Viên Tinh Dã một chưởng đoạt lấy đao từ trên tay Đại Kiến Vương, ống tay áo khẽ động, Đại Kiến Vương tức khắc bị một lực đạo mạnh mẽ đánh bật về phía sau vài bước. Nhưng hắn vẫn không do dự điên cuồng xông tới, mục tiêu là Hạ Tử Mặc như cũ.

Viên Tinh Dã dễ dàng khống chế hắn, hai mắt Đại Kiến Vương đỏ ngầu, thần sắc có chút dữ tợn, tựa hồ giống như đã phát điên. Viên Tinh Dã nhíu mày, cả giận nói, "Thế nhưng lại là Thất Tâm Phấn." Nàng vung tay đánh ngất Đại Kiến Vương, sau đó giao lại cho Chu Tử Ly vừa chạy vào trong quân trướng.

"Đem hắn trói kỹ lại, không cho phép bất kỳ kẻ nào tiếp cận."

Chu Tử Ly nhanh chóng mang Đại Kiến Vương đi, Hạ Tử Mặc lúc này mới hỏi, "Thất Tâm Phấn là cái gì?"

"Là một loại thuốc bột điều chế từ thực vật Tây Vực, người nếu như ăn phải sẽ đánh mất chính mình, hóa thành một kẻ điên. Chỉ là loại dược này cần thời gian dài mới phát tác, sau khi ăn vào nửa tháng sau mới phát huy tác dụng. Bởi vì phương thức điều chế phi thường khó khăn, cho nên dần dần thất truyền ở Trung Nguyên, sư phó ta cũng phải tìm thật lâu mới kiếm được một mảnh phương thuốc còn không được đầy đủ cho lắm."

"Vậy có thể trị khỏi không?"

Viên Tinh Dã lắc đầu, "Không ngờ Hiểu Mộng lại sớm hạ độc thủ với Đại Kiến Vương như vậy." Nàng trầm tư suy nghĩ một lúc, "Kỳ thật cũng không phải hoàn toàn không thể chưa khỏi, chỉ là ---"

"Phải chữa trị như thế nào?" Hạ Tử Mặc hỏi, các nàng hao tâm tốn sức mới có thể cứu được Đại Kiến Vương quay lại, không thể tùy ý hắn tự nhiên phát điên như vậy. Hơn nữa nếu như đầu óc hắn không còn thanh tỉnh, quả thực bất lợi đủ đường đối với việc mai sau các nàng muốn toàn quyền khống chế Đại Kiến. Hiện giờ có thể thuận buồm xuôi gió chiếm lĩnh phân nửa Đại Kiến, phải kể tới công lao không nhỏ của Đại Kiến Vương.

"Máu người, mỗi ngày uống ba chén máu người." Viên Tinh Dã nhíu mày nói, "Năm đó sư phó tìm tòi mãi mới phát hiện được điều này, trong máu người nguyên bản luôn có vài thành phần thiên tính trị độc, nhưng lại chỉ có thể miễn cưỡng áp chế độc phát tác, không thể trị được tận gốc."

"Máu người có yêu cầu nhất định gì không?"

Viên Tinh Dã lắc đầu, "Chỉ cần là máu người là được, nhưng phải là máu từ người sống. Khả năng cao Hiểu Mộng cũng không biết trên đời tồn tại cách điều trị này." Hạ Tử Mặc bất đắc dĩ nói, "Xem ra phải chuẩn bị để tướng sĩ trong quân hiến máu." Nhưng chung quy vẫn có phương pháp, quả thực khiến nàng nhẹ nhõm thở phào một hơi.

Mấy chục vạn đại quân, mỗi người rút một ít máu cũng đủ để Đại Kiến Vương uống. Ba chén máu xuống bụng, Đại Kiến Vương từ từ tỉnh táo lại. Sau khi nghe nói bản thân trúng độc, hơn nữa chỉ có thể uống máu người miễn cưỡng chống đỡ, hắn im lặng không hề nói gì. Ngốc lăng tại chỗ một lúc thật lâu, sau đó đứng dậy quay trở về phòng.

Viên Tinh Dã từ sớm đã phát hiện Đại Kiến Vương có chỗ không đúng, nhưng nàng vẫn không tìm thấy nguyên nhân, chỉ là đôi lúc sẽ thấy ánh mắt Đại Kiến Vương nhìn Hạ Tử Mặc rất kỳ quái, tựa hồ giống như điên cuồng, nên hôm nay mới thử quay về sớm một lần.

"Thời điểm Thất Tâm Phấn vừa vào trong người, kẻ hạ độc có thể trực tiếp đưa ra mệnh lệnh cho người trúng độc. Ta nghĩ hẳn là Hiểu Mộng đã ra lệnh cho Đại Kiến Vương, rốt cuộc ở chỗ này cũng chỉ có mình nàng không biết võ công." Viên Tinh Dã trầm ngâm lên tiếng.

Hạ Tử Mặc lắc đầu, "Vậy hiện giờ phải làm sao?"

Ánh mắt Viên Tinh Dã phát lạnh, Hiểu Mộng muốn giết Hạ Tử Mặc, chính là chạm tới giới hạn của nàng, nàng tuyệt đối không thể tùy ý Hiểu Mộng tiếp tục như thế. Trước kia căn bản đều là các nàng thuận theo từng bước của Tân Quốc, hiện giờ đã là lúc cần thay đổi.

Hôm sau, Khải quân ngừng tấn công mấy thành trấn lân cận, quay đầu đánh thẳng tới Xiển Thành. Mấy vùng lãnh thổ Đại Kiến thành công đoạt về liền giao cho Triệu Quảng mang theo một đội quân hộ tống Đại Kiến Vương tới tiếp nhận.

Viên Tinh Dã và Hạ Tử Mặc đích thân tọa trấn, bốn người Đông Nam Tây Bắc làm tiên phong dẫn đầu, mãnh liệt công kích Xiển Thành ba ngày.

Xiển Thành tuy là ranh giới giữa Đại Kiến và Lâu Lan, nhưng trước giờ hai nước chưa từng xảy ra chiến tranh đối đầu lẫn nhau, tường thành cao lớn nhưng so ra còn kém Toái Diệp dụng tâm kiến tạo. Nếu không phải có Sa Bình Bá trấn thủ vững vàng, chỉ sợ Xiển Thành đã sớm bị công phá.

Cũng bởi vì Xiển Thành bị tấn công, liên lạc giữa Tân Quốc và Đại Kiến liền đứt đoạn. Hơn nữa tướng sĩ bên trong Đại Kiến đã sớm được Hiểu Mộng triệu hồi về Lâu Lan, đô thành Đại Kiến thực mau bị công phá, Đại Kiến Vương một lần nữa về tới Vương Cung chính mình, sau đó hạ một đạo cáo thị công bố tới toàn thiên hạ.

Đại Kiến vĩnh viễn quy phụng Đại Khải là chủ, nguyện muôn đời làm nước phụ thuộc, hàng năm triều cống. Bên trong bảng cáo thị, Đại Kiến Vương đem toàn bộ sự tình Hiểu Mộng giật dây Hưu Mật Độc tạo phản, cùng với bản thân hắn bị nàng hạ độc khống chế công bố hết thảy.

Đại Khải bên này còn đỡ, cáo thị của Đại Kiến Vương nhiều nhất cũng chỉ là một đề tài thảo luận nhàn nhã tại trà lâu mà thôi. Hơn nữa Viên Tinh Dã nhanh như vậy đã đánh hạ được Đại Kiến, văn sĩ dân gian có chắp bút viết thêm một chút công tích của nàng cùng Hạ Tử Mặc. Nhưng tình hình tại Tân Quốc lại không bình thản giống như vậy.

Trong triều, người biết đến quan hệ thân thích của Thổ Phiên Vương cùng Hiểu Mộng không nhiều, dân gian càng không hay bí tịch hoàng thất như vậy, cho nên đã có rất nhiều bá tánh suy đoán liệu có phải Thổ Phiên Vương cũng bị Hiểu Mộng uy hiếp hay không. Nháo nhào ảnh hưởng đến cả trong quân, quân tâm lúc này quả thực có chút không xong.

Hưu Mật Độc lúc này cũng đang ở Xiển Thành, bản thân là Đại tướng quân Tân Quốc, nàng đương nhiên phải đến tiền tuyến giao tranh. Hơn nữa nàng cũng thực quen thuộc với địa hình Đại Kiến, có lợi cho việc phản công Đại Khải.

Cho nên tin tức Đại Kiến Vương trở lại Vương Cung Đại Kiến nàng là người đầu tiên biết được, một ít lời đồn đãi vớ vẩn cũng tới tai, chỉ là Hưu Mật Độc dứt khoát giả ngu không biết gì.

Đại Khải mãnh liệt công kích ba ngày, sau đó lui lại hạ trại cách Xiển Thành ba mươi dặm, mỗi ngày đều phái người tới quấy nhiễu một phen. Hôm nay Hưu Mật Độc mới dám rời tường thành quay lại quân trướng của mình, nhìn thấy trên bàn có một phong thư. Nàng bước tới cầm lấy mở ra xem, trên mặt lộ rõ thần sắc ngưng trọng, cuối cùng gấp tin lại nhét vào trong ngực áo, đẩy cửa bước ra ngoài.

Nơi nàng muốn đi là một tửu lâu nhỏ nằm ở một góc bên trong Xiển Thành. Ngày thường rất nhiều tướng sĩ hay tới nơi này ăn uống vui đùa một chút, bất quá từ sau khi Sa Binh Bá đến tiếp quản quân đội, hạ lệnh trị quân nghiêm cẩn, người lén lút tới chỗ này uống rượu mới càng ngày càng ít.

Hưu Mật Độc đi lên lầu hai, trực tiếp bước vào bên trong một gian nhã phòng. Hiện giờ đã có mấy người tụ tập ở đây, nhìn thấy Hưu Mật Độc đều đứng lên chắp tay, "Tướng quân."

"Ngồi đi, vì sao lại còn phải dùng phương thức như vậy kêu ta tới dùng cơm? Đạo trị quân của Sa tướng quân cũng dọa tới các ngươi rồi?" Hưu Mật Độc cười hỏi, trực tiếp ngồi xuống. Trên bàn đã có không ít đồ ăn thức uống, nhưng vừa nhìn liền biết chưa một ai động đũa.

"Tướng quân, vấn đề không nằm ở Sa tướng quân, người hẳn phải biết vì sao chúng ta phải dùng phương thức này gọi người tới!" Một tên tướng lãnh lên tiếng, vươn tay rót cho Hưu Mật Độc một ly trà. Thấy Hưu Mật Độc chỉ trầm mặc, một người khác do dự chốc lát, ngữ khí có chút chần chừ, "Tướng quân, chúng ta đều biết phẩm cách làm người của tướng quân, lúc trước tướng quân muốn phản bội Đại Kiến Vương chúng ta vẫn hết mực theo người, nhưng hiện giờ ---"

"Hiện giờ Nữ Hoàng nàng ---" Một người khác tiếp lời, "Chỉ cần là tướng lãnh trước kia bị nghi vấn có quan hệ với Đại Kiến Vương đều bị nàng giết chết, nếu như còn tiếp tục như vậy, thuộc hạ sợ rằng ---"

Hưu Mật Độc không nói gì, mấy ngày nay nàng cũng đau đầu không thôi về chuyện này. Hiểu Mộng sau khi thượng vị dường như biến thành một người hoàn toàn khác, trước kia tuy rằng cũng có dã tâm, nhưng thủ đoạn lại không ngoan độc như thế, còn thanh tỉnh tiếp thu ý kiến của người khác. Hiện giờ chỉ cần có đại thần bất đồng quan điểm trên triều, đều sẽ nhanh chóng vô thanh vô thức biến mất không minh bạch.

Không chỉ là tướng sĩ xuất thân từ Đại Kiến, phóng mắt tới toàn bộ Tân Quốc lúc này, người người nhà nhà đều cảm thấy phi thường bất an. So với Đại Kiến Vương trước kia mù quáng tự đại tuyệt đối chỉ có hơn chứ không kém.

Mọi người nhất thời trầm mặc, không khí có phần bí bách.

"Tướng quân, chúng ta đều là tâm phúc theo người đã lâu, hiện giờ người có biện pháp nào không?" Một tướng lãnh lên tiếng dò hỏi. Hưu Mật Độc cười khổ, "Các ngươi kêu ta tới đây, hẳn là đã có ý tưởng rồi."

Mấy người liếc mắt nhìn nhau, tựa hồ đồng loạt hạ quyết tâm nói, "Tướng quân, chúng ta đều tin tưởng người, người cùng chúng ta rời khỏi đây thôi." Một kẻ trong số bọn họ rút trâm cài vấn tóc trên đầu mình, dùng sức bẻ một chút, trâm cài phát ra thanh âm thanh thúy, tách thành hai nửa.

Hưu Mật Độc nhìn thấy trâm cài này nguyên lai là hai nửa ghép lại, ở giữa trống rống, hiện giờ có nhét một tờ giấy cuộn tròn. Tướng sĩ đưa tờ giấy cho Hưu Mật Độc, "Đây là mật thám Đại Khải gửi tới thuộc hạ."

"Mật thám Đại Khải?" Hưu Mật Độc sửng sốt, nàng vẫn biết Đại Khải có cài mật thám tại Xiển Thành, chỉ là ngày thường ẩn giấu quá kỹ, hơn nữa thời gian gần đây nàng vội vội vàng vàng ngăn cản Khải quân tấn công, căn bản không còn tinh lực để ý tới. Chỉ đơn giản giao lại cho cấp dưới điều tra bắt giữ, hiệu quả hữu hạn, không ngờ mật thám Đại Khải lại chủ động liên lạc.

Nàng nhận lấy tờ giấy mở ra, bên trong chỉ có bốn chữ "Chuyện cũ bỏ qua." Phía dưới là dấu triện của Đại Kiến Vương. Hơn nữa, tựa hồ lo lắng bọn họ không yên tâm, Viên Tinh Dã cùng Hạ Tử Mặc mỗi người cũng đóng dấu riêng biệt của chính mình.

Hưu Mật Độc nhìn những người khác, bọn họ thay nhau gật đầu, thuyết minh mỗi người đều nhận được một tờ giấy tương tự như vậy. Có tờ giấy này đảm bảo, bọn họ chẳng khác nào nhiều thêm một con đường sống. Hưu Mật Độc gấp tờ giấy đưa lại cho người kia, nhàn nhạt hỏi, "Các ngươi nghĩ thế nào?"

Nào ngờ tướng lãnh nọ đẩy lại tờ giấy về tay nàng, "Tướng quân, phong này là của người. Chúng ta đã thương lượng với nhau, qua vài ngày sau sẽ lặng lẽ rời đi. Tướng quân người cùng chúng ta đi thôi!"

"Đi đâu? Về Đại Kiến sao?" Hưu Mật Độc hỏi lại, "Các ngươi cảm thấy, liền tính chúng ta quay trở về, còn có thể được trọng dụng sao? Vương Thượng tuy rằng nói là bỏ qua chuyện cũ, nhưng bản thân hắn liệu có thể thực sự làm được như thế hay không?"

"Đại Kiến cũng được, Đại Khải cũng tốt, còn đỡ hơn ở đây lo lắng không biết ngày nào chính mình sẽ vô thanh vô thức chết đi. Dù sao sau khi trở về thuộc hạ cũng không muốn tiếp tục làm quan làm tướng nữa, có thể hồi hương thành gia lập thất cũng tốt." Một người uể oải lên tiếng, hơi có chút cảm giác thoái chí nản lòng. Hưu Mật Độc còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ im lặng. Nàng biết rõ lúc này có muốn giữ lại đám người trước mặt đây cũng là vô dụng.

Nàng không phải chưa từng nghĩ tới chuyện rời đi, bản thân biết rõ Hiểu Mộng đã thay đổi rất nhiều. Nhưng trước kia nàng đã phản bội Đại Kiến Vương một lần, hiện giờ không thể tiếp tục phản bội quân chủ lần nữa. Nàng không muốn trở thành loại tiểu nhân thay đổi thất thường như thế.

"Đa ta hảo ý của các vị, ta cũng sẽ không miễn cưỡng mọi người, chỉ hy vọng các vị bình an hồi cố thổ. Ta tin tưởng ước hẹn của Viên Tinh Dã, có nàng đảm bảo, Đại Kiến Vương tuyệt đối sẽ không khó xử các vị." Hưu Mật Độc nói. Mấy tướng lãnh xung quanh nghe được nàng không có ý định rời đi, trong lòng không khỏi lo lắng.

"Tướng quân, người đừng lưu lại. Một khi chúng ta đều đi rồi, Nữ Hoàng khẳng định sẽ giận chó đánh mèo lên người, đến lúc đó --- người đi cùng chúng ta thôi! Đại Kiến hiện giờ đã không còn là một phần của Tân Quốc, Nữ Hoàng uổng phí tâm tư nhiều năm như vậy, Viên Tinh Dã đơn giản dùng một tháng đã có thể đoạt được lãnh thổ Đại Kiến trở về, chúng ta hết thảy đều không phải đối thủ a!"

"Các vị không cần tiếp tục khuyên nữa, ta đây không tiễn, chỉ hy vọng thời điểm các vị rời đi có thể tận lực mang binh lính thủ hạ theo về Đại Kiến." Hưu Mật Độc nâng chén trà trên tay, "Ta lấy trà thay rượu, kính các vị một ly. Cáo từ!" Dứt lời một hơi cạn sạch.

Nhìn nàng thong dong ngồi yên tại chỗ, mấy tướng lãnh xung quanh bất đắc dĩ nhìn nhau. Nếu như Hưu Mật Độc không chịu, bọn họ cũng không có cách nào khác.

Hưu Mật Độc trở lại quân doanh, trong lòng phiền loạn bất kham, không hề ăn gì chỉ đơn giản mặc nguyên quần áo lên giường đi ngủ. Đến khi trời vừa trở sáng, nàng theo thói quen tỉnh giấc, rửa mặt chải đầu gọn gàng liền tính toán đi tới trên thành tuần tra. Vừa bước ra khỏi quân trướng đã thấy thân binh hốt hoảng chạy tới thông báo, "Tướng quân, không xong, toàn bộ đoàn người Hách Liên đại nhân cùng với vài vị tướng lãnh Đại Kiến sáng nay bị phát hiện đã chết ngay tại nơi ở."

Hưu Mật Độc chỉ cảm thấy đầu ong lên một tiếng, tựa như bị búa tạ ngàn cân đập mạnh, lạnh giọng hỏi, "Ngươi nói cái gì? Bọn họ đều đã chết?"

Thân binh gật đầu, "Vừa rồi Thành chủ có phái người tới, muốn thuộc hạ thông tri tướng quân. Thành chủ nhắn là đã báo lại với Sa Nguyên soái." Trên mặt thân binh hiện lên vài tia bi thương thống khổ.

Hưu Mật Độc cơ hồ không thể đứng thẳng, thất thần nghe được thanh âm chính mình, "Có nói bọn họ chết như thế nào không?"

"Nói là bị mật thám Đại Khải trong thành giết chết."

Hưu Mật Độc nhắm mắt lại, nàng biết người giết chết bọn họ tuyệt đối không thể nào là mật thám Đại Khải, như vậy chỉ còn một khả năng mà thôi. Nhưng không biết là Hiểu Mộng Nữ Hoàng đã động sát tâm từ sớm, hay là phát hiện bọn họ muốn lén lút bỏ trốn nên mới như thế.

Những người này đều là bằng hữu kề vai vào sinh ra tử cùng nàng, nếu không cũng sẽ không mạo hiểm tới thuyết phục nàng cùng đi. Không chừng lại là bởi hôm qua lén lút gặp mặt nàng mới bị Nữ Hoàng biết, dẫn tới họa sát thân.

Nghĩ đến đây, Hưu Mật Độc chỉ cảm thấy cổ họng dâng lên một trận ngòn ngọt, sau đó phun ra một búng máu. Nàng mơ hồ nghe được thanh âm thân binh hoảng sợ kêu lên, trực tiếp hôn mê bất tỉnh tại chỗ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play