Thái Hậu ngồi tựa vào đầu giường, không biết là đang tự hỏi điều gì, đầu tóc nguyên bản có chút hỗn độn đã được chỉnh đốn lại, thoạt nhìn có vẻ ung dung tự tại như ngày thường. Chỉ cần không phải chuyện liên quan đến Viên gia, Thái Hậu vẫn luôn hòa ái nhân từ như thế.
"Mẫu hậu." Hạ Đế lên tiếng. Thái Hậu quay đầu nhìn Hạ Đế, sau đó chậm rãi nói, "Hoàng nhi đã đến, có chuyện gì sao?"
"Lời mẫu hậu nói chuyện với Tinh Dã, trẫm đều nghe được." Hạ Đế nói. Thái Hậu sửng sốt, "Hoàng Thượng đây là có ý gì?"
Hạ Đế không biết phải mở lời như thế nào. Hắn biết Thái Hậu ỷ lại vào hắn, cũng biết Thái Hậu ở trong hoàng cung ngày ngày đêm đêm cẩn thận, chỉ có thể dựa vào chính mình. Ở trong lòng Hạ Đế, mẫu hậu hắn vẫn luôn là một nữ nhân hòa ái dễ gần, đối đãi với hạ nhân cũng là rộng lượng khoan dung.
Cho nên năm đó hắn thật sự không dám tin, mẫu thân của mình lại nhẫn tâm giết chết người mình thương yêu nhất trên đời này. Nhưng hắn vẫn luôn cho rằng Thái Hậu là suy nghĩ cho tương lai của hắn, vậy nên dù cho trong lòng oán hận đến cùng cực cũng đành cam chịu nhẫn nại. Chỉ là từ lúc đó đã không thể tiếp tục mẫu tử tình thâm giống như trước kia.
"Mẫu hậu có biết, những năm gần đây trẫm trải qua như thế nào không?" Hạ Đế chậm rãi hỏi. Thái Hậu cười lạnh, "Mấy năm nay không phải Hoàng Thượng vẫn luôn lâm hạnh phi tử sao? Đây cũng tính là gian nan?"
Hạ Đế cười khổ, "Mẫu hậu sao biết trẫm vẫn luôn lâm hạnh phi tử? Nếu thật sự là như thế, vì sao mấy năm nay hoàng tự đã thiếu lại càng thiếu?"
Thái Hậu sửng sốt, Hạ Đế tiếp tục nói, "Mấy năm nay, trẫm chỉ lâm hạnh phi tần đúng một lần đầu tiên các nàng tiến cung, còn lại đều là giả bộ. Người ngoài nhìn vào sẽ thấy trẫm rất sủng ái các nàng, mỗi người đều tinh thông tài nghệ, biết cách lấy lòng đế vương. Nhưng mỗi khi trẫm qua đêm ở tẩm cung các nàng, phần lớn đều là cùng các nàng đánh đàn luận cờ. Những năm gần đây, trẫm thời thời khắc khắc chịu đựng đủ loại thống khổ dày vò, mỗi ngày mỗi đêm âm thầm đau thương, mẫu hậu người có biết không?"
Thái Hậu không đáp, Hạ Đế chậm rãi thở dài, "Hiện giờ có nói mấy chuyện này cũng không để làm gì nữa. Mẫu hậu thân thể không tốt, nên nghỉ ngơi dưỡng bệnh một chỗ, không cần can thiệp tới hậu cung cùng triều vụ nữa."
"Hoàng nhi ---"
"Trẫm đương nhiên sẽ không giận chó đánh mèo lên bổn gia của mẫu hậu, cũng thỉnh mẫu hậu đừng tiếp tục gây khó dễ cho Tinh Dã." Hạ Đế nói.
Hắn vốn định tâm sự thống khổ trong lòng hắn bấy lâu nay với Thái Hậu thêm một chút, nhưng hắn lại đột nhiên minh bạch, dù cho hắn có nói như thế nào, Thái Hậu cũng sẽ không hiểu, hà tất phải lãng phí thời gian vô ích nữa ---
Sau khi Hạ Đế rời khỏi, Thái Hậu lúc này mới nghiêng ngả đứng lên, đi được vài bước bỗng cảm thấy lồng ngực nhói đau, tiếp theo chuyện gì cũng không biết nữa.
Lâm triều ngày hôm sau, sắc trời còn chưa trở sáng, thường dân bá tánh vẫn đang ngủ ngon, quan lại đại thần đã thay triều phục chuẩn bị tới hoàng cung thượng triều. Yến Phi vừa định ra khỏi cửa, một nữ tử đột nhiên chạy ra từ trong phòng, giúp hắn phủ thêm một kiện áo choàng bên ngoài.
"Hiện giờ đã vào thu, buổi sáng khí lạnh, vẫn nên mặc nhiều một chút." Nữ tử lo lắng nói. Yến Phi lẳng lặng nhìn nữ tử, ánh mắt cũng trở nên nhu hòa thật nhiều.
Nữ tử này vốn là nữ nhi của Tri huyện cố hương hắn. Hai người quen biết nhau từ nhỏ, thanh mai trúc mã, nhưng Tri huyện lại ghét bỏ hắn xuất thân nhà nghèo, không chịu đem nữ nhi gả thấp cho hắn. Hắn một lòng muốn thăng tiến bản thân, đoạt được tiền đồ về tay chính mình, nên mới đến kinh thành cầu khoa cử, từng bước một đi đến ngày hôm nay. Khi hắn còn chưa công thành danh toại bất kỳ cái gì, nữ tử này đã lén lút trốn tới kinh thành tìm hắn.
Hiện giờ toàn bộ quan viên vây cánh Hạ Tử Mặc và Viên Tinh Dã đều đang trên bờ vực tồn vong, Yến Phi lại tuyệt đối không có một tia hối hận. Nếu như không gặp được Hạ Tử Mặc, hắn nhất định không thể thăng tiến tới vị trí hôm nay nhanh như vậy, cũng không thể cho nàng một tương lai tốt đẹp bên cạnh hắn.
Phú quý hiểm trung cầu, tâm phúc bên cạnh Hạ Tử Mặc và Viên Tinh Dã đa phần xuất thân bần hàn không có bối cảnh, đều là dựa vào hai người mới có được địa vị như ngày hôm nay, hiện giờ đã không có khả năng quay đầu. Hắn kiên định tâm trí chính mình, ngắm nhìn khuôn mặt nhu mỹ của ái nhân, mỉm cười nói, "Nàng trở về ngủ tiếp thêm một lúc nữa đi, sau khi hạ triều ta sẽ mua điểm tâm nàng thích nhất trở về."
"Được, trên đường cẩn thận." Nữ tử dịu dàng cười với hắn.
Yến Phi lên ngựa, cùng tùy tùng chạy tới Thái Minh Cung, trên đường đi gặp được Lưu Hiểu. Hai người đều là Hạ Tử Mặc nhất hệ, là người đi theo Hạ Tử Mặc sớm nhất, tâm linh tương thông gật đầu với nhau.
Sau khi vào cung, Yến Phi nghe được không ít người thì thầm bàn tán sự tình hôm qua, rồi sau đó lại nghe nói Hạ Tể Tướng cáo ốm ở nhà tĩnh dưỡng. Viên Tinh Dã và Hạ Tử Mặc đã vào đại điện từ sớm.
Yến Phi nhìn thoáng qua đại điện, quan viên xuất thân bổn gia Thái Hậu đang túm tụm một chỗ, Hạ Tử Mặc nhất hệ đứng chung ở nơi khác, còn có đại thần phái trung lập do dự không biết phải làm sao. Nhìn thấy Yến Phi bước vào, rất nhiều người xông tới tìm hiểu tin tức. Yến Phi trấn an tâm tư mọi người một chút, đảo mắt lưu ý tình huống xung quanh.
"Yến đại nhân, nghe nói Hạ phủ đã đuổi đa phần hạ nhân rời đi." Một người hỏi, "Hôm nay Hạ Tể Tướng và Hạ Tử Vân đại nhân đều không tới thượng triều, chẳng hay ---"
Yến Phi vừa muốn trả lời đã thấy Hạ Tử Vân thong dong bước vào đại điện, hắn vừa xuất hiện lập tức khiến rất nhiều người an tâm. Lâm triều thực mau bắt đầu, toàn bộ diễn ra không khác gì ngày thường, sự tình quan trọng nhất là vùng Giang Nam gặp mưa bão, mọi người thảo luận biện pháp chống lũ lụt, tựa hồ chuyện ngày hôm qua chưa từng phát sinh, không có bất kỳ kẻ nào nhắc tới.
Hạ Đế không nói gì thêm, thực mau hạ chỉ bãi triều.
Mấy ngày bình lặng trôi qua, không có bất luận động tĩnh gì, Thái Hậu mỗi ngày chỉ ở trong tẩm cung không ra khỏi cửa. Hạ Đế cũng không muốn khó xử Thái Hậu, cho nên chỉ cần Thái Hậu không nhắc tới Viên gia, hắn không quan tâm mặt khác nữa.
Ngày thu chậm rãi trôi đi, tiết trời đã vào đông. Đại Khải trải qua mấy năm liên tục chinh chiến, quốc khố đã sớm tiêu hao không còn. Bất quá thiên ý chiều lòng người, năm nay Đại Khải mưa thuận gió hòa, vụ mùa bội thu, quốc khố dần dần tràn đầy trở lại.
Ngoại thành Trường An, Viên Tinh Dã đang cúi người xem xét một ruộng lúa vừa mới thu hoạch không lâu. Gần đây nhàn rỗi không có việc gì, nàng liền ra ngoài thăm thú một chút. Ngoại thành có một phủ đệ được Hạ Đế ban thưởng, nàng cùng Hạ Tử Mặc đã tới chỗ này ở mấy ngày.
"Trời lạnh như vậy, nàng cũng không biết tự mặc ấm thêm một chút." Hạ Tử Mặc đi tới cười nói.
Viên Tinh Dã xoay người mỉm cười, "Không phải bên cạnh ta luôn có nàng sao?" Tiếp nhận áo choàng trong tay Hạ Tử Mặc, Viên Tinh Dã nắm tay nàng thật chặt, "Nàng nhìn phiến đất này đi, thoạt trông có vẻ không có gì khác so với mấy mảnh đất xung quanh, nhưng ta nghe nói phiến đất này có thể dưỡng ra sản lượng lương thực nhiều gấp ba lần bình thường."
Hạ Tử Mặc hiếu kỳ nhìn xung quanh một chút, "Quả thực không có gì khác biệt." Viên Tinh Dã gật đầu, "Nông nghiệp là trụ cột quốc gia, nếu có thể gia tăng thu hoạch chính là chuyện tốt."
Hạ Tử Mặc tươi cười gật đầu. Hai người còn đang trao đổi phương pháp trồng trọt, Tĩnh Ngôn đi tới nói, "Nguyên soái, đại nhân, từ trong cùng truyền tới tin tức, bệnh tình Thái Hậu nguy kịch."
Thần sắc trên mặt hai người cũng không có gì quá mức ngạc nhiên. Thân thể Thái Hậu từ lâu đã phải dựa vào dược vật chống đỡ, trước đó vài ngày các nàng tiến cung cũng phát hiện Thái Hậu sắp không qua khỏi.
Vì để tránh lời ra tiếng vào, lúc này hai người các nàng mới rời khỏi kinh thành.
"Truyền lệnh, hai canh giờ sau hồi kinh." Viên Tinh Dã phân phó, Tĩnh Ngôn gật đầu lĩnh mệnh.
Hạ Tử Mặc thở dài, "Thực mau sắp đến cửa ải một năm, nếu như Thái Hậu chết bệnh, trong cung sẽ không được bình yên." Viên Tinh Dã gật đầu, "Ta đã sai người âm thầm theo dõi thân nhân Thái Hậu cùng Hoàng Hậu, tạm thời hẳn là sẽ không có vấn đề."
"Hoàng Hậu trước sau đều không có bất kỳ động tác gì, nàng cũng là một người thật đáng thương." Hạ Tử Mặc lắc đầu. Nếu như cứ tiếp tục như vậy, các nàng sẽ không khó xử Hoàng Hậu.
Hai người giục ngựa chạy về kinh thành. Vừa mới tới trước đại môn đã thấy Lạc Nhan vội vàng báo tin, "Nguyên soái, đại nhân, Thái Hậu đã chết." Viên Tinh Dã ghìm cương ngựa, "Hoàng Thượng bên kia thế nào rồi?".
Đam Mỹ Hài"Hoàng Thượng vừa mới hạ chỉ, toàn quốc đồ trắng ba ngày." Lạc Nhan đáp, Viên Tinh Dã gật đầu, xoay người nói với Hạ Tử Mặc, "Chúng ta về phủ thay quần áo trước rồi hẵng vào cung."
Chờ đến khi tiến cung, linh đường đã được sắp đặt hoàn chỉnh, toàn cung một mảnh tuyết trắng, phi tần hậu cung khóc lóc một bên. Hoàng Hậu dẫn đầu đám phi tử phân theo cấp bậc túc trực bên linh cữu Thái Hậu. Hạ Đế quỳ gối trước linh vị, cúi đầu không biết đang suy nghĩ điều gì.
"Hoàng Thượng, Phượng Vĩnh các nàng đã trở lại." Trương Bình thấp giọng nói.
Hạ Đế gật đầu, Viên Tinh Dã và Hạ Tử Mặc quỳ xuống bên cạnh Hạ Đế, dâng hương cho Thái Hậu.
Hạ Đế không quay đầu nhìn hai người, "Các nàng đã trở lại." Viên Tinh Dã nhẹ giọng đáp, "Chúng thần chậm trễ." Hạ Đế chỉ lắc đầu, không lên tiếng trả lời.
Sau khi dâng hương, Viên Tinh Dã và Hạ Tử Mặc quay về phía sau Hoàng Hậu, cùng chúng phi tần túc trực bên linh cữu Thái Hậu.
Hạ Đế đi vào Ngự Thư Phòng, có chút suy sụp ngã ngồi xuống ghế. Khuyển Nhung diệt quốc, Tề gia trảm nhà, hiện giờ Thái Hậu cũng chết bệnh. Tất cả mọi người có liên can tới cái chết của Viên Thần Dã đều đã không còn ---
Rạng sáng hôm nay, cung nữ hốt hoảng tới báo bệnh tình Thái Hậu nguy kịch. Hắn một đường chạy vội, vừa đến nơi chỉ thấy ý thức của Thái Hậu đã tiêu tán không còn, tùy thời đều có khả năng rời đi.
Hắn không rõ khi đó bản thân suy nghĩ cái gì, là khổ sở tột cùng hay là chờ đợi được giải thoát? Trước khi Thái Hậu rời khỏi trần thế, đột nhiên hồi quang phản chiếu*, tỉnh táo lại một quãng thời gian, thấp giọng hỏi hắn đến cùng có hận chính mình hay không?
(* hồi quang phản chiếu: Một người bệnh nặng, hoạt động sống cơ thể suy yếu bỗng bất ngờ trở nên hồi tỉnh, minh mẫn, cười nói hoạt bát, ăn uống khỏe mạnh một cách kỳ lạ trước khi qua đời.)Hắn, đến cùng có hận chính mình hay không ---Hạ Đế quên mất khi đó hắn đã trả lời như thế nào, chỉ nhớ rõ Thái Hậu lẳng lặng nhìn hắn, sau đó chậm rãi nhắm hai mắt lại, ánh mắt đến khi chết vẫn tràn đầy ý vị không cam lòng.
"Hoàng Thượng, cao tăng làm phép đã vào cung." Trương Bình bước đến khẽ nói. Hạ Đế gật đầu, "Gọi Phượng Vĩnh tới đây cho trẫm."
"Vâng." Trương Bình lĩnh mệnh lui xuống. Hạ Đế trong lòng xoay chuyển liên hồi, cuối cùng chỉ khẽ thở dài một tiếng, ánh mắt thất thần nhìn về phương xa, không biết là đang suy nghĩ điều gì.
Một lát sau, Trương Bình đã quay lại, "Hoàng Thượng, Phượng Vĩnh tướng quân đang chờ ở bên ngoài." Hạ Đế do dự chớp mắt, sau đó gật đầu, "Để Phượng Vĩnh tiến vào đi."
Trương Bình nhẹ chân lui ra, Viên Tinh Dã toàn thân thuần trắng bước vào Ngự Thư Phòng. Hạ Đế giật mình hốt hoảng, trong nháy mắt vừa rồi, hắn tựa hồ nhìn thấy Viên Thần Dã bước gần về phía hắn.
"Hoàng Thượng." Viên Tinh Dã cúi người hành lễ. Hạ Đế chăm chú nhìn nàng, ánh mắt dần trở nên kiên định, "Nàng đi cùng trẫm."
"Vâng." Viên Tinh Dã gật đầu, đi theo phía sau Hạ Đế. Hai người ra khỏi Ngự Thư Phòng, chậm rãi bước đi giữa hoàng cung rộng lớn mênh mông. Mấy lần gặp phải vài đám người túm năm tụm ba âm thầm xôn xao bàn tán, Hạ Đế đều làm như không thấy gì, cũng không lên tiếng quở trách.
Viên Tinh Dã phát hiện, dựa theo phương hướng Hạ Đế đang đi, có vẻ là đang tới tẩm cung của hắn.
"Không phải các nàng vẫn luôn tò mò bên trong tẩm cung của trẫm rốt cuộc là có huyền cơ gì hay sao?" Hạ Đế hỏi. Viên Tinh Dã cúi đầu đáp, "Thần không dám."
"Không sao, hắn ngây người ở chỗ này lâu đến như vậy, nhìn thấy nàng tới hẳn sẽ thật cao hứng." Hạ Đế nhẹ giọng nói, ngữ khí trở nên nhu hòa ấm áp hơn thật nhiều.
Hắn? Hay là nàng*? Viên Tinh Dã có chút khó hiểu, đi theo Hạ Đế tiến vào tẩm cung. Lần trước nàng lén lút nhảy vào trong này, hôm nay mới có cơ hội cẩn thận quan sát từ trên xuống dưới một lượt. Hạ Đế trực tiếp đi tới trước kệ sách, ấn mở chốt cơ quan.
(* Trong tiếng Trung, ngôi thứ ba khi nói tới nam giới hay nữ giới đều dùng chung một từ, ở đây Tinh Dã đang không chắc người Hạ Đế nói đến là nam hay nữ.)Viên Tinh Dã nhìn thấy khoảng tường bên kia mở ra, một trận hàn ý thấu xương truyền tới. Bản thân nàng có nội lực hộ thể cũng không khỏi run lên một chút, quay sang nhìn Hạ Đế bên cạnh, Hạ Đế thế nhưng lại không có bất kỳ phản ứng gì.
"Cùng trẫm đi vào." Hạ Đế nói. Viên Tinh Dã không chút do dự đi theo.
Bên trong bức tường là một hành lang rộng mở, trên thành vách hai bên khảm thật nhiều dạ minh châu soi sáng. Viên Tinh Dã chỉ cảm thấy càng đi càng lạnh, thậm chí so với tiết trời mùa đông tại U Châu còn lạnh hơn vài phần. Nàng không thể không vận nội lực chống lại hàn ý xung quanh, nhưng Hạ Đế bên cạnh mặt vẫn không đổi sắc như cũ.
Viên Tinh Dã nghi hoặc, nội lực của Hạ Đế cũng chỉ ở tầm trung, vì sao lại không có bất kỳ phản ứng nào như vậy? Ngay sau đó nàng nhanh chóng đoán ra, hẳn là trên người Hạ Đế cũng có bảo vật hộ thân, giống như khối ngọc lúc trước Nam Cung Lưu đưa cho Hạ Tử Mặc.
Đi được hồi lâu, thông đạo trước mắt đột nhiên mở rộng, dường như dùng nhân lực kiến tạo một gian đại điện bên dưới mặt đất. Viên Tinh Dã bị thân hình Hạ Đế chắn mất tầm mắt, không nhìn ra được phía trước có cái gì, chỉ nghe Hạ Đế thở dài nói, "Tới rồi." Thanh âm của hắn vang vọng luẩn quẩn bên trong đại điện, trống trải dị thường.
"Thần Dã, Tinh Dã tới thăm chàng."