Rời khỏi phủ Phượng Vĩnh tướng quân, huynh muội Hạ Tử Mặc lên xe ngựa. Xe ngựa chạy được một lát, Hạ Tử Vân quay sang nhìn biểu tình Hạ Tử Mặc. Từ sau khi tách khỏi Viên Tinh Dã, trong mắt Hạ Tử Mặc xuất hiện sát ý nhè nhẹ.
Hắn đột nhiên nhận ra, Hạ Tử Mặc vẫn là Hạ Tử Mặc là bởi có Viên Tinh Dã bên cạnh. Nếu như không có Viên Tinh Dã, hoặc là Viên Tinh Dã xảy ra chuyện gì, Hạ Tử Mặc nhất định sẽ phát điên, sẽ kéo toàn bộ mọi người chôn cùng Viên Tinh Dã.
Nhưng lời vừa muốn nói lại nuốt trở về, nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, Hạ Tử Mặc trở thành bộ dáng như hôm nay, cũng là bởi trong nhân sinh của nàng gặp được Viên Tinh Dã.
Hạ Tử Vân nguyên bản muốn lên tiếng khuyên nhủ đành phải đem lời rút về. Hạ Tử Mặc hiện giờ, chuyện gì cũng sẽ không nghe lọt tai. Việc đã đến nước này, hắn thật sự hy vọng hai người các nàng có thể thuận lợi rời khỏi kinh thành, trở thành một đôi uyên ương song túc song tê, bằng không thật không biết còn muốn nháo ra sự tình gì.
Hạ Tử Vân nhẹ giọng nói, "Về đến nhà, muội trước không cần thừa nhận, cứ nói là có người hãm hại, tránh cho phụ thân tức giận." Hạ Tử Mặc lẳng lặng gật đầu.
"Huynh biết tâm tư của muội không dễ chịu." Hai người chấp niệm chi gian, toàn bộ Đại Khải có thể điên đảo điêu đứng, nhưng các nàng tuyệt nhiên sẽ không chùn bước. Đối với điểm này, Hạ Tử Vân vẫn thật bội phục Viên Tinh Dã.
Bất quá --- Hạ Tử Vân trong lòng thở dài, Viên Tinh Dã tuy rằng ngày thường ôn hòa điềm tĩnh, nhưng nếu như Hạ Tử Mặc xảy ra chuyện, chỉ sợ Viên Tinh Dã không cho phép sự tình trôi qua đơn giản như vậy.
Xe ngựa thực mau đã tới Hạ phủ, Hạ Tử Mặc thong dong đi vào, Hạ Cư Chính đang ngồi ở đại sảnh đợi Hạ Tử Mặc, nhìn thấy nàng đi đến lập tức quát, "Nghiệt súc, quỳ xuống cho ta!"
Hạ Tử Vân phẩy tay để toàn bộ hạ nhân rời đi, trong đại sảnh chỉ còn ba người, sau đó lên tiếng, "Phụ thân, chuyện này là do người ngoài vu hãm, muội muội hoàn toàn không có lỗi."
Hạ Tử Mặc quỳ xuống, nhưng cũng im lặng không biện giải cho bản thân. Hạ Cư Chính vốn dĩ bán tín bán nghi, chuyện này quả thực không thể tưởng tượng nổi, cả giận mắng, "Súc sinh, có gì muốn nói hay không?"
Hạ Tử Mặc cúi đầu, "Tử Mặc không có gì muốn nói, phụ thân cho rằng như thế nào thì chính là như vậy."
Hạ Cư Chính nguyên bản còn muốn nghe Hạ Tử Mặc giải thích, lại thấy nàng không chịu nói, nổi giận cầm lấy trường kiếm bên cạnh, "Hạ gia chúng ta mấy thế hệ trung lương, ngươi --- hôm nay nếu như ta không giết ngươi, ta đây còn không phải khiến tiên hoàng cùng liệt tổ liệt tông hổ thẹn sao!"
Trường kiếm rút ra, Hạ Tử Vân sửng sốt, chỉ thấy Hạ Cứ Chính giơ kiếm tiến lên, tựa hồ thực sự chuẩn bị giết Hạ Tử Mặc. Hạ Tử Vân kinh hãi kêu, "Phụ thân, không cần!" Trước không nói tới Hạ Tử Mặc là muội muội của hắn, hai người từ nhỏ đã luôn thân cận. Mấu chốt nhất chính là, hiện giờ Hạ Tử Mặc thân ở địa vị cao, một kiếm này nếu như chém xuống, chỉ sợ trên dưới Khải triều đều phải hủy hoại.
Viên Tinh Dã nhất định sẽ khiến toàn bộ thiên hạ chôn cùng.
Sau đó chỉ thấy Hạ Cư Chính bị đá văng ra, trước mặt Hạ Tử Mặc xuất hiện vài hắc y nhân, trong đó một người nhanh nhẹn cản lại kiếm của Hạ Cư Chính, sau đó lùi về bảo hộ trước người Hạ Tử Mặc, còn lại đều chắn phía sau lưng nàng.
"Được --- được --- ngươi trưởng thành, cánh cứng rồi phải không? Ta đây không quản được ngươi nữa ---" Hạ Cư Chính giận dữ. Nhưng một kiếm này bị chắn cũng khiến lão khôi phục lý trí phần nào.
Hạ Tử Mặc nói, "Các ngươi lui xuống đi." Vài tên hắc y nhân vẫn nhìn chằm chằm Hạ Cư Chính như hổ rình mồi, tuy thân thể lùi về sau vài bước nhưng vẫn trong trạng thái đề phòng.
"Phụ thân, Thái Hậu nói như vậy, phụ thân có kiểm chứng qua chưa? Thái Hậu có chứng cứ không? Nếu như có chứng cứ xác thực, với thái độ oán hận Tinh Dã của Thái Hậu như thế, làm sao có thể tiếp tục dung túng Hạ gia chúng ta?" Hạ Tử Mặc bình tĩnh nói, "Chỉ sợ Thái Hậu đã sớm bẩm báo Hoàng Thượng, đem chúng ta chém đầu làm gương, xét nhà diệt tộc."
"Ngươi hỗn trướng này còn biết đến xét nhà diệt tộc? Hạ gia chúng ta mấy trăm nhân mạng, tất cả đều sẽ hủy hoại trong tay ngươi!" Hạ Cư Chính phẫn nộ mắng. Hạ Tử Mặc nói, "Phụ thân yên tâm, nữ nhi sẽ bảo hộ Hạ gia bình an không có việc gì."
Hạ Cư Chính không nói, hắn cũng biết hiện giờ một nửa cấm quân kinh thành đang nằm trong tay Lạc Nhan, mà cách Trường An không xa chính là nơi Kiêu Võ Vệ đóng quân. Quan viên trên triều hơn phân nửa đều là vây cánh của Hạ Tử Mặc. Hiện giờ triều sự nằm trong tầm kiểm soát của nàng, quân đội cũng đều là người của Viên Tinh Dã. Toàn bộ Đại Khải này sớm đã là vật trong túi hai người.
"Phụ thân yên tâm, chúng ta không có ý định chiếm đoạt thiên hạ." Hạ Tử Mặc nhận ra suy nghĩ của Hạ Cư Chính, nhàn nhạt nói.
"Làm càn! Các ngươi đều là nữ tử, còn muốn nói chuyện thiên hạ!" Hạ Cư Chính vỗ bàn. Hạ Tử Mặc không đáp, Hạ Cư Chính chỉ đành thở dài, "Thôi, tuy rằng sự tình còn chưa điều tra rõ ràng, nhưng cũng không thể không phạt ngươi. Ngươi lập tức tới từ đường quỳ mười hai canh giờ."
"Vâng." Hạ Tử Mặc gật đầu.
Hạ Cư Chính tiếp tục thở dài, "Tử Vân, thu thập hành lý, vạn nhất ---"
Hạ Tử Vân cúi đầu, "Vâng, phụ thân, nhi tử đã rõ." Trong lòng bọn họ đều minh bạch, hiện giờ Thái Hậu cùng Hoàng Thượng sẽ không dễ dàng gây bất lợi cho Hạ gia tức thời, chỉ là không thể không phòng ngừa trước.
Buổi đêm, tại Thái Minh Cung.
Một tiểu đội mười người đi trên đường lớn, bọn họ là nhóm thị vệ tới tẩm cung Thái Hậu đổi gác. Trong mười người này có ba nữ tử, đều là mới gia nhập cấm quân, nhưng những thị vệ khác lại thực tôn kính các nàng.
Hiện giờ nữ tử trong cấm quân đa phần đều là người được đề bạt lên từ Hắc Y quân và Kiêu Võ Vệ, dùng để bảo hộ phi tử trong hậu cung cùng Thái Hậu. Sau khi thuận lợi đổi gác, ba nữ tử nhẹ chân bước tới một góc trong tẩm cung Thái Hậu.
Hai người lưu thủ chỗ này, người còn lại thân hình chợt lóe, sau đó biến mất không còn bóng dáng, một hồi lâu sau mới lại xuất hiện. Ba nữ tử trở lại cương vị, tựa hồ toàn bộ quá trình đều chưa từng phát sinh.
Sáng sớm hôm sau, Thái Hậu vừa mới tỉnh giấc, nghe được thái giám vội tiến vào bẩm báo, "Thái Hậu, không xong, nử tử đưa đồ ăn kia ---"
"Nàng làm sao?" Thái Hậu cả kinh.
"Nàng đã chết ---" Thái giám hoảng loạn nói, "Có vẻ là tự sát, trên bàn còn có một bức thư này." Thái giám đưa thư cho Thái Hậu, Thái Hậu vội vàng mở ra đọc, bên trong viết tâm nguyện bản thân đã hoàn thành, chỉ mong có thể thanh thản rời đi, không chịu khổ đau.
"Này --- này ---" Thái Hậu sao có thể không biết đây rốt cuộc là có chuyện gì. Nàng vốn tưởng đem người về trong cung của mình đã đủ an toàn, nào ngờ thời gian mới qua hai ngày, Hiểu Mộng liền chết trong tay kẻ khác. Như vậy toàn bộ hành tung của mình không phải cũng bị người ngoài nắm được hay sao? Trong tay Thái Hậu nguyên bản cũng không có quyền lực quá lớn, chỉ định dựa vào thân phận Thái Hậu khiến Hạ gia cam chịu khuất phục, không ngờ lại bị người chém trước một đao.
"Thái Hậu, có muốn gọi cấm quân tới xem xét một phen không?" Thái giám lo lắng hỏi. Thái Hậu vừa định đáp ứng, lại nghĩ tới thân phận của Hiểu Mộng, hiện giờ thống lĩnh cấm quân là tâm phúc bên người Viên Tinh Dã, chắc chắn sẽ nhận ra Hiểu Mộng, đành phải nói, "Kệ đi, tùy tiện tìm một chỗ chôn là được."
"Vâng." Thái giám gật đầu.
Đáng thương thay Hiểu Mộng Nữ Hoàng Tân Quốc một thời, cuối cùng lại gặp kết cục như vậy. Tựa hồ nhân sinh cũng giống như tên, trang sinh Hiểu Mộng, hết thảy đều là dã tràng xe cát.
Thái Hậu đột nhiên nhớ tới gì đó, bước nhanh tới trước án thư trong phòng, lại phát hiện bức họa của Viên Tinh Dã chính mình cất giữ cẩn thận đã không cánh mà bay.
"Này --- này còn là hậu cung sao? Này --- vẫn là ---" Thái Hậu giận dữ, sau đó lửa giận tràn lên, trực tiếp té xỉu tại chỗ.
"Thái Hậu! Thái Hậu!"
Toàn bộ Thái Y Viện hỗn loạn thành một đống, Hạ Đế vội vàng chạy tới tẩm cung Thái Hậu, "Thái Hậu thế nào rồi?"
Các thái y đồng loạt quỳ xuống, nơm nớp lo sợ nói, "Hoàng Thượng, chúng thần vô năng, Thái Hậu --- Thái Hậu --- chỉ sợ không thể qua nổi vài ngày."
Hạ Đế sửng sốt, xoay người nói, "Gọi Phượng Vĩnh tới đây."
Lúc trước Nam Cung Lưu rời đi, Hạ Đế đã biết Thái Hậu cuối cùng sẽ không qua khỏi, nhưng không ngờ ngày này lại đến nhanh như vậy. Thái Hậu là thân sinh mẫu hậu của hắn, trước khi Viên Thần Dã chết, hắn chưa từng nghĩ đến người mình hận nhất trên đời này cuối cùng lại là người mình từng kính yêu nhất.
Nhưng hắn không có cách nào báo thù cho Viên Thần Dã, chỉ có thể ngày ngày đêm đêm một mình chịu đựng dày vò thống khổ trong tim. Hắn không thay đổi niên hiện, không làm hiền quân, tất cả đều là bởi hắn không hề muốn ngôi vị hoàng đế này.
Tâm của hắn, đã chết từ rất lâu, là năm đó đã theo Viên Thần Dã chôn cùng.
"Hoàng Thượng, Thái Hậu tỉnh ---"
Hạ Đế bước nhanh tới trước giường Thái Hậu, "Mẫu hậu, người tỉnh."
Thái Hậu chậm rãi mở mắt ra, phất tay nói, "Các ngươi lui xuống hết đi, ai gia có chuyện muốn nói với Hoàng Thượng." Cung nữ thái giám nối đuôi nhau rời đi, Hạ Đế nâng Thái Hậu ngồi dậy. Thái Hậu nói, "Hoàng Thượng có biết sự tình phát sinh trong cung của ai gia mấy ngày vừa rồi không?"
Hạ Đế trầm mặc, "Nhi thần biết."
"Vậy hoàng nhi có biết quan hệ giữa Hạ Tử Mặc và Viên Tinh Dã không?" Thái Hậu lạnh giọng hỏi, bàn tay siết chặt cổ tay Hạ Đế. Hạ Đế thở dài, "Nhi thần biết."
"Vậy hoàng nhi vì sao lại không ngăn cản? Đại nghịch bất đạo như thế, sỉ nhục tôn nghiêm hoàng gia, hoàng nhi sao có thể dung túng?" Thái Hậu cả giận hỏi.
Hạ Đế im lặng một lúc lâu, sau đó mới đáp, "Mẫu hậu, nhi thần thẹn với Viên gia, thẹn với Tử Mặc và Tinh Dã, cũng thẹn với toàn bộ phi tần hậu cung này."
Thái Hậu sửng sốt, buông lỏng tay Hạ Đế, "Hoàng nhi rốt cuộc cũng chịu nói thật với ai gia."
"Mẫu hậu, mấy năm nay nhi thần vẫn luôn nghe theo ý tứ của mẫu hậu, mở rộng hậu cung, quảng nạp phi tần. Nhưng nhi thần đối với các nàng không tốt, cô phụ thật nhiều người, vì sao còn muốn ngăn cản các nàng thật lòng theo đuổi thứ mình ước ao?"
"Hỗn trướng --- Mấy chuyện đó sao có thể nhập làm một --- hoàng nhi --- hoàng nhi bất quá là bị Viên Thần Dã kia mê hoặc --- là bởi loại tai họa đó. Hoàng nhi cho Hạ Tử Mặc và Viên Tinh Dã quyền lợi như thế, khiến toàn bộ triều thần không theo phép tắc, vua không ra vua, hoàng nhi --- hiện giờ hậu cung này, triều đình này, có còn là của hoàng nhi nữa hay không?"
Hạ Đế cúi đầu nói, "Mẫu hậu, nhi thần không phải minh quân, Khải triều này đổi chủ khác cũng không phải là không thể."
"Nói cái gì?" Thái Hậu giận dữ, "Hoàng nhi đây là muốn bức chết ai gia phải không! Hoàng nhi muốn ai gia phải chết!" Hạ Đế thở dài, "Mẫu hậu bớt giận, mẫu hậu trước nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thân thể đã."
Hạ Đế truyền thái y tới bồi Thái Hậu, chính mình đi đến trong viện. Hắn ngây người nhìn hoa cỏ giữa sân, tâm tư đã bay tới phương xa.
Năm đó Viên Thần Dã tấn công Khuyển Nhung, Thái Hậu lập mưu, sai khiến Tề lão tướng quân khi đó đang lãnh binh nơi biên cương tìm cách giết chết Viên Thần Dã. Tề lão tướng quân để Viên Thần Dã mang binh đánh lén, sau đó tiết lộ tin tức cho Khuyển Nhung, chính mình lại không theo kế hoạch đi cứu viện, dẫn tới Viên Thần Dã bỏ mạng dưới mưa tên của Khuyển Nhung.
Hắn ở kinh thành nhận được tin, lập tức cả ngày xuyên đêm chạy thẳng tới biên cương, lại chỉ thấy được thi thể Viên Thần Dã --- Bắt đầu từ ngày hôm đó, hắn hận chết Thái Hậu, hận chết Tề gia.
Sau đó hắn trở thành Hoàng Thượng, bề ngoài phi thường sủng ái Tề phi, ban cho nàng vị trí tứ phi Thục phi, bên trong lại âm thầm sai người tạo chứng cứ giả, vu hãm Tề gia thông đồng với địch bán nước, đem toàn bộ Tề gia xử trảm trước đại môn.
Hắn vẫn luôn canh cánh diệt trừ Khuyển Nhung, chờ đợi thời cơ xuất hiện. Hắn biết rõ Viên Tinh Dã và Hạ Tử Mặc bày mưu giết chết Đức phi, còn âm thầm phối hợp với các tướng lãnh khác thượng thư, hắn đồng ý dùng Viên Tinh Dã tấn công Khuyển Nhung, còn dựa theo nguyện vọng của nàng cũng để Hạ Tử Mặc đảm nhiệm chức vụ Giám quân, tác thành cho hai người cùng ở U Châu. Nhưng thủ phạm đầu sỏ giết chết Viên Thần Dã kia, hắn lại không thể làm gì được.
Trừ những việc này ra, toàn bộ thời gian của hắn đều dùng để hoài niệm Viên Thần Dã, đem toàn bộ hồi ức từ lần đầu hai người gặp nhau, chính thức ở bên nhau, sau đó âm dương cách trở, liên tục tua đi tua lại trong đầu.
Phi tần hậu cung của hắn đều là Thái Hậu cùng Hoàng Hậu thu xếp, mỗi khi hắn tới hậu cung cũng chỉ tùy tiện lâm hạnh một người. Toàn bộ đều giống nhau, phi tần ai chết cũng được, ai sống cũng được, hết thảy đều không liên quan đến hắn. Chỉ có một mình Viên Tinh Dã là hắn cố ý hạ chỉ muốn nàng tiến cung. Lúc đó, hắn xác thực có ý nghĩ, Viên Tinh Dã có thể khiến hắn quên đi Viên Thần Dã.
Nhưng cuối cùng vẫn không thể, chẳng những không quên được Viên Thần Dã, ngược lại càng thêm thống khổ dày vò.
Sau đó hắn hết sức dung túng Viên Tinh Dã, Viên Tinh Dã cần gì muốn gì, hắn đều chuẩn tấu. Thời điểm hắn biết được quan hệ giữa Viên Tinh Dã và Hạ Tử Mặc, chẳng những không ngăn cản, trái lại nơi nơi khắp chốn đều tạo điều kiện cho hai người ở bên nhau.
Đang lúc Hạ Đế hồi tưởng quá khứ, Trương Bình nhẹ chân đi đến nói, "Hoàng Thượng, Phượng Vĩnh tướng quân tới."
- --------------------------------------
Lời Editor: Chương này để xưng hô giữa Hạ Cư Chính và Tử Mặc là "ta - ngươi", giống như các gia đình thời hiện đại, bình thường thì "bố - con", lúc điên tiết lên thì thành "mày - tao" thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT