Lạc Nhan dậy sớm, ngày mai là đại thọ Thái Hậu, hôm nay Hạ Đế mở yến tiệc chiêu đãi văn võ bá quan, Bình Tây Hầu cùng Nhị Nguyệt Hầu cũng tham dự, thân là Thống lĩnh cấm quân phụ trách an nguy hoàng cung, Lạc Nhan nhất định không thể qua loa, trời còn chưa sáng đã chuẩn bị xong, mang theo thân binh nhanh chóng đi tới hoàng cung.
Không ít quan lại đại thần cũng ra khỏi phủ thật sớm, bá tánh Trường An còn đang say giấc, bọn họ đã vội vã ngồi lên kiệu, một đường đi thẳng tới hoàng cung. Không ít người nhân thời gian đi đường tranh thủ gà gật thêm một lát.
Ngô Liêm mơ mơ màng màng ngồi trên kiệu, đột nhiên đoàn đội dừng lại giữa đường, sau đó truyền tới thanh âm mấy tên thị vệ quát tháo, Ngô Liêm hỏi, "Có chuyện gì lại ồn ào vậy?"
"Đại nhân, phía trước có một nam tử chắn đường, thuộc hạ có mắng thế nào cũng không chịu rời đi, chỉ một mực yêu cầu gặp được đại nhân." Thị vệ đáp.
Ngô Liêm thân là Đại Lý Tự Khanh, quyền cao chức trọng, tâm thế có chút cao ngạo giống như đa phần đại thần khác, nơi nào rảnh rỗi quan tâm một người xa lạ đột nhiên chặn trên đường cái, trong đầu thầm nghĩ hẳn là có sự tình oan uổng gì muốn cáo trạng, rốt cuộc Ngô Liêm cũng không phải lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy, chỉ nhàn nhạt nói, "Có oan ức gì thì bảo hắn đến nha môn. Khởi kiệu đi, đừng để tới muộn."
"Vâng." Thị vệ đáp, tiến lên xua đuổi nam tử chặn đường. Nào ngờ Ngô Liêm đợi một hồi lâu cũng không thấy cỗ kiệu tiếp tục di chuyển.
"Sao vẫn còn chưa đi?" Ngô Liêm cả giận nói, đi ra khỏi cỗ kiệu nhìn thấy thị vệ và một nam tử đang đối mặt. Nơi này là kinh thành, thị vệ cũng không dám quá mức mạnh tay, nam tử ỷ vào điểm này liền dây dưa không chịu rời đi.
"Đại nhân." Thấy hắn bước ra, thị vệ có chút bất đắc dĩ. Ngô Liêm trầm giọng hỏi, "Người tới là ai? Vì sao lại ngăn cản bản quan?" Hiện giờ Hạ Tử Mặc và Viên Tinh Dã khống chế triều chính, yêu cầu quan viên không được khắt khe với bá tánh, bằng không Ngô Liêm đã trực tiếp bảo thị vệ túm cổ người này đuổi đi.
Nam tử né tránh thị vệ, vòng tới trước mặt Ngô Liêm, không hành lễ mà chỉ nhàn nhạt nói, "Đã lâu không gặp Ngô đại nhân, ngươi hẳn vẫn nhận ra ta đi. Ta nhận ủy thác từ Lý huynh tới vấn an đại nhân."
Nam tử đẩy mái tóc lòa xòa trước mặt mình, lộ ra dung nhan thanh tú. Ngô Liêm chăm chú nhìn người đối diện, một hồi sau giật mình kinh ngạc.
"Ngươi --- ngươi là ---"
Người đối diện ngắt lời hắn, cười nói, "Xem ra quả thật đại nhân vẫn nhớ, nhiều năm không gặp, đại nhân mạnh khỏe. Lần trước nhờ Lý huynh mang lễ vật tới cho đại nhân, nhận được hồi âm của đại nhân thật sự khiến ta cảm động vạn phần."
Ngô Liêm trong lòng chấn động, mồ hôi lạnh từng giọt chảy xuống trên trán. Người ở trước mặt hắn này chính là Hiểu Mộng, là Nữ Hoàng Tân Quốc hẳn đã chết mới đúng. Mấy tháng trước có tin Hiểu Mộng bỏ mạng truyền tới Trường An, hắn mới dám nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Năm đó Hiểu Mộng đi theo sứ đoàn Đại Kiến đến Trường An, cấu kết với Lý Quý Phi, mà Ngô Liêm khi đó chính là nhờ Lý Quý Phi bắc cầu nên mới nhận thức Hiểu Mộng, sau đó thi thoảng vẫn có thư từ duy trì liên hệ. Mỗi năm Hiểu Mộng đều sẽ thông qua Lý gia đưa một ít lễ vật giá trị xa xỉ cho hắn, hắn bị ma xui quỷ khiến liền thu nhận toàn bộ.
Lúc sau hắn mới cảm thấy hối hận, đáng tiếc là đã quá muộn, không thể không trở thành quân cờ của Hiểu Mộng tại Trường An. Chỉ là quân cờ này còn chưa kịp phát huy tác dụng, Hiểu Mộng đã bỏ mạng dưới tay Khải quân. Hắn vốn tưởng rằng chuyện này sẽ an ổn trôi qua như vậy, nào ngờ Hiểu Mộng thế nhưng vẫn còn sống.
Nếu như đối phương đem sự tình nói ra, bãi quan miễn chức vẫn là nhẹ, vạn nhất còn có thể dẫn tới đại họa diệt tộc.
Ngây người hồi lâu, Ngô Liêm lúc này mới miễn cưỡng định thần, đánh giá Hiểu Mộng từ trên xuống dưới một phen. Xiêm y Hiểu Mộng đã hỗn độn bất kham, khắp người đều là vết bẩn, tóc tai bù xù che khuất gương mặt, chẳng trách thị vệ lại nhầm tưởng nàng là nam tử.
Hiểu Mộng cười nói, "Ngô đại nhân hôm nay tựa hồ có việc, vậy thỉnh Ngô đại nhân đi trước, ta tới trong phủ chờ ngài quay lại." Ngô Liêm không khỏi run lên, nghe được Hiểu Mộng tiếp tục, "Đại nhân tốt nhất đừng nên loạn tưởng, bằng không ---"
Nàng cảm nhận rõ mạt sát khí chợt lóe vừa rồi từ Ngô Liêm, hiện giờ nàng đã không còn bất kỳ cái gì để dựa vào, chỉ có thể liều chết thử một lần. Ngô Liêm không rõ ràng chi tiết toàn bộ sự tình của nàng, tự nhiên cũng không dám lộn xộn.
Hiểu Mộng nguyên bản muốn đi tìm Hưu Mật Độc, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ. Trong mắt nàng, Hưu Mật Độc với đám người kia đều giống nhau, tất cả đã phản bội nàng, hiện giờ nàng bí quá hóa liều đành phải tìm tới Ngô Liêm.
Ngô Liêm khẽ cắn môi, "Thanh Thắng, ngươi giúp ta đưa vị công tử này trở về, hắn là cố nhân của ta, chúng ta phải tiếp đãi thật tốt."
Thị vệ nghe vậy gật đầu, "Vâng, đại nhân." Hiểu Mộng ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Ngô Liêm một cái, sau đó theo Thanh Thắng rời khỏi. Quãng lộ trình còn lại, Ngô Liêm sớm đã không còn thấy buồn ngủ, trong lòng hoang mang tự hỏi ý đồ lần này của Hiểu Mộng.
Bất quá cho dù mục đích của Hiểu Mộng là gì, hắn không thể cho phép nàng tiếp tục tồn tại trên đời này. Chờ đến khi điều tra rõ ràng một chút, nhất định phải diệt trừ tận gốc.
Ngô Liêm còn đang suy tư tự hỏi, kiệu phu đã dừng lại, "Đại nhân, đã tới Chu Tước Môn."
Ngô Liêm vén mành bước ra, kiệu phu nhanh chóng hạ cỗ kiệu, cầm đèn lồng đi trước dẫn đường cho hắn. Ngô Liêm một đường đi thẳng vào bên trong hoàng cung, lúc này có rất nhiều đại thần đã đến, thi thoảng còn nghe thấy mọi người chào hỏi lẫn nhau.
Chờ đến khi tới được Tuyên Chính Điện, sắc trời đã sáng rõ, tùy tùng bên người đại thần đều rời đi. Lúc này Ngô Liêm đột nhiên nghe được một trận ồn ào, sao đó có tiếng người nói, "Bái kiến Phượng Vĩnh Tướng quân, Hộ Quốc Phu nhân."
Viên Tinh Dã và Hạ Tử Mặc mỗi ngày đều sẽ thượng triều, hiện giờ trên triều cũng có không ít nữ quan. Đám đại thần xung quanh vội vàng hành lễ, Ngô Liêm cũng nhanh chóng làm theo. Có lẽ là bởi bản thân tự mình chột dạ, thời điểm Viên Tinh Dã vừa đi ngang qua, hắn chỉ cảm thấy một trận hàn ý ập đến, tức khắc toát ra một thân mồ hôi lạnh.
Viên Tinh Dã cùng Hạ Tử Mặc tự nhiên không cần trải qua kiểm tra, đại thần khác đều phải qua vài vòng kiểm tra cùng đối chiếu kỹ càng mới có thể vào tới đại điện. Hai người trực tiếp đi thẳng vào trong, chia ra đứng ở vị trí đầu tiên hai bên trái phải.
Hạ Tử Mặc lúc này có chút chật vật nghiêng ngả, Viên Tinh Dã cười nói, "Hôm qua uống nhiều quá, thật sự là ---"
"Tự làm tự chịu." Hạ Tử Mặc trừng mắt liếc nàng, nếu như hiện giờ không phải là đang ở giữa đại điện, nàng nhất định sẽ tới gần hung hăng cắn Viên Tinh Dã một cái thật mạnh.
Hôm qua có đông đủ mấy người Lạc Nhan Tàng Thất, không khí thập phần vui vẻ, ngay cả người thường ngày ít khi uống rượu như Doãn Tố Tâm cũng uống thật nhiều, Hạ Tử Mặc cũng thực cao hứng, nhịn không được uống quá mấy chén. Nàng không có nội lực hộ thân như Viên Tinh Dã, sau đó lại cứng đầu không cho Viên Tinh Dã dùng nội lực giúp nàng tỉnh rượu, mới dẫn đến tình trạng có chút khốn đốn như hiện giờ.
Viên Tinh Dã bật cười, lần này trở lại kinh thành, mọi người đều coi như là có tin vui, tảng đá lớn trong lòng nàng rốt cuộc cũng buông bỏ phần nào. Chỉ là hiện giờ sự tình của nàng cùng Hạ Tử Mặc lại có phần cấp bách.
Hiện giờ tuy rằng hai người các nàng nắm quyền trên triều, nhưng vẫn phải chịu đủ loại thế lực khắp nơi chèn ép, đến cả muốn từ quan quy ẩn cũng không thể được như ý nguyện. Hơn nữa lúc này Đại Khải không đối mặt với bất kỳ kẻ địch ngoại xâm nội phản nào, trong lúc nhất thời hai người quả thực không biết phải làm gì.
Sau một lúc lâu, toàn bộ đại thần đều đã thượng triều, lâm triều thực mau bắt đầu. Có một quân chủ như Hạ Đế xác thực là một chuyện không tồi, đại thần cũng không cần quá mức câu nệ trên triều đình, nếu chẳng may mắc phải sai lầm nho nhỏ gì, Hạ Đế cũng sẽ không quở trách nghiêm trọng.
Nội dung lâm triều hôm nay chủ yếu bàn về đại thọ Thái Hậu sắp tới, sự tình đơn giản, thực mau đã bãi triều. Viên Tinh Dã và Hạ Tử Mặc đang muốn rời đi, lại nhận được ý chỉ của Thái Hậu, muốn các nàng tới hồ Thái Dịch.
Hai người nhìn nhau một hồi, sau đó đi theo thái giám truyền chỉ tới trước hồ Thái Dịch. Hạ Tử Mặc tháo chuỗi vòng trên cổ tay, tiến lên đưa cho thái giám, cười cười nói, "Khúc công công vất vả, ta có một chút lễ mọn kính ý."
Hạ Tử Mặc có nhận thức thái giám trước mặt này, chính là tổng quản bên người Thái Hậu, nàng cũng không dám chậm trễ. Khúc Nguyên nhìn chuỗi chân trâu trong suốt giá trị xa xỉ trong tay, cười hỏi, "Phu nhân có gì phân phó?"
"Thái Hậu gọi chúng ta đến, không biết là có chuyện gì muốn chỉ bảo?" Thời điểm các nàng vừa trở về từ Toái Diệp từng tiến cung gặp qua Thái Hậu một lần, khi đó Thái Hậu bệnh nặng không tiện tiếp xúc với người ngoài, chỉ nói vài câu cách một bức màn mỏng, sau đó cho hai nàng lui xuống. Hôm nay vì sao lại đột nhiên triệu kiến các nàng?
Khúc Nguyên đáp, "Ngày mai là đại thọ Thái Hậu, hôm nay dậy sớm liền cảm thấy đã thật lâu chưa gặp mấy vị phi tần ở hậu cung, phân phó Hoàng Hậu truyền ý chỉ triệu kiến toàn bộ phi tần tới hồ Thái Dịch."
Hạ Tử Mặc cười nói, "Thì ra là thế."
Cái chết của Viên Thần Dã có quan hệ với hoàng thất, mấy ngày nay Hạ Tử Mặc vẫn liên tục điều tra chuyện này. Nàng không dám đi hỏi Hạ Cư Chính, nhưng đại thần nguyên lão năm đó vẫn còn không ít, hơn nữa trong cung cũng có thật nhiều cung nữ thái giám tại vị đã lâu, chỉ cần kiên trì là có thể kiếm được tin tức. Hạ Tử Mặc thu thập tình báo một hồi, sửa sang tư liệu, phát hiện thật nhiều manh mối đều dẫn tới Thái Hậu.
Tuy rằng hiện giờ vẫn chưa rõ ràng cho lắm, nhưng Hạ Tử Mặc cũng bắt đầu sinh ra vài phần cảnh giác đối với Thái Hậu.
Thực mau đã tới hồ Thái Dịch, hết thảy phi tử đều đã đến, chỉ còn chờ hai người các nàng. Hoàng Hậu cười nói, "Hai vị muội muội đã tới rồi."
Hạ Tử Mặc và Viên Tinh Dã có đặc quyền gặp vua không quỳ, tự nhiên cũng không cần phải hành lễ với Hoàng Hậu, chỉ hơi khom người nói, "Thần thiếp tham kiến Thái Hậu, Hoàng Hậu nương nương." Sau đó im lặng đứng sang một bên. Doãn Tố Tâm không hồi cung, Lý Quý Phi đã chết, vị trí tứ phi hiện giờ chỉ còn hai người đang lẳng lặng ngồi bên cạnh Hoàng Hậu, vừa nhìn thấy Viên Tinh Dã và Hạ Tử Mặc cũng đứng lên hành lễ.
Các vị phi tử khác đồng loạt hành lễ.
Thái Hậu hừ lạnh một tiếng, "Không hiểu quy củ, hậu cung nhìn thấy ai gia và Hoàng Hậu đều phải hạ bái hành lễ, các ngươi thế nhưng lại không quỳ, còn ra thể thống gì."
Tất cả mọi người ngây ngẩn tại chỗ, đến cả Hoàng Hậu cũng có chút ngốc lăng. Nàng biết Thái Hậu vẫn luôn không thích Viên gia, nhưng không ngờ lại cố ý gây khó dễ lúc này. Các vị phi tần khác đều khó hiểu không thôi, thánh chỉ của Hạ Đế cho phép Viên Tinh Dã và Hạ Tử Mặc gặp vua không quỳ, lời này của Thái Hậu là đang vô duyên vô cớ kiếm chuyện sao?
Tâm tư mọi người xoay chuyển vài lần, cân nhắc lợi hại. Hạ Tử Mặc lên tiếng, "Thần thiếp lễ nghi không chu toàn, tội đáng muôn chết, thỉnh Thái Hậu bớt giận." Các phi tử còn đang cho rằng Hạ Tử Mặc muốn cãi cọ với Thái Hậu đôi ba câu, không ngờ Hạ Tử Mặc lại nói như vậy.
Hạ Tử Mặc và Viên Tinh Dã hành lễ, còn là hạ bái hành lễ. Những người khác không nhận ra, thời điểm Hạ Tử Mặc vừa quỳ xuống, ánh mắt hiện lên một tia lạnh lẽo. Chỉ có một mình Viên Tinh Dã thấy được, trong lòng dâng lên một cỗ ấm áp, biết rõ Hạ Tử Mặc là đang tức giận thay cho nàng.
Chờ tới khi đứng lên, thần sắc hai người bình đạm như cũ. Thái Hậu lạnh giọng nói, "Bất luận địa vị trên triều đình của các ngươi có tôn quý cỡ nào, nhưng ở hậu cung vẫn là phi tử, không thể đem sự tình trên triều đưa tới hậu cung được. Hôm nay tiểu trừng đại giới*, hai người các ngươi phạt quỳ hai canh giờ đi."
(* tiểu trừng đại giới: Dùng trừng phạt nhỏ để răn đe việc lớn.)
Viên Tinh Dã cả kinh, nàng tự nhiên là không sao, chỉ là lo lắng cho Hạ Tử Mặc, sau đó nghe Thái Hậu tiếp tục, "Hạ Phu nhân đã nhận lỗi, có thể miễn phạt. Phượng Vĩnh, ngươi tới một bên quỳ đi."
"Vâng." Viên Tinh Dã thầm thở phào, an tĩnh bước tới một bên quỳ xuống. Hạ Tử Mặc sửng sốt, quay đầu đi không nhìn nữa, trong lòng dâng lên một cỗ hận ý.
Viên Tinh Dã của nàng, là Nguyên soái chỉ huy ngàn quân, bách chiến bách thắng trên chiến trường, lúc này lại bị người khác vũ nhục như vậy. Nhưng người này lại là Thái Hậu, các nàng ngay cả năng lực lên tiếng phản đối cũng không có.
Chẳng trách Viên Tinh Dã tưởng niệm cuộc sống sinh hoạt tại biên quan. So với biên cương thoải mái tự tại, so với chiến trường chính diện chém giết, hậu cung nơi đây quả thực quá mức âm u dơ bẩn. Hạ Tử Mặc hận không thể lập tức hủy hoại toàn bộ nơi này, giết hết mọi người.
Sống lưng Viên Tinh Dã thẳng tắp, đối với nàng mà nói, phạt quỳ hai canh giờ xác thực không có gì đáng ngại, nàng chỉ lo Hạ Tử Mặc phải chịu khổ sở. Triều phục màu tím đối lập sắc xanh của phiến đá trên mặt đất, có vẻ phi thường chói mắt.
Thái Hậu cảm thấy buồn bực trong lòng vơi đi không ít, một lúc sau nói, "Các ngươi đã nhớ rõ tuân thủ quy tắc tại hậu cung chưa?"
"Đã nhớ, Thái Hậu."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT