Hạ Tử Mặc tới Vân Hi Cung, Đức phi đã dùng xong điểm tâm, thấy Hạ Tử Mặc đến liền cười cười lên tiếng, "Muội muội mấy ngày nay không tới, tỷ tỷ một mình thực nhàm chán."
"Tỷ tỷ nói đùa, mấy hôm nay thân thể muội có chút khó chịu, hôm nay đã đỡ hơn mới nghĩ đến chỗ tỷ tỷ, còn mong tỷ tỷ không trách tội." Hạ Tử Mặc cười nói, xem ra tâm tình Đức phi vẫn tốt, khí sắc tự nhiên cũng không tệ, lôi kéo Hạ Tử Mặc ngồi xuống nói chuyện. Hai người cười đùa một hồi, lúc sau Hạ Tử Mặc đề nghị đi Cung Hoàng Hậu, Đức phi cũng cảm thấy mấy ngày đã không gặp Hoàng Hậu hẳn là nên tới thỉnh an, hai người thu thập một chút rồi hướng tẩm cung Hoàng Hậu đi tới.
Hoàng Hậu mới nuôi một con mèo toàn thân trắng muốt, hình thể nhỏ nhắn xinh xắn, Hoàng Hậu thập phần yêu thích, đặt tên là Đoàn Tử. Hai người Hạ Tử Mặc vừa tới, Hoàng Hậu đang ôm mèo tản bộ, nhìn thấy Đức phi cùng Hạ Tử Mặc, cười nói, "Hai vị muội muội đến, như thế nào lại không cho người thông báo một tiếng." Đem Đoàn Tử giao cho Cẩm Hàn phía sau, chính mình cùng Hạ Tử Mặc và Đức phi tản bộ nói chuyện, Hạ Tử Mặc cũng thực thích Đoàn Tử, hỏi Cẩm Hàn muốn được ôm mèo một lúc.
Cười đùa một hồi, lại nói đến sự tình biên cảnh, Hoàng Hậu không khỏi thở dài, "Bốn châu U Vân bị chiếm cứ đến hôm nay đã vài ngày, nhưng không có biện pháp đoạt lại, bệ hạ vẫn luôn canh cánh trong lòng."
"Đáng tiếc chúng ta không thể vì bệ hạ phân ưu." Hạ Tử Mặc cũng thở dài, "Muốn nói viết văn làm thơ chúng ta còn có thể, nhưng tiếc là không biết gì việc hành quân đánh giặc. Hơn nữa còn đang ở hậu cung, trước khi tiến cung phụ thân còn dặn muội không được dò hỏi quốc sự, kể cả muốn biết cũng không thể nhiều chuyện, miễn cho có người tâm địa xấu xa vu hại."
Hoàng Hậu gật đầu đồng ý, nhưng Đức phi lại cười nói, "Hạ Tài tử lo lắng quá rồi, Hoàng Thượng tự khắc minh bạch chúng ta đây là đang quan tâm tới long thể của người, huống chi Hoàng Thượng xưa nay thương tiếc muội muội, làm sao có thể nghe lời kẻ khác khua môi múa mép."
"Tỷ tỷ, muội là sợ ---" Hạ Tử Mặc chỉ về phía Tây hoàng cung, "Tỷ muội chúng ta đương nhiên không cần dè chừng lẫn nhau, chỉ là sợ có người thừa cơ làm loạn." Đức phi cư nhiên biết hướng Hạ Tử Mặc chỉ tới, bởi vì sự tình với Viên Tinh Dã vài ngày trước, nàng đối với người phe cánh Lý Quý Phi tự nhiên lại càng thêm không có hảo cảm.
Hoàng Hậu tiếp tục thở dài, "Hoàng Thượng sẽ không trách tội chúng ta lo lắng." Nàng biết rõ phẩm cách của Hạ Đế, tự nhiên sẽ không vì vài câu quan tâm quốc sự mà ngang ngược chỉ trích.
