Hạ Đế đi tới bên hồ Thái Dịch, cảm thấy chính mình tựa hồ đã thực lâu chưa xem kỹ hồ nước này. Gió thu phất phơ thổi tới vài đóa sen trên mặt nước, từng mảnh lá cây ven hồ cũng nhẹ nhàng đáp xuống. Thời tiết thật đẹp, không trung không có lấy một gợn mây, trời cao xanh thăm thẳm.

"Trẫm dường như đã lâu rồi không nhìn tới hồ Thái Dịch này." Hạ Đế nhẹ giọng nói.

"Bệ hạ sao lại nói vậy, vài ngày trước người còn vừa cùng Đức phi nương nương du thuyền trên hồ Thái Dịch này." Trương Bình đáp. Trương Bình thân là tổng quản nội thị, quán xuyến tất cả mọi việc hệ trọng trong cung, ở bên cạnh Hạ Đế đã nhiều năm, ngày thường nói chuyện tuy rằng không dám vô lễ, nhưng so với các nội thị khác, thậm chí so với rất nhiều đại thần, đều thân cận Hạ Đế hơn.

Đi lại một hồi, Hạ Đế phát hiện chính mình thế nhưng đã đi tới cửa lãnh cung, bước chân hắn dừng lại, trong mắt hiện lên mạc danh thần thái, tựa như bi thương tựa như phẫn nộ, lại mang theo một tia tuyệt vọng cùng không cam lòng.

Trương Bình đi theo Hạ Đế nhiều năm, hắn biết mỗi lần Hạ Đế đi ngang qua tòa cung điện này đều sẽ muốn ở lại một lúc. Trương Bình dừng lại ba bước phía sau Hạ Đế, giữ mình trong khoảng cách có thể tùy thời nghe được tiếng gọi của Hạ Đế, lại vừa vặn không đến quá gần. Trương Bình dừng bước, đội nghi thức theo phía sau hắn cũng thật tự nhiên đứng lại theo.

Hạ Đế trầm tư một lát, tiếp tục đi ngang qua cung Thục phi quá cố, hướng tới tẩm cung của chính mình. Hắn đẩy cửa đi vào bên trong, Trương Bình lưu lại ngoài cửa, lẳng lặng đứng đợi.

Tẩm cung Hạ Đế người ngoài không thể bước vào, hơn nữa bên ngoài tẩm cung có đông đảo cao thủ đại nội bảo hộ, ai cũng không biết bên trong tẩm cung Hạ Đế đến tột cùng là có cái gì, đồn đại nhiều nhất chính là có chứa bức họa Thục phi năm đó. Trương Bình biết tuy rằng Hạ Đế không thường xuyên hồi tẩm cung, nhưng mỗi lần đi vào phải rất lâu mới trở ra.

Quả nhiên, thời điểm Hạ Đế đi vào trời mới gần đến chính ngọ, cũng không thấy cho truyền ngọ thiện, cứ như vậy mãi đến khi mặt trời sắp lặn mới thấy Hạ Đế mỏi mệt trở ra. Hắn vẫy vẫy tay, "Đi Vân Hi --- À, đi Trường Xuân Cung."

Viên Tinh Dã cũng không nghĩ Hạ Đế sẽ đến, nàng đang ngây người ở bên cạnh ao, trong hồ là thật nhiều hoa sen đúc bằng ngọc, có lớn có nhỏ, dùng ngọc Lam Điền cực phẩm tạc thành, sống động như thật. Đây là do người Cung Đình Cục đưa tới vài ngày sau khi có lệnh cấm túc, Viên Tinh Dã cũng không chối từ.

Hạ Đế vừa đến liền nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Viên Tinh Dã đứng bên cạnh ao, trầm tư nhìn xuống hoa sen, gió thổi khẽ khàng cuốn một phần góc áo tung bay, tựa như mây trời hạ phàm. Vấn tóc đơn giản, một thân áo dài màu đen viền vàng cũng không có gì nổi bật, nhưng lại khiến người không cách nào có thể rời đi tầm mắt.

Hạ Đế ngăn lại tiếng hô "Thánh Thượng giá lâm" của Trương Bình, cứ như vậy nhìn Viên Tinh Dã đến ngẩn ngơ, đau đầu nhiều ngày nay bỗng chốc nhẹ hơn rất nhiều. Lạc Nhan đã nhìn thấy Hạ Đế, nhưng chỉ rũ mi mắt đứng ở một bên, không hề lên tiếng.

"Bệ hạ tới từ khi nào, sao lại không thông báo một tiếng." Viên Tinh Dã nhìn thấy Hạ Đế, cúi người hành lễ nói.

"Ái phi không cần đa lễ." Hạ Đế mỉm cười, nhìn không ra biểu tình gì. Hắn lôi kéo Viên Tinh Dã vào trong viện ngồi xuống, "Trẫm nhàn rỗi không có việc gì, liền nghĩ đến thăm ái phi."

Lạc Nhan đổi chén trà đã nguội trong tay Viên Tinh Dã, sai cung nữ mang lên một mâm trái cây cùng đồ uống. Hạ Đế nhìn Viên Tinh Dã, cấm túc mấy ngày nay dường như cũng không có chút ảnh hưởng nào tới nàng, vẫn là khí chất ôn hòa đạm mạc thường ngày, ánh mắt bình tĩnh mà xa cách, ngay cả mạt cười bên miệng vẫn không nhìn ra hỉ nộ ái ố, phảng phất mấy ngày vừa rồi đều không hề tồn tại.

"Trẫm ủy khuất ái phi rồi." Hạ Đế nói.

"Bệ hạ anh minh, có câu này của bệ hạ, thần thiếp không cảm thấy ủy khuất," Viên Tinh Dã nói, "Thần thiếp không quen thuộc sự việc trong cung, không có phòng bị cũng là tất nhiên, sự việc lần này âu cũng là giáo huấn đối với thần thiếp." Hạ Đế tuy rằng có phái người đi điều tra, nhưng lại không tra ra bất kỳ cái gì, đương nhiên, ý định của Hạ Đế ngay từ đầu cũng chỉ là muốn tỏ vẻ cho có thôi.

Hạ Đế mỉm cười, nắm lấy tay Viên Tinh Dã, "Trẫm đã phái người tra xét, độc kia chính là đã tồn tại sẵn trong ly ngọc, có lẽ do chủ nhân cũ bôi lên, ái phi đưa cho Đức phi cũng là xuất phát từ hảo tâm trong lòng, trẫm minh bạch. Ngày mai gỡ bỏ lệnh cấm túc này." Câu cuối cùng là nói với Trương Bình.

Cùng Viên Tinh Dã nói chuyện thật lâu, đã tới giờ dùng bữa tối. Hạ Đế lưu lại dùng bữa, chỉ cảm thấy đau đầu càng ngày càng lợi hại, hắn ăn qua loa một ít, sau đó vội vàng rời đi.

Viên Tinh Dã nhìn Hạ Đế rời khỏi, suy tư một hồi rồi nói với Lạc Nhan, "Ta có chút mệt mỏi, thu thập xong thì chuẩn bị nghỉ ngơi đi."

Sau khi Viên Tinh Dã ngủ rồi, toàn bộ Trường Xuân Cung cũng lâm vào an tĩnh, cung nữ nội thị túm năm tụm ba nói chuyện, thỉnh thoảng có tiếng cười truyền ra. Thời gian vẫn còn rất sớm, các nàng không có việc gì để làm, hơn nữa Viên Tinh Dã ngày thường đối với hạ nhân cũng không nghiêm khắc, thậm chí có thể nói là khoan dung đến cực điểm, nên các nàng cũng không sợ bị trách phạt. Nói giỡn một hồi, mọi người đều tự động trở về phòng riêng nghỉ ngơi.

Lúc này Viên Tinh Dã đã mặc quần áo chỉnh tề, Lạc Nhan đi vào trong phòng.

"Chú ý đừng để bất kỳ kẻ nào tới gần."

"Tướng quân, vẫn là để ta đi thôi, vạn nhất Hoàng Thượng tới ---"

"Không sao, Hoàng Thượng hẳn là đã tới Vân Hi Cung chỗ Đức phi, sẽ không lại đây, ta thực mau sẽ trở về." Viên Tinh Dã nói. Biết là khuyên không được, Lạc Nhan đành phải thở dài đứng sang một bên. Nhìn Lạc Nhan mặt mày ủ dột, con ngươi Viên Tinh Dã vốn lãnh đạm đột nhiên hiện một tia tiếu ý, "Lạc Nhan, ta phát hiện từ khi ngươi vào trong cung, càng ngày càng có tính khí người già rồi." Nhớ năm đó Lạc Nhan cũng là cả người tràn đầy khí phách, hăng hái xung phong rong ruổi khắp bốn phương, chỉ huy tổng quân canh gác Tây Bắc, trong đội thám báo cũng là hạng nhất. Hiện giờ ở trong cung, gai nhọn tựa hồ đều bị mài phẳng hết.

"Tướng quân người còn tùy hứng làm bậy vài lần, ta lại già càng nhanh." Trước kia Viên Tinh Dã vẫn luôn bình tĩnh cơ trí, thậm chí có chút không hiểu nhân tình, nàng luôn luôn tính toán đem khả năng thất bại áp xuống thấp nhất. Bất luận có sự tình gì, chẳng sợ chỉ ảnh hưởng nhỏ đến kết cục, Viên Tinh Dã cũng đều dùng lý trí phân tích cặn kẽ, sau đó đưa ra phương án tốt nhất.

Nhưng mà hiện giờ, tuy rằng vẫn cơ trí, tuy rằng vẫn đạm mạc, chính là lại có mấy lần làm ra một vài chuyện Viên Tinh Dã trước đây tuyệt đối sẽ không làm. Ví dụ như lúc này ---

Nói không chừng đây lại là việc tốt, Lạc Nhan ngẫm nghĩ. Trước giờ Viên Tinh Dã tuy rằng thân thiện với người trong quân, được tướng sĩ kính yêu, binh lính cũng nguyện ý vì nàng mà xả thân quên mình, nhưng đối với bọn họ mà nói, Viên Tinh Dã giống như một bức tượng đài xa vời vợi, tuy rằng có thể cùng bọn họ đồng sinh cộng tử, nhưng sẽ không cùng bọn họ tri giao tâm đầu ý hợp.

Viên Tinh Dã vẫn như trước vận khinh công đi trên nóc nhà, bước chân vững vàng như đi trên đất bằng, nhảy vài cái đã đến Hàm Hương Điện.

Canh giờ này Hạ Tử Mặc cũng đã ngủ, trong phòng có hương hoa nhàn nhạt, chính là hoa cúc mới nở. Loại hoa này, đóa hoa cũng chỉ nhỏ hơn một vòng so với thân hoa, màu sắc đỏ tươi, là danh phẩm tiến cống từ Ba Tư. Cả hoàng cung chỉ có một gốc cây duy nhất, Hạ Đế sai người đưa tới chỗ Hạ Tử Mặc.

Cung nhân trong Hàm Hương Điện cũng đã ngủ, gác đêm là Hạnh Nhân cùng một cung nữ đang nhỏ giọng nói chuyện trong viện. Viên Tinh Dã phi thân từ cửa sổ bay vào, đứng ở bên mép giường Hạ Tử Mặc. Hạ Tử Mặc dường như ngủ không an ổn, Viên Tinh Dã giúp nàng đắp chăn, ngồi xuống bên giường nhìn nàng.

Nàng cũng không biết vì sao lại không gọi Hạ Tử Mặc tỉnh dậy, liền cứ như vậy phát ngốc bên giường, khẽ vỗ vỗ lên người Hạ Tử Mặc, Hạ Tử Mặc dần dần ngủ đến an tĩnh, hơi thở cũng trầm ổn hơn.

Viên Tinh Dã cười khổ, Hạ Tử Mặc ngủ say đến thế, nàng cũng không đành lòng gọi người kia dậy. Nhưng thời gian có chút cấp bách, suy nghĩ xoắn xuýt một hồi, trên tay dần dần quên phát lực, bàn tay đang vỗ trên người Hạ Tử Mặc cũng dừng lại.

————————————————

Lời Editor: Thực ra Hạ Đế trong truyện này là người rất tốt, cũng hết sức chung tình, nhưng phần nhiều lại là đáng thương. Trong tất cả các vị hoàng đế cổ đại mình đã đọc thì vẫn có ấn tượng sâu nhất với Hạ Đế. Mong các bạn kiên nhẫn với Hạ Đế một chút, ảnh là một trong những nguyên nhân lớn mình muốn edit bộ này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play