Thân ảnh Lan Tàng xuất hiện trước đại môn, lạnh giọng nói, "Thỉnh Phùng đại nhân bước ra nói chuyện."

Phùng Thôi vén mành xe, nhàn nhạt hỏi, "Lan Tàng tướng quân có gì muốn chỉ giáo, chẳng lẽ Phùng mỗ đây không được trở về Đại Khải hay sao?" Lan Tàng đáp, "Phùng đại nhân, Nữ Hoàng không so đo đại nhân vô lễ trước tiền triều, hơn nữa còn lấy lễ nghi tương đãi, ngươi thế nhưng lại mưu đồ gây rối, phái người bắt Đại Kiến Vương cùng rời khỏi. Rốt cuộc Đại Khải là có ý gì đây?"

Phùng Thôi cười lạnh, "Như thế nào, Nữ Hoàng muốn âm thầm tính sổ chúng ta sao? Nếu như vậy cũng phải cho Phùng mỗ một lý do chính đáng, nói là ta phái người bắt Đại Kiến Vương đi, bằng chứng đâu? Bản sứ thần đường đường là Lễ Bộ Thị Lang Đại Khải, lần này phụng mệnh đi sứ tới Tân Quốc, thế nhưng lại phải chịu loại đãi ngộ như vậy, không sợ người trong thiên hạ nhạo báng hay sao?"

"Ngươi --- muốn chứng cứ sao, chứng cứ chính là hiện giờ bên trong đoàn xe của ngươi đang giấu Đại Kiến Vương. Nếu như không thẹn với tâm, liền để Lan mỗ lục soát toàn bộ một lần đi. Người tới!"

"Chậm đã, nếu như lục soát không tìm thấy Đại Kiến Vương, tướng quân đây định làm thế nào?" Phùng Thôi cả giận nói, "Xem như lần này Phùng mỗ quả thực được lĩnh ngộ đạo đãi khách của Tân Quốc." Lan Tàng cười lạnh, "Nếu lục soát không ra, bản tướng quân liền xuống ngựa đích thân tạ lỗi với Phùng đại nhân."

Phùng Thôi nhìn Lan Tàng, "Nhận lỗi thì thôi đi, chỉ hy vọng tướng quân có thể để Phùng mỗ ra khỏi thành. Phùng mỗ trở lại Đại Khải, ngày sau tuyệt đối sẽ không bao giờ bước chân tới Tân Quốc nửa bước."

"Đương nhiên, nếu như không có người, bản tướng quân dứt khoát sẽ không ngăn cản Phùng đại nhân."

"Một khi đã như vậy, hy vọng tướng quân tuân thủ ước hẹn." Phùng Thôi lùi về phía sau vài bước, "Tới đi." Dứt lời liền phất tay áo trở lại bên trong xe ngựa, buông mành không quan tâm tới chuyện này nữa.

Trong lòng Lan Tàng ẩn ẩn có chút dự cảm bất hảo, không ngờ Phùng Thôi lại dễ dàng đồng ý đoàn xe bị lục soát như vậy, phất tay nói, "Người tới, lục soát toàn bộ!"

Mấy người thủ hạ Lạc Nhan từ xa nhìn tới chỗ này, trên đường cái cũng có thật nhiều người vây xem, Lạc Nhan mở miệng nói, "Hành động, Hoàng Thượng có chỉ, nhất định phải bảo hộ Phùng đại nhân an toàn."

Đám người xung quanh nàng tức khắc tản ra tứ phía, áp sát tới gần đoàn xe sứ thần, chỉ còn lại Lạc Nhan cùng một hắc y nhân khác. Hai người ẩn mình vào đám người hóng chuyện xung quanh, lén lút chen tới gần cổng thành. Lạc Nhan tìm được một địa phương ít thủ vệ canh gác, nhàn nhạt nói, "Từ chỗ này đi."

Nói xong hít sâu một hơi, vươn tay giữ chặt người bên cạnh, phi thân tựa như chim ưng bay lên không trung, đạp chân mượn lực trên tường thành vài lần, nháy mắt đã tới đầu tường. Toàn bộ thủ vệ chỗ này đã bị động tĩnh từ Phùng Thôi bên kia kéo đi, Lạc Nhan nhìn trái nhìn phải một chút, không dám chần chờ lập tức lôi kéo người bên cạnh lướt qua đầu tường.

Lại mượn lực trên tường thành vài lần, hai người vững vàng rơi xuống trên mặt đất.

Lạc Nhan buông tay, nhịn không được ho khan vài tiếng. Nếu như chỉ có mình nàng lướt qua tường thành tự nhiên sẽ không có vấn đề gì, nhưng mang theo thêm một người lại có chút tốn công.

"Đi thôi." Thừa dịp không có ai chú ý, Lạc Nhan dẫn người kia nhanh chóng chạy về phía trước, thực mau đã cách đô thành Lâu Lan một khoảng xa. Chờ đến khi xác nhận thủ vệ trên tường thành không thể nhìn tới bọn họ, lúc này Lạc Nhan mới thở phào ngồi xuống đất, cầm túi nước trên người uống mấy ngụm, khí tức dần dần bình tĩnh trở lại.

"Phía trước đã chuẩn bị ngựa, bọn họ ít nhất cũng phải sáng mai mới phát hiện chân tướng, đến lúc đó chúng ta hẳn đã có thể rời khỏi lãnh thổ Lâu Lan, vào tới cảnh nội Đại Kiến. Nguyên soái sẽ phái người tới tiếp ứng." Lạc Nhan nói, nhịn không được quay đầu nhìn nhiều vài lần, không biết hiện giờ tình huống bên kia thế nào.

Không biết thủ hạ chính mình đích thân bồi dưỡng tỉ mỉ, lần này lại muốn tổn thất thêm bao nhiêu? Trong lòng âm thầm mặc niệm vài phút, sau đó nhàn nhạt nói, "Chúng ta đi thôi."

Đại Kiến Vương nhìn Lâu Lan Thành, ngày đó hắn bị cưỡng ép mang đến đây, đã cho rằng chính mình sẽ chết tại chỗ này, không ngờ một ngày cũng có thể toàn thân trở ra. Nhận thấy bố cục bài trí của đám người Lạc Nhan, hắn mới biết khi trước bản thân muốn trốn đi quả thật quá mức đơn giản. Nếu như không có Lạc Nhan, liền tính hắn lén lút ra được khỏi hoàng cung, cũng sẽ không bước ra được đại môn thành.

Tòa thành tứ phía đèn dầu huy hoàng chói lọi trước mặt có lẽ sẽ trở thành ác mộng cả đời của hắn. Từ giờ khắc này, Đại Kiến Vương tự dặn lòng mình, ước mơ chinh chiến bá chủ thiên hạ, chung quy cũng chỉ là một cơn mộng đẹp mà thôi.

Hai người tiếp tục chạy một hồi, ở ven đường gặp được một người đang nắm cương ngựa thấp thỏm chờ đợi, nhìn thấy Lạc Nhan tới mới thở phào nhẹ nhõm. Lạc Nhan xoay người lên ngựa, Đại Kiến Vương cũng cưỡi một con, ba người cùng nhau giục ngựa rời đi.

Một đường mệt nhọc, Đại Kiến Vương trước giờ chưa từng cưỡi ngựa lâu đến như vậy, đã sớm mỏi mệt bất kham. Nhưng Lạc Nhan cùng tùy tùng bên cạnh dường như đều không có ý nghỉ ngơi, hắn lúc này cũng không dám mở miệng.

Chạy liên tục tới buổi sáng, Đại Kiến Vương vốn dĩ cho rằng cuối cùng cũng có thể nghỉ lấy sức một chút, không ngờ Lạc Nhan chỉ lấy ra một ít lương khô cùng nước từ trong tay nải mang theo, ba người ngồi nguyên trên lưng ngựa ăn uống một chút, sau đó lại tiếp tục lên đường.

"Chúng ta có muốn nghỉ ngơi một lúc không?" Đại Kiến Vương rốt cuộc nhịn không được mở lời.

Lạc Nhan nhìn sắc trời, "Thời gian không còn nhiều lắm, dựa theo ta sở liệu, Hiểu Mộng Công chúa nếu như không tìm được ngươi nhất định sẽ phái người lục soát toàn thành, thực mau sẽ nghĩ đến chuyện ngươi không còn ở trong đô thành, đến khi đó chúng ta có muốn đi cũng không kịp nữa."

Đại Kiến Vương cắn răng, hắn chỉ cảm thấy hai bắp đùi cùng bên hông đã đau đến không còn cảm giác. Lạc Nhan hiện giờ quả thực có chút nôn nóng, tầm khống chế của Hiểu Mộng đối với Đại Kiến lúc này còn chưa đủ, cho nên chỉ cần trốn khỏi lãnh thổ Lâu Lan, khả năng thoát thân sẽ cao hơn rất nhiều. Ngựa các nàng đang cưỡi đều là thiên lý mã ngày chạy ngàn dặm, ước chừng thêm một canh giờ nữa là có thể hoàn toàn rời khỏi cảnh nội Lâu Lan.

Qua thêm một canh giờ cũng đã tới biên cương, Lạc Nhan từ xa nhìn thấy thủ tướng biên quan đốt đuốc bật lửa, thầm mắng một câu không xong, "Dừng!"

"Làm sao vậy?" Đại Kiến Vương ghìm cương, có chút lo lắng hỏi.

"Bọn họ dùng lửa truyền tin, chúng ta vẫn chậm mất một bước." Lạc Nhan nhíu mày nói, "Hiện giờ chỉ còn cách trốn đi, sau đó tùy cơ ứng biến."

Đại Kiến Vương nhìn ngọn lửa nơi xa, bất đắc dĩ lắc đầu, "Nghe theo Lạc tướng quân an bài."

"Nghỉ ngơi một lát, xem xét tình hình rồi tính tiếp. Một đường này chúng ta đều không chạy qua bất kỳ thành trấn nào, Hiểu Mộng hẳn là còn chưa biết chúng ta đã tới được đây." Lạc Nhan nói.

Ba người đi tới rừng cây bên cạnh, Lạc Nhan xuống ngựa ngồi trên mặt đất, vận công khôi phục nội lực. Liên tục từ tối hôm qua tới tận bây giờ, nàng đã tiêu tốn thật nhiều thể lực, lúc này nghỉ ngơi vừa vặn có thể tĩnh tọa một chút.

Tùy tùng của Lạc Nhan cũng an tĩnh ngồi một bên khôi phục thể lực. Đại Kiến Vương nhìn hai người, học theo ngồi xuống đất nhắm mắt dưỡng thần, tự hỏi bước tiếp theo phải làm thế nào.

Cục diện đã tới đây, hắn chỉ có thể mượn sức Đại Khải xoay người, cho nên lần này nhất định phải tới được Toái Diệp. Lén lút nhìn Lạc Nhan bên cạnh, Đại Kiến Vương đột nhiên sinh ra vài phần tò mò, rốt cuộc Viên Tinh Dã kia là loại phong tư như thế nào. Nhưng lúc này hắn đã không còn muốn suy nghĩ đến tâm tư này nọ khác nữa.

Nửa canh giờ sau, Lạc Nhan mở mắt, nhàn nhạt nói, "Một khi đã như vậy, chúng ta vào thành đi."

"Vào thành? Phải vào như thế nào mới được?" Đại Kiến Vương nghi hoặc hỏi. Đại môn thành trước mặt đóng chặt, nội bất xuất ngoại bất nhập. Lạc Nhan nhìn tường thành cách đó không xa, chỉ nói, "Đi thẳng cổng thành mà vào."

Xiển Thành là nơi giáp ranh giữa Lâu Lan và Đại Kiến, cũng là biên cương Lâu Lan. Lần trước Hạ Tử Mặc chính là từ chỗ này lẻn vào quốc nội Lâu Lan cứu Viên Tinh Dã. Nhưng lúc này lại có chút bất đồng, hiện tại xung quanh đều không có dân chạy nạn.

Đại Kiến Vương còn đang băn khoăn, đại môn Xiển Thành đột nhiên mở ra, mấy trăm binh lính xuất hiện trước cửa thành.

"Đây là --- "Đại Kiến Vương khó hiểu, Lạc Nhan nhàn nhạt nói, "Đây chính là biện pháp đi vào."

Hiểu Mộng sai người dùng lửa truyền tin, dứt khoát phải giữ được Đại Kiến Vương bên trong Lâu Lan. Tướng lãnh trấn thủ tại Xiển Thành biết việc này trọng đại, cũng hy vọng bản thân có thể lập công đầu sau khi tân Nữ Hoàng đăng cơ, lúc này liền nghe theo ý kiến của mấy tên cấp dưới, phái người ra khỏi thành tuần tra một vòng.

"Mỗi tiểu đội tách ra tìm kiếm, nếu như thấy có người khả nghi lập tức dùng tên lệnh thông tri cho đội khác." Tướng lãnh dẫn đầu nói, mấy trăm người nhanh chóng tách ra, chính hắn cũng mang theo vài người bắt đầu tìm kiếm.

Nhóm người Lạc Nhan nấp ở chỗ tối, nhìn tên tướng lãnh dẫn đầu đi tới cách bọn họ càng ngày càng gần.

"Động thủ." Lạc Nhan thấp giọng ra lệnh, Đại Kiến Vương còn chưa kịp hoàn hồn, đã thấy thân ảnh Lạc Nhan cùng tùy tùng đột nhiên xuất hiện phía sau mấy người đi theo tướng lãnh kia, tiếp theo chỉ nghe được vài tiếng kêu truyền tới. Chờ đến khi hắn định thần lại, mấy binh lính nọ đã nằm rạp trên mặt đất, trên cổ mỗi người bị một nhát đao chém chết.

Ánh mắt Lạc Nhan đạm mạc, dùng khăn lau máu trên thân kiếm, tựa hồ vừa giết chết vài người kia cũng không khiến nàng cảm thấy cái gì. Tướng lãnh dẫn đầu xuống ngựa nói, "Thuộc hạ tham kiến tướng quân."

"Đứng lên đi, nhiều năm qua đã vất vả ngươi." Lạc Nhan gật đầu. Tướng lãnh đứng dậy, thần sắc có chút kích động, Lạc Nhan tiếp tục nói, "Lần này giúp chúng ta rời khỏi thành, từ nay về sau phỏng chừng hành tung của ngươi cũng thực mau bại lộ, vậy cùng chúng ta hồi Đại Khải đi."

"Vâng!" Tướng lãnh cao hứng đáp.

Đại Kiến Vương lúc này mới minh bạch, nguyên lai Đại Khải có mật thám tại Xiển Thành, chẳng trách lần trước Hạ Tử Mặc cũng từ Xiển Thành lẻn vào Lâu Lan, lúc này Lạc Nhan cũng không lựa chọn chạy tới Khẩu Bình Thành gần biên cương Đại Khải hơn, trái lại bỏ gần tìm xa đến tận chỗ này.

Bọn họ thay đổi trang phục với ba tên binh lính đã chết, sau đó chỉnh đốn bản thân sơ qua một chút, đi theo phía sau tướng lãnh ra khỏi rừng cây. Tướng lãnh cao giọng hô lớn, "Trở về thành!"

Mấy trăm người vừa tản ra thực mau tụ tập lại, mênh mông cuồn cuộn trở về thành. Sau khi vào đến bên trong, tướng lãnh ra lệnh phó tướng kiểm kê quân số, còn bản thân hắn mang theo ba người tiến tới chủ phủ. Thời điểm mấy kẻ khác còn đang kiểm kê, bọn họ bởi vì giả mạo thành thân vệ bên cạnh tướng lãnh nên cũng không bị bất kỳ ai chú ý tới.

Tướng lãnh tới gặp Thành chủ báo cáo một phen, sau đó trực tiếp mang theo ba người đi tới cổng thành bên kia, binh lính thủ vệ không một chút hoài nghi đem đại môn mở ra cho bọn họ rời khỏi. Thẳng đến hai canh giờ sau, Thành chủ không thấy tướng lãnh quay lại mới dẫn binh xuất thành tìm kiếm, lúc này phát hiện bọn họ đã sớm rời đi. Thành chủ lo lắng bị truy cứu trách nhiệm, liền dứt khoát giấu nhẹm không báo, việc này cứ như vậy trôi qua.

Lại nói, bốn người Lạc Nhan chạy được tới lãnh thổ Đại Kiến, tiếp tục trốn đông trốn tây, có hai lần bị phát hiện đành phải giao đấu chính diện với đám binh lính Tân Quốc tuần tra. Cũng còn may đội tuần tra chỉ có mười mấy người, Lạc Nhan đành phải liều chết chặn giết không cho bất kỳ ai trở về, tuy rằng cuối cùng cũng giết sạch, nhưng mấy người bọn họ đều chịu thương không ít.

Trốn tránh hai ngày liên tiếp ở Đại Kiến, rốt cuộc cũng gặp được đội quân tiên phong Viên Tinh Dã phái tới tấn công Đại Kiến, bốn người nhanh chóng được hộ tống bình an về tới Toái Diệp Thành.

Đại Kiến Vương nhìn thành Toái Diệp trước mặt. Lần này hắn nhất định phải tới chỗ này, nhưng lại không biết liệu bản thân có thể tồn tại trở ra hay không.

Cửa thành chậm rãi mở lớn, mấy người cưỡi ngựa phóng ra từ bên trong, thực mau đã tới trước mặt bọn họ.

"Mạt tướng tham kiến Nguyên soái, Giám quân đại nhân." Tướng lãnh tại Xiển Thành cùng tùy tùng của Lạc Nhan nhanh chóng xuống ngựa, có chút kích động hành lễ nói. Bọn họ trước kia vẫn luôn ở Lâu Lan, hiện giờ cuối cùng cũng đặt chân về cố thổ, đương nhiên là phi thường vui mừng, thanh âm cũng mang theo mấy phần nghẹn ngào.

"Vất vả các ngươi." Viên Tinh Dã tiến tới nâng bọn họ đứng dậy, "Lần này không thể không kể công của các ngươi, bổn soái sẽ luận công trọng thưởng, tuyệt đối không cô phụ hai vị trả giá."

"Đa tạ Nguyên soái." Hai người nói.

Đại Kiến Vương nhìn Viên Tinh Dã trước mặt, loại phong hoa khí độ như vậy, không thể tưởng tượng bản thân mình thế nhưng khi trước lại thỉnh cầu Khải đế muốn nạp nàng làm Vương Hậu. Một người như thế, há có thể để hắn tùy ý khống chế trong tay. Hơn nữa lúc này đối mặt với Viên Tinh Dã, Đại Kiến Vương không biết vì sao lại sinh ra một loại cảm giác hổ thẹn dị thường.

"Vương Thượng thiên tuế, bổn soái đã chuẩn bị tiệc rượu, thỉnh Vương Thượng tới trong thành thưởng thức." Viên Tinh Dã hành lễ nói.

Đại Kiến Vương sửng sốt, một lúc sau mới hoàn hồn, "Được --- làm phiền Nguyên soái rồi." Trong lòng hắn đột nhiên nảy ra một loại ý tưởng kỳ quái. Viên Tinh Dã tay cầm trọng binh, chiếm được dân tâm, nếu như nàng có dã tâm khởi binh tạo phản ---

Vừa nghĩ đến đây, hắn đột nhiên cảm giác tựa hồ có người đang nhìn mình chằm chằm, quay đầu lại xem xét một chút, nguyên lai là Hạ Tử Mặc vẫn luôn không mở miệng đứng ở một bên.

"Vương Thượng mệt nhọc, đỡ Vương Thượng đi nghỉ ngơi." Hạ Tử Mặc nói với Chu Tử Ly phía sau. Chu Tử Ly gật đầu, duỗi tay nói với Đại Kiến Vương, "Vương Thượng, thỉnh."

Đại Kiến Vương âm thầm toát mồ hôi lạnh, không hiểu sao hắn lại cảm thấy Hạ Tử Mặc dường như nhìn thấu toàn bộ tâm tư của hắn ban nãy.

Chờ đến khi Chu Tử Ly mang theo Đại Kiến Vương rời khỏi, Lạc Nhan lúc này mới khẽ lên tiếng, "Nguyên soái --- mạt tướng đã trở lại." Viên Tinh Dã nhíu mày, bước tới cầm cổ tay Lạc Nhan bắt mạch. Hạ Tử Mặc thấy vậy giật mình, sau đó có chút lo lắng nhìn Lạc Nhan.

"Ngươi bị nội thương không nhẹ, phải an tâm điều dưỡng mấy ngày tới." Công phu của Lạc Nhan tuy rằng không tồi, nhưng hàng năm đều ở trong quân, đương nhiên không thể so với đám người ngày đêm một lòng luyện võ chốn giang hồ. Nhiệm vụ lần này cửu tử nhất sinh, đặc biệt là mấy ngày cuối cùng, Lạc Nhan cơ hồ đã tiêu hao thể lực quá mức.

"Cho ngươi ba ngày nghỉ ngơi." Viên Tinh Dã nói, nhìn thấy đàn cổ sau lưng Lạc Nhan, nhẹ giọng, "Ta sẽ để người mang tới cho Mai tỷ tỷ, ngươi ở yên một chỗ dưỡng thương đi!"

"Mạt tướng ---" Lạc Nhan sửng sốt, muốn biện giải gì đó, nhưng cuối cùng lại cúi đầu không mở miệng. Viên Tinh Dã cùng Hạ Tử Mặc nhìn nhau, âm thầm thở dài. Con đường này không dễ đi, hai người các nàng ngày ngày đều phải cẩn thận như bước trên băng mỏng. Khổ sở nhất lại là, cả đời không thể quanh minh chính đại chiêu cáo với toàn thiên hạ, người này chính là ái nhân của mình.

Tình yêu của các nàng vĩnh viễn không thể tồn tại dưới ánh mặt trời, chỉ có thể lén lút ẩn giấu trong bóng đêm, chậm rãi sinh sôi nảy nở nơi không bị người đời nhìn thấy. Bất luận hai người có si tình đến đâu, bất luận đoạn tình cảm này có tốt đẹp đến cỡ nào, trong mắt thế nhân chung quy vẫn không thể so được với bao nhiêu nam tử nữ tử hư tình giả ý yêu thích lẫn nhau, cho dù là xuất phát từ mục đích thế nào đi chăng nữa.

Viên Tinh Dã thở dài, phất tay nói, "Nếu đã như vậy, ngươi đi đi."

"Đa tạ Nguyên soái thành toàn." Suy nghĩ một lát, Lạc Nhan khom người nói.

Kỳ thật, trước khi đi tới Lâu Lan, Lạc Nhan cũng không nghĩ bản thân mình có ý tứ gì, chỉ là nếu như có thể mang được cổ cầm về cho Mai phi cũng coi như một kiện mỹ sự. Nhưng trên đường chạy trốn về đây, nàng đã tự hỏi bản thân thật nhiều. Chỉ cần vứt bỏ đàn, nàng tự nhiên sẽ càng thêm thuận buồm xuôi gió, cũng không phải chịu thương nhiều đến như thế.

Nhưng nàng vẫn một mực không bỏ. Có lẽ, từ thời điểm mấy năm trước tự mình đưa Mai phi tới Đại Kiến, cho tới hai năm sau đích thân tới đón nàng về, đến tận bây giờ hết thảy đều không phải kỳ vọng lúc đầu của Lạc Nhan. Nhưng là, một đoạn thời gian như thế, lại vô thanh vô thức khắc thật sâu tới trong trái tim nàng.

Bằng không, không có lý do gì nàng lại ngày đêm chiếu cố Mai phi đến như vậy.

Lạc Nhan trầm tư suy nghĩ, nàng trước giờ không phải loại người cảm tính, mấy năm nay ở biên quan vẫn luôn kín đáo cặn kẽ, chưa bao giờ để bản thân xúc động quá mức. Nhưng trên đời này có một vài thứ, tùy ý chính mình một lần hẳn cũng không phải là chuyện xấu.

Nghĩ đến đây, Lạc Nhan hạ quyết tâm, xoay người lên ngựa chạy đến bên trong Toái Diệp.

Phủ đệ Mai phi cách cổng thành không xa, Lạc Nhan thực mau đã đến, nàng vốn định trở về thay y phục, nhưng lại cảm thấy có chút không chờ đợi nổi. Nàng xuống ngựa, bước tới gõ cửa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play