Hạ Tử Mặc cẩn thận nhìn bốn phía, nhẹ giọng nói, "Nương nương, Đức phi tỷ tỷ, muội có chủ ý này ---"
Phi tử tụ tập bàn luận tranh sủng vẫn luôn là chuyện thường thấy tại hậu cung, Hạ Tử Mặc đột nhiên nói có chủ ý cũng không có gì quá mức kinh ngạc, Hoàng Hậu mỉm cười gật đầu, "Muội muội thử nói một chút." Nếu như là đứng từ xa nhìn lại, thấy nét tươi cười trên mặt Hoàng Hậu hẳn sẽ nghĩ ba người chỉ đang bình luận một chút chuyện bát quái tào lao.
"Muội muội nghe nói Viên Tinh Dã biết cách dụng binh, không bằng ---"
Hoàng Hậu cùng Đức phi đều là người thông tuệ, nghe vậy lập tức hiểu suy nghĩ Hạ Tử Mặc, Đức phi lên tiếng phản đối, "Không được, nàng ta nếu nắm được binh quyền, không phải càng khiến phe cánh Lý Quý Phi thêm kiêu ngạo hay sao."
Hạ Tử Mặc cười lạnh, "Tỷ tỷ, nếu là ở ngoài cung, đặc biệt là trong lúc chinh chiến, đao kiếm không có mắt, sinh tử lại càng không minh bạch, huống chi thân là phi tử lại xuất cung lãnh binh, bất luận mai sau dù có thắng thì cũng ---" Về sau cũng sẽ bị người dị nghị, không thể trở lại hoàng cung. Nàng bẻ một cành liễu phất phơ trong tầm tay, trầm giọng nói, "Còn nếu là bại, những ngày sau của nàng ---"
Đức phi nghe thế cũng suy nghĩ một hồi, Viên Tinh Dã xuất cung đối với các nàng quả thật có không ít chỗ tốt. Hoàng Hậu nghe được chủ ý này cũng không lập tức lên tiếng, suy tư tựa hồ có chút do dự. Hạ Tử Mặc sợ gấp quá hóa lộ, nên cũng không tiếp tục nhiều lời.
Đức phi trầm tư một lúc, sau đó nói, "Này cũng có thể xem như một biện pháp, Hoàng Thượng xưa nay có mới nới cũ, Viên Tinh Dã xuất cung vài ngày, Hoàng Thượng hẳn là sẽ đem nàng quên đi, sau đó cho dù nàng có khải hoàn trở về, thân phận cũng sẽ trở nên lúng túng."
Hoàng Hậu đột nhiên lắc đầu, "Tuy rằng là kế hay, nhưng lại có quá nhiều nhân tố bất định, nếu không phải cùng đường thì vẫn không nên dùng tới hạ sách này, huống chi chúng ta làm sao thuyết phục được bệ hạ đồng ý để Viên Tinh Dã xuất cung lãnh binh?"
Hạ Tử Mặc cũng ảm đạm lắc đầu, "Muội hôm qua trong lúc ngủ mơ đột nhiên nảy ra ý tưởng này, xem ra cũng chưa phải là một kế sách vẹn toàn."
"Lý Quý Phi bên kia hẳn cũng sẽ không chịu để Viên Tinh Dã xuất cung, còn bản thân Viên Tinh Dã nghĩ thế nào vẫn còn phải xem xét." Hoàng Hậu nói. Ba người cùng nhau hàn huyên thêm một lúc, sau đó từng người hồi cung.
Ngày hôm sau, Hạ Đế lâm triều, vẫn như cũ vì chiến sự tại U Vân mà lo lắng, sau khi hạ triều tiếp tục tiến hành thương nghị ở Tử Thần Điện. Nhìn đám người náo loạn tranh cãi phía dưới, Hạ Đế chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa.
Mấy ngày nay hắn vẫn luôn cảm thấy đau đầu triền miên, nhiều lần đã muốn kêu thái y tới xem thử, nhưng bởi vì chưa thấy nghiêm trọng lắm nên cũng lơ là, hôm nay tựa hồ trở nên kịch liệt rất nhiều. Hạ Đế một tay đỡ trán, một bên nghe đại thần dâng tấu.
Lúc này đột nhiên có một vị quan cấp dưới thuộc Binh Bộ xin được cầu kiến. Thông thường, quan lại phải phẩm cấp từ Binh Bộ Thượng Thư trở lên mới có tư cách diện kiến Hoàng Thượng, lúc này nếu không phải đại sự đương nhiên là hạ quan phẩm thấp cũng sẽ không dám tới quấy rầy, bởi vậy có thể đoán được hẳn không phải chuyện nhỏ.
Binh Bộ Thượng Thư tên là Lý Di, tuổi đã qua giáp tuần nhưng vẫn còn anh minh cơ trí, hắn là lão thần được đề bạt lên từ thời Nguyên đế, đối với Đại Khải một lòng tận trung, Hạ Đế đối với hắn cũng thực kính trọng. Lý Di thấy Hạ Đế thân thể khó chịu, liền hành lễ rồi bước ra ngoài Tử Thần Điện.
"Đại nhân." Vị quan cấp dưới này vừa nhìn thấy hắn, lập tức chạy lại gần. Hạ quan này Lý Di có nhận thức, họ Yến tên Phi, tuy rằng tuổi còn trẻ nhưng võ công cùng đầu óc đều sáng suốt không tồi, ngày thường Lý Di cũng phi thường thưởng thức hắn. Nhìn thấy người đến là Yến Phi, Lý Di trong lòng càng rõ là đại sự, Yến Phi trước giờ làm người thức thời, chắc chắn sẽ không chọn thời khắc này mà xin cầu kiến.
Thầm lo sợ chẳng lẽ U Vân lại mất thêm một châu, Lý Di mở tấu chương của Yến Phi, sắc mặt lập tức đại biến, "Phần tấu chương này còn có ai khác biết không?"
"Chỉ có mình thuộc hạ biết, ngay lập tức chạy tới đây gặp đại nhân." Yến Phi nói. Lý Di ánh mắt tán thưởng nhìn Yến Phi một chút, "Ngươi đi về trước, không được nhắc tới việc này với người khác."
"Thuộc hạ minh bạch." Yến Phi thấp giọng đáp. Nhìn Yến Phi đi xa, Lý Di bước nhanh trở về phòng nghị sự, "Hoàng Thượng, Mục lão tướng quân có việc bẩm tấu." Lý Di trình tấu chương lên, Trương Bình tiến tới phía trước tiếp nhận, đặt lên long án. Hạ Đế tùy tay cầm lấy lật xem, nhanh như gió đọc xong, đem tấu chương đặt sang bên cạnh.
Mọi người bên dưới đều có chút tò mò, không biết dâng tấu chương lúc này là có việc gì. Hạ Đế xoa xoa ấn đường, "Trong tấu chương Mục lão tướng nói, Thổ Phiên tập kết binh mã, đóng quân tại Tây Nam gần biên giới Tây Bắc, dường như có ý muốn xâm lấn."
Lời vừa nói ra, nhất thời chúng thần ồ ạt cả lên. Lúc này chiến sự phương Bắc còn chưa định hình, Tây Nam lại muốn xảy ra sự cố, chuyện này chưa xong chuyện khác đã ập tới. Mấy năm nay Thổ Phiên với Đại Khải vẫn luôn giao hảo, Đại Khải tuy rằng trong tay Hạ Đế không còn cường thịnh như dưới thời Nguyên Đế, nhưng Hạ Đế rốt cục vẫn có thể coi như trung quân, chưa tới mức hôn quân, Đại Khải trong số các quốc gia xung quanh vẫn là lực lượng hùng hậu nhất, Thổ Phiên hàng năm đều sang tiến cống.
"Các vị ái khanh thấy thế nào?" Hạ Đế xoa trán hỏi. Mọi người trầm tư, trong lúc nhất thời không khí trong đại điện nặng nề dị thường.
"Thần cho rằng, có hai loại khả năng, một là lần điều binh này chỉ là việc nội bộ của Thổ Phiên, cũng không chủ ý nhằm vào Đại Khải ta, Mục lão tướng quân cũng không có khả năng biết tới điều này. Hai là, Thổ Phiên hy vọng nhân cơ hội Khuyển Nhung xâm chiến U Vân chúng ta, tranh thủ thời cơ, cùng Khuyển Nhung hai phía tương hợp." Lý Di bước lên nói.
"Thần cũng cảm thấy phải." Hộ Bộ Thượng Thư Thôi Chí Bình nói.
Hạ Đế chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, hắn nhìn đám đại thần phía dưới, trước mắt bỗng tối sầm, phảng phất nghe được tiếng mọi người hoảng hốt gọi, sau đó mất đi tri giác.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT