủng qua, đa phần thậm chí còn chưa bao giờ có cơ hội diện kiến long nhan, tuổi tác đa dạng. Hạ Tử Mặc không đành lòng bắt những người này phải sống cô độc hết quãng đời còn lại như vậy.
"Đại nhân có gì khó xử?" Tĩnh Ngôn hỏi.
Hạ Tử Mặc cười cười lắc đầu. Đại Khải dân phong cởi mở, phi tử hoàng đế cũng có thể tự thỉnh xuất cung, nhưng bọn họ sau khi rời khỏi cung rồi thì biết phải làm sao? Hạ Tử Mặc hạ quyết tâm, cho bọn họ một chút tiền tài, để các nàng muốn xuất cung nhập chùa cũng được, quay về bổn gia cũng không sao, miễn là có thể giúp các nàng đảm bảo một phần tương lai bình an.
Lúc này bên ngoài có tiếng người bẩm báo, "Đại nhân, Hoàng Hậu nương nương cầu kiến."
Hạ Tử Mặc sửng sốt, sau đó nói, "Mau mời Hoàng Hậu vào." Hạ Đế băng hà, theo lý mà nói bất luận là tông thất nào kế vị, Hoàng Hậu cũng sẽ trở thành Thái Hậu cai quản hậu cung. Nhưng hiện giờ Viên Tinh Dã lên ngôi, tình huống có chút bất đồng, Viên Tinh Dã cũng không thể thật sự tôn Hoàng Hậu làm Thái Hậu được.
Hạ Tử Mặc và Viên Tinh Dã từng thương nghị qua chuyện này. Nếu như Hoàng Hậu nguyện ý, các nàng có thể tôn Hoàng Hậu là Hoàng tỷ, vẫn đảm nhiệm chủ quản hậu cung như cũ.
Hoàng Hậu được Cẩm Hàn đỡ đến, nhìn thấy Hạ Tử Mặc bước tới nghênh đón, thần sắc có chút phức tạp.
Sự tình Hoàng Thượng muốn truyền ngôi cho Viên Tinh Dã, Hoàng Hậu mãi tới sau khi hạ triều hôm đó mới biết được, còn chưa kịp lấy lại tinh thần từ khi Thái Hậu qua đời. Hoàng Thượng đi rồi --- đến cuối cùng thậm chí còn không tới liếc mắt nhìn nàng một cái.
Nàng vừa được hạ nhân báo Hoàng Thượng muốn thoái vị, sau đó lập tức nhận được tin Hoàng Thượng băng hà, trong nháy mắt còn cho rằng bản thân xuất hiện ảo giác. Nhưng hiện thực lúc này mạnh mẽ lay nàng thức tỉnh, Hoàng Thượng không còn, tân nhiệm hoàng đế là Viên Tinh Dã.
Động thái mấy ngày nay của Viên Tinh Dã, hết thảy nàng đều nhìn thấy rõ ràng, bổn gia nhà nàng cũng chịu liên lụy. Thời điểm nàng vừa trở thành Hoàng Hậu, Ngô gia cũng dùng uy danh của nàng nhân cơ hội đánh sưu thuế thật cao, lạm dụng chiếm đoạt không ít ruộng đất tiền tài, chuyện này nàng không phải không biết. Nàng nguyên bản vẫn cho rằng Ngô gia sẽ không tránh khỏi bị xét nhà lưu đày, nhưng không ngờ Viên Tinh Dã chỉ bãi quan bọn họ, bắt bọn họ trả lại ngân lượng cùng thổ địa, mai sau vẫn có thể ở lại phủ đệ như cũ.
Hoàng Hậu biết, Viên Tinh Dã đây là hạ thủ lưu tình.
"Thần tham kiến Hoàng Hậu." Hạ Tử Mặc cúi đầu nói, Hoàng Hậu cười khổ, "Ngươi còn gọi ta hai tiếng Hoàng Hậu." Người trong cung hiện giờ đồn đại rất nhiều, đa phần đều là Hạ Tử Mặc cùng Viên Tinh Dã bức Hạ Đế thoái vị, sau đó lại giết chết Hạ Đế. Nhưng Hoàng Hậu biết, tâm Hạ Đế chỉ sợ đã chết từ rất lâu rồi.
Hai mươi mấy năm trôi qua, tuy rằng biểu hiện bên ngoài của hắn không có gì bất thường, nhưng nàng lại hiểu rõ trượng phu của mình. Cho nên đối với Hạ Tử Mặc cùng Viên Tinh Dã, nàng một câu oán hận cũng không có.
"Hoàng Hậu vĩnh viễn là tỷ tỷ của chúng ta, nếu như Hoàng Hậu nguyện ý, Tinh Dã muốn tôn người là Hoàng tỷ." Hạ Tử Mặc trực tiếp nói thẳng, hiện giờ nếu cứ quanh co vòng vèo, chỉ sợ sẽ khiến Hoàng Hậu càng thêm lo lắng.
Hoàng Hậu cười khổ, Cẩm Hàn phía sau trái lại thở phào nhẹ nhõm một hơi, thoạt nhìn ít nhất đám người Viên Tinh Dã có vẻ sẽ không gây bất lợi cho Hoàng Hậu.
Hoàng Hậu suy nghĩ hồi lâu, sau đó nói, "Muội muội cũng là người thông tuệ, bổn cung --- thứ cho ta hỏi thẳng, sự tình trên triều ta đã nghe thấy, không biết hiện giờ muội muội muốn xử trí mọi người ở hậu cung này ra sao?"
Hạ Tử Mặc cười nói, "Hoàng Hậu nương nương nghĩ thế nào?" Hoàng Hậu ngồi ở Hậu vị hai mươi mấy năm, lời nói ra vẫn có uy tín nhất định. Nếu như Hoàng Hậu ủng hộ quyết định của mình, vậy sẽ dễ dàng thuyết phục những người khác hơn.
Hoàng Hậu thở dài, "Hậu cung này muội muội cứ xử trí đi, không sao --- chỉ hy vọng muội muội có thể lưu lại cho các nàng một con đường sống. Khi trước Lý Quý Phi cố tình nhằm vào các ngươi, sau đó nàng đắc thế, bên trong hậu cung có rất nhiều phi tần lệ thuộc vào Lý Quý Phi, mong muội muội đừng tính sổ thù cũ là được."
Hạ Tử Mặc đáp, "Hoàng Hậu sao lại nói vậy, ban nãy ta còn vừa suy nghĩ, phi tử trong cung nếu như đồng ý, ta đều đem các nàng đưa trở về bổn gia, miễn phải xuất gia tới chùa tới miếu. Nếu như ngày sau các nàng còn có thể gặp được phu quân lần nữa, tự nhiên là chuyện tốt."
Hoàng Hậu kinh ngạc sửng sốt, nàng nguyên bản cho rằng Hạ Tử Mặc có thể tha chết cho những người này đã là cực hạn rồi, nào ngờ cuối cùng lại có được kết cục như vậy. Trong lòng Hoàng Hậu đầu tiên là vui vẻ, sau đó lại không khỏi suy nghĩ miên man. Làm như vậy chẳng phải sẽ tổn hại thể diện hoàng thất hay sao? Hạ Đế ở dưới suối vàng, không biết liệu có thể an giấc ngàn thu?
"Thần nghĩ, tiên hoàng hẳn sẽ không để ý, tiên hoàng là người bao dung độ lượng, chỉ sợ đây cũng là ý muốn của người."
Hoàng Hậu nghe vậy mỉm cười, bản thân nàng cũng không phải người cổ hủ, trên thực tế nàng đã chuẩn bị tâm lý từ rất sớm, kết quả lúc này quả thực khiến nàng vừa lòng. Tưởng tượng một hồi, lại không khỏi hâm mộ những người có thể rời đi.
Nàng tuy rằng không có ý định gặp phu quân lần nữa, nhưng nếu như có thể du ngoạn nhìn ngắm non sông gấm vóc, chẳng phải sẽ thật tốt hay sao.
Hạ Tử Mặc sao lại có thể không nhìn ra tâm tư của Hoàng Hậu, cười nói, "Nếu như Hoàng Hậu còn có ý nguyện gì, thỉnh nương nương cứ nói ra, ta cùng Tinh Dã nhất định sẽ tận lực."
Hoàng Hậu sửng sốt, chỉ trầm mặc hồi lâu không đáp. Nàng đương nhiên biết rõ phân lượng của mình, nếu như mình còn ở trong cung, đám người dòng dõi tông thất sẽ an tâm hơn không ít, Viên Tinh Dã cũng có thể lưu lại thanh danh khoan dung độ lượng.
"Nương nương nếu như ở trong cung lâu ngày sinh ra buồn chán, về sau mỗi năm đều có thể xuất cung ra ngoài du ngoạn một chút, cũng coi như là đi tuần." Hoàng Hậu càng thêm kinh ngạc, sau đó gật đầu cười cười, "Nếu đã như vậy, hết thảy theo muội muội an bài là được."
Có Hoàng Hậu ủng hộ, đám người hậu cung không còn lớn tiếng phản đối Hạ Tử Mặc nữa. Đại bộ phận phi tử đều tự thỉnh được rời cung, còn có một ít tuổi đã hơi cao hy vọng có thể ở lại trong cung dưỡng lão, Hạ Tử Mặc đều phê chuẩn, dựa theo cấp bậc tần vị như cũ an bài thỏa đáng.
Thời gian trôi qua thực nhanh, Viên Tinh Dã nối ngôi đã được một tháng, toàn bộ sự tình trong một tháng vừa rồi khiến rất nhiều người vẫn mơ màng cảm thấy tựa hồ đang ở trong một giấc mộng. Biến chuyển kinh thiên động địa vài lần, không thể nghi ngờ mấy nhà vui mừng mấy nhà sầu lo.
Quan viên trên triều cũng như bước trên băng mỏng, Viên Tinh Dã vừa đăng cơ liền rửa sạch đa phần đại thần tại kinh thành, sau đó các quan viên ở địa phương khác cũng không khỏi bị liên lụy. Tình cảnh thường thấy nhất chính là, ban đêm còn đang mơ màng nằm trên giường trong nhà mình, tới khi tỉnh lại đã ở giữa đại lao.
Chuyện này chủ yếu là bởi Viên Tinh Dã từ sớm đã nắm được tình báo khắp nơi, hành sự lặng yên không một tiếng động. Đương nhiên toàn quốc Đại Khải cũng có không ít người tuyên truyền Viên Tinh Dã đoạt ngôi soán vị, giương cao cờ hiệu chính nghĩa cứu quốc, nhưng thật mau đều bị đại quân tứ phía đàn áp.
Viên Tinh Dã sấm rền gió cuốn chấn kinh thật nhiều người, bất luận gió tanh mưa máu như thế nào, trong triều cuối cùng cũng coi như tạm an ổn hơn không ít.
Viên Tinh Dã lên ngôi hai tháng, đột nhiên ban bố hai đạo chiếu thư. Thứ nhất, phong nguyên Hoàng Hậu là Hoàng tỷ, thụ hưởng tôn vinh bậc Thái Hậu. Chuyện này mọi người một chút cũng không cảm thấy kỳ quái, tuy rằng Viên Tinh Dã đồng ý thả đa phần phi tử của tiên hoàng xuất cung, nhưng Hoàng Hậu vẫn cần phải lưu lại mới hợp lý.
Thứ hai, sắc phong Hạ Tử Mặc thành Hoàng Hậu, ngay trong ngày bắt đầu chuẩn bị cử hành lễ nghi nghênh thú cùng với đại điển phong Hậu.
Một đạo chiếu thư như vậy, lập tức khiến toàn dân Đại Khải khiếp sợ không thôi, sau đó thật nhiều thanh âm lớn tiếng phản đối vang lên.
Trên đầu có một nữ đế còn chưa tính, cố tình nữ đế còn muốn nghênh thú một vị nữ hậu? Chuyện này không phải là quá mức đối nghịch luân lý, thiên địa chê cười hay sao? Toàn bộ Ngôn quan trên triều đồng loạt thượng thư thỉnh cầu Viên Tinh Dã thay đổi chủ ý. Lâm Võ Đế đăng cơ hai tháng luôn anh minh nghe lời can gián thế nhưng lần này lại cương quyết không đổi ý, đem toàn bộ tấu chương đều trả về tay bọn họ, ra lệnh Lễ Bộ bắt đầu chuẩn bị đại điển phong Hậu.
Khi trước, trong triều có một ít quan viên bảo trì trung lập nhận thấy phe cánh Hạ Tử Mặc dường như cố tình giúp đỡ Viên Tinh Dã thượng vị, đã có thể đoán được hai người các nàng không phải địch nhân. Nhưng trăm triệu không nghĩ tới hóa ra lại là loại quan hệ này. Mấu chốt hơn nữa, hai người các nàng ban đầu còn đều là phi tử của tiên hoàng. Đây chẳng phải là sợ thiên hạ chưa đủ loạn hay sao?
Bất quá, trong triều quan viên phe cánh Hạ Tử Mặc không ít, bọn họ sau khi cân nhắc kỹ càng một phen, vì lợi ích bản thân nên cũng nhắm mắt đồng ý loại chuyện hoang đường này. Còn thường dân Đại Khải hoàn toàn không quan tâm ai ở đế vị ai ở hậu vị, chỉ cần là minh quân lòng mang bá tánh là được. Hơn nữa binh quyền đang nằm trong tay Viên Tinh Dã, Viên Tinh Dã vừa ban bố chiếu thư, Nguyên soái Lạc Nhan là người đầu tiên lên tiếng chúc mừng, bọn họ còn dám đối nghịch hay sao?
Cho nên chuyện này căn bản không thể không thực hiện. Dưới thủ đoạn mạnh mẽ của Viên Tinh Dã, quyết đoán cứng rắn áp chế, thực mau không còn thanh âm phản đối.
Ngày lành tháng tốt đã định, Lễ Bộ bắt đầu bận rộn túi bụi, hoàn toàn bất đồng với điển lễ đăng cơ của Viên Tinh Dã tháng trước. Khi đó bởi vì thời gian cấp bách, hơn nữa Viên Tinh Dã không cho phép hao tốn quá nhiều tiền tài, cho nên chỉ cử hành nghi thức đơn giản. Nhưng phong Hậu lần này Viên Tinh Dã cho đủ thời gian chuẩn bị kỹ càng, hơn nữa còn yêu cầu không thể qua loa lấy lệ.
Thời gian gần tới ngày hoàng đạo, Hạ Tử Mặc đang ở trong cung xem xét vật phẩm cần thiết cho đại điển phong Hậu, nghe được thái giám lớn tiếng hô, "Hoàng Thượng giá lâm!"
Ban đầu Hạ Tử Mặc cũng phải mất thật lâu mới phản ứng kịp, Hoàng Thượng lúc này chính là Viên Tinh Dã, hiện giờ cũng đã thành thói quen. Nàng cười cười quay đầu vẫy tay với người kia, "Nàng tới nhìn xem còn thiếu cái gì không?"
Thủ tục gả cưới hay nghênh đón thê tử của danh gia vọng tộc bình thường đã thực rườm rà, huống chi người này còn là Hoàng Thượng cửu ngũ chí tôn, đồ vật cần dùng tự nhiên là nhiều không đếm xuể. Hạ Tử Mặc tận tay xem xét mọi sự, có phần thật giống tiểu thư khuê các chuẩn bị xuất giá.
Viên Tinh Dã ngồi xuống bồi nàng cùng xem xét danh sách, sau đó lại đối chiếu vật phẩm từ trên xuống dưới một lượt, Trương Bình lẳng lặng đứng phía sau nàng. Nguyên bản hắn hẳn là nên đi theo Hạ Tử Mặc, nhưng Viên Tinh Dã mỗi ngày xử lý chính sự còn chưa nắm chắc, hơn nữa cũng cần người hầu hạ. Trương Bình đối với mấy chuyện này lại phi thường quen thuộc, lúc này mới chuyển sang đi theo Viên Tinh Dã.
Trương Bình nhìn cảnh tượng trước mặt, trong lòng âm thầm lắc đầu. Viên Tinh Dã tuy rằng đã thành hoàng đế, nhưng đối đãi với Hạ Tử Mặc vẫn giống như lúc trước, ngay cả xưng hô cũng không thay đổi, hơn nữa còn có thể nhìn ra cả hai người đều phi thường để tâm đại điển phong Hậu lần này.
Người ngoài không biết, nghi thức này đối với hai người mà nói không đơn giản chỉ là phong Hậu như vậy, phần nhiều lại tương đương với thành thân, quang minh chính đại báo cho toàn thể thiên hạ đều biết, mình là người đối phương tuyên thệ trong lòng.
Cung nữ mang nước trà và điểm tâm đặt lên trên bàn, Viên Tinh Dã vươn tay rót cho Hạ Tử Mặc một ly, sau đó nói, "Đại điển phong Hậu còn cách hai tháng, không vội."
Hạ Tử Mặc nhận lấy chén trà, "Tự nhiên là không vội, chỉ là ta muốn tận mắt xem qua mới cảm thấy an tâm." Viên Tinh Dã bật cười, "Sự tình trong triều cũng tạm ổn, nhưng vẫn còn có chút vấn đề. Chờ sau đại điển nàng cũng vào triều nghe tấu cùng định đoạt quốc sự đi."
Hạ Tử Mặc gật đầu, "Cũng tốt, sự tình hậu cung không có gì cả, ta quả thực nhàn rỗi chán ngán."
Hai người vui vẻ nói một chút chuyện phiếm, Trương Bình tiến lên nói nhỏ bên tai Viên Tinh Dã gì đó, Viên Tinh Dã gật đầu, "Để bọn họ mang tới đây đi." Hạ Tử Mặc nghe vậy nghi hoặc, sau đó thấy mấy cung nữ bưng một cái khay lớn đến trước mặt nàng, "Thỉnh Hoàng Hậu nương nương xem qua."
Hạ Tử Mặc hiếu kỳ duỗi tay lật mở ti lụa màu đỏ che phủ bên trên, thình lình hiện ra một cái mũ phượng đội đầu, toàn thân đều dùng hoàng kim chế tạo, mặt trên được khảm vô số trân châu, mã não, ngà voi, cùng hồng bảo thạch các loại, rực rỡ chói mắt dưới ánh sáng mặt trời. (Ed: Khiếp đội cái này lên có gãy cổ không --)
"Đây là Hoàng Thượng cố ý hạ lệnh cho Công Bộ chế tạo." Trương Bình cung kính nói. Hạ Tử Mặc ngây ngẩn cả người, Viên Tinh Dã trước giờ không hề có thói quen xa hoa đến như vậy. Hạ Tử Mặc quay đầu nhìn Viên Tinh Dã chằm chằm, mặt Viên Tinh Dã đỏ lên, nhỏ giọng hỏi, "Có thích không?"
Tuy rằng thật nhiều sự tình triều chính còn cần tới vàng bạc, bất quá Hạ Tử Mặc thật cao hứng nhận được phần tâm ý này của Viên Tinh Dã. Viên Tinh Dã cười nói, "Dân gian gả cưới đều có sính lễ cùng của hồi môn, ta đã để người mang sính lễ tới Hạ phủ, phỏng chừng lúc này cũng sắp đã đến rồi."
Hạ Tử Mặc sửng sốt, sau đó tựa hồ nghĩ tới chuyện gì, hứng thú bừng bừng hỏi, "Vậy có phải ta cũng nên chuẩn bị của hồi môn không?" Viên Tinh Dã ôn hòa mỉm cười, không lên tiếng phản đối.
Các nàng làm những chuyện này, thứ nhất là vì muốn khởi đầu vui vẻ bên nhau, thứ hai là muốn giống như một đôi phu thê bình thường nhất trên toàn thế gian.
Nghĩ đến đây, Hạ Tử Mặc nhịn không được tươi cười, sau đó gấp gáp nói, "Nếu như vậy, ta phải đi chuẩn bị của hồi môn. Không biết sính lễ của nàng nhiều hay ít, của hồi môn của ta không thể thiếu được." Nàng có chút nóng lòng muốn thử ngay lập tức.
Hạ phủ lúc này, Hạ Tử Vân đang đứng trước cửa tiếp sính lễ, trong lòng không khỏi thở dài. Từ sau khi Viên Tinh Dã đăng cơ, Hạ Cư Chính đóng cửa không đón khách, hôm trước biết tin Hạ Tử Mặc phong Hậu lại càng sinh khí hơn, đem toàn bộ đồ vật trong thư phòng quăng hết xuống đất.
Hiện giờ sính lễ của hoàng đế tới, lão cũng đóng cửa không chịu ra. Bất quá biết được Viên Tinh Dã sẽ không trách tội, Hạ Tử Vân cũng không lo lắng quá mức.
Viên Tinh Dã thượng vị hoàng đế, Hạ Tử Vân tuy rằng ngoài mặt không nói cái gì, nhưng trong lòng lại cao hứng không thôi. Chỉ cần Viên Tinh Dã còn tại vị một ngày, Hạ gia vĩnh viễn là gia tộc đệ nhất toàn Đại Khải, đến cả tông thất cũng phải nhân nhượng bọn họ vài phần.
Sính lễ của Viên Tinh Dã gồm 99 rương gỗ, từ vàng bạc châu báu đến tranh chữ đồ cổ, phàm là cái gì người trần có thể nghĩ ra đều có. Chỉ ngọc như ý cũng đã tới chín đôi, những thứ khác càng là nhiều không đếm xuể.
Phần sính lễ này, Viên Tinh Dã không hề dùng tới quốc khố, hoàn toàn là chiến lợi phẩm mấy năm nay nàng nam chinh bắc chiến tích lũy được. Đa phần nguyên bản đã đưa cho Hạ Tử Mặc cầm đi thành lập Mặc gia, còn lại dùng để phòng ngừa hậu thuẫn quân đội. Hiện giờ không cần quân bị nữa, vừa vặn có thể lấy làm sính lễ. Còn có một ít là bảo vật lâu năm của Viên gia, Viên Tinh Dã chỉ tuyển chọn đồ tốt.
Hạ Tử Vân cười khổ, mấy ngày nay đại môn Hạ phủ cơ hồ sắp bị giẫm nát. Quan viên từ khắp nơi tới tặng lễ vật chúc mừng, ngay cả một ít thương nhân hào phú cũng gửi bái thiếp. Hiện giờ lại thêm 99 rương này, Hạ gia sắp sửa bị quà tặng chất kín cả sân.
Chu Lan chỉ huy đám gia đinh di chuyển lễ vật vào trong kho sắp xếp. Hiện giờ Hạ Tử Mặc là Hoàng Hậu, Hạ Tử Vân là Tể Tướng, Chu Lan không dám động tâm tư gì, chỉ lo bọn họ nhớ lại sự tình khi trước rồi muốn tính sổ đòi nợ.
Nàng mở một cái rương ra, nhịn không được kêu một tiếng. Cả một rương lớn toàn trân châu thượng hạng, giá trị liên thành. Chu Lan thử vươn tay cầm lấy một viên, có chút yêu thích không nỡ buông xuống.
Hạ Tử Vân thấy thế cười nói, "Kế mẫu nếu thích thì giữ lại một chút cũng được, Tử Mặc sẽ không để ý." Chu Lan sửng sốt, sau đó là đại hỉ, liên tục vui vẻ gật đầu, "Được, được."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT