Trên mặt đất nổi lên từng trận rung chuyển dồn dập, từ phía xa nơi đường chân trời xuất hiện hàng ngàn kỵ binh áo tím cưỡi ngựa chạy qua. Bạch mã dưới thân cũng vận khôi giáp màu tím, cung tiễn sau lưng phản chiếu ánh nắng sáng ngời, khí thế uy phong mãnh liệt tản ra tứ phía.

Viên Tinh Dã và Hạ Tử Mặc giục ngựa phía trước. Tuy rằng thuật cưỡi ngựa của Hạ Tử Mặc chỉ ở tầm trung, nhưng Viên Tinh Dã đã cố ý chọn cho nàng một con bảo mã hiền lành thuần tính, tổng cũng không quá khó để nàng điều khiển. Hạ Tử Mặc không muốn liên lụy đến tốc độ của mọi người, một đường này vẫn luôn cố gắng giục ngựa chạy nhanh.

Chưa đến một ngày đêm, hai người thực mau đã mang theo Kiêu Võ Vệ tới được Hắc Phong Thành. Lúc này Hắc Phong Thành về cơ bản đã hoàn thành tu sửa toàn bộ, một ít cư dân trước kia rời đi lánh nạn nay cũng lục tục quay lại, còn có thêm nhiều thương gia bắt đầu tới chỗ này mở tiệm buôn bán. Tuy rằng vừa trải qua một hồi đại chiến, trong thành hiện giờ cũng nghe được nhiều tiếng người ồn ào huyên náo.

"Cung nghênh Nguyên soái." Tàng Thất nghênh đón hai người tại đại môn Hắc Phong Thành. Viên Tinh Dã xuống ngựa trước, sau đó xoay người bước tới đỡ Hạ Tử Mặc xuống ngựa, đi đến trước mặt Tàng Thất hạ giọng, "Vào thành rồi nói."

Tàng Thất gật đầu lĩnh mệnh, đoàn người mênh mông cuồn cuộn đi vào nội thành. Sắc trời lúc này hẵng còn sớm, chưa tới canh giờ giới nghiêm buổi đêm, trên đường có không ít bá tánh hiếu kỳ dừng chân quan sát. Lần trước Bùi Thập Viễn dẫn quân đi qua đã khiến bọn họ kinh hãi thật nhiều, hiện giờ lại thấy Viên Tinh Dã một thân áo tím, dung nhan tuy rằng tuyệt thế mỹ mạo nhưng lại mang theo lạnh lẽo nhàn nhạt, khiến cho mọi người ở đây không ai dám tiến lên tiếp cận.

Đi qua hơn một nửa nội thành Hắc Phong, Viên Tinh Dã hài lòng gật gù, "Đoạn thời gian này vất vả cho ngươi." Tàng Thất khom người đáp, "Mạt tướng không dám kể công."

Viên Tinh Dã gật đầu. Trong mấy lần giao tranh với Khuyển Nhung vừa rồi, thời gian Tàng Thất lên chiến trường là ngắn nhất, công lao cũng không thể so được với mấy vị chủ tướng khác, nhưng Dã Lợi Cát thân chết là ở dưới tay hắn, hơn nữa có thể đóng giữ Hắc Phong Thành nghiêm ngặt như vậy cũng là đại công.

"Lần này ta sẽ thượng thư cho Hoàng Thượng, thỉnh phong ngươi làm Đô Hộ Bình Bắc, kiến dựng Bình Bắc Đô Hộ phủ." Viên Tinh Dã lên tiếng. Vốn dĩ Hạ Tử Mặc có đề nghị để Viên Đông nhậm chức này, nhưng hiện tại chức quan cùng quân công của Viên Đông còn chưa đủ, thực khó có thể khiến quần thần trên triều đình chấp thuận. Tàng Thất là phụ tá đắc lực của nàng, nàng cũng tự hỏi rất lâu mới đưa ra được quyết định như vậy.

Nhưng trong những thủ hạ tướng sĩ còn lại của Viên Tinh Dã, không còn ai có khả năng đảm nhiệm việc này. Mấu chốt hơn nữa chính là, nàng hoàn toàn có thể tín nhiệm Tàng Thất. Mai sau ba thành U Châu, Hắc Phong, Uy Nhung, cùng với vài thôn trấn phụ cận, hết thảy đều sẽ nằm trong phạm vi quản lý của hắn.

"Nguyên soái ---"

"Dân phong Khuyển Nhung trước giờ vẫn luôn cường hãn, hẳn là trong thời gian ngắn khó có thể dung nhập được. Mấy ngày trước Tử Mặc nhận được thư tín từ Trường An, hiện phía Tây Vực dường như có chút động tĩnh, khả năng cao ta sắp phải đi Tây Vực, cho nên hết thảy tại đây đều giao lại cho ngươi." Viên Tinh Dã cũng không hoàn toàn nắm chắc Hạ Đế sẽ đồng ý tấu chương của nàng, nhưng trong lòng nàng lại không thể không thử một lần. Tuy rằng muốn tới Tây Vực bên kia, nhưng mấy địa phương phía Bắc này cũng không thể để mất.

Trước khi đến Hắc Phong Thành, tấu chương của nàng cũng đã lên đường tới Trường An, hẳn là chỉ vài ngày sau sẽ có kết quả.

Hạ Tử Mặc sải bước bên cạnh Viên Tinh Dã, yên lặng lắng nghe hai người đối thoại. Phía Tây Vực có động tĩnh xác thực là sự tình không tồi đối với hai người, khi đó Hạ Đế hẳn là còn muốn dựa vào Viên Tinh Dã đi đến trấn thủ. Hạ Tử Mặc có thể nhận được chức vị Giám quân hẳn cũng không có vấn đề gì, đến lúc đó lại trở về giống như Khuyển Nhung khi xưa, chính là giúp hai người một đại ân.

Chờ đến khi có thể bình định Tây Vực, vây cánh và thế lực của các nàng nhất định đã đủ lớn mạnh, binh quyền cùng triều quyền đều nắm vững trong tay, hà tất còn phải dè dặt nhìn sắc mặt người khác mà hành sự, hết thảy đều có thể dùng binh lực đàn áp. Lại cho các nàng thêm vài năm thời gian nữa, tất cả mọi chuyện đều sẽ bất đồng.

Tàng Thất tự nhiên biết rõ đạo lý như vậy, cũng minh bạch hành động lần này của Viên Tinh Dã là chân thành tín nhiệm hắn, cân nhắc ưu nhược một lúc mới nói, "Vậy liền theo Nguyên soái phân phó."

Tàng Thất bên ngoài đối với người khác vẫn luôn tươi cười nho nhã, nhưng ít người biết được hắn tâm cơ rất sâu, trong lòng không có nhiều chân thành cùng tin tưởng gì, chỉ có duy nhất một chút chân thành hiếm hoi, hết thảy đều đã sớm cho Viên Tinh Dã, lúc này tự nhiên cũng sẽ không lui bước.

Mấy người đi bộ một lúc, đã xem xét được đa phần địa phương bên trong thành Hắc Phong. Hắc Phong Thành nguyên bản như một tòa phế tích hiện giờ đã được Tàng Thất phân phó tu sửa lại thực tốt. Hơn nữa, Viên Tinh Dã muốn lưu lại Tàng Thất tại đây cũng có một phần nguyên nhân khác. Tuy rằng lúc này Khuyển Nhung đồng ý xưng thần, nhưng không ai dám chắc tương lai có thể phát sinh sự tình gì, cho nên vẫn cần một tướng lãnh có năng lực một chút trấn thủ tại nơi đây.

Sau khi nghỉ lại bên trong thành một đêm, đám người Viên Tinh Dã tiếp tục giục ngựa lên đường.

Một ngày sau, tại Uy Nhung Thành.

Đã nhiều ngày nay tuy rằng không có giao tranh, nhưng cư dân bên trong thành cũng không hề mang nét mặt tươi cười hay thả lỏng. Biểu tình trên mặt họ đều là vạn phần bi phẫn, bởi vì bọn họ thực rõ ràng, hiện giờ Khuyển Nhung đã cùng đường mạt lộ, không thể tiếp tục chống cự Khải quân được nữa.

Chỉ cần hai đội quân của Thẩm Băng và Bùi Thập Viễn ngay ở bên ngoài kia hợp lực lại cũng đủ để san bằng toàn bộ Uy Nhung. Hai ngày vừa rồi Thẩm Băng quả thực tuân thủ ước hẹn, nhất mực lui binh không tấn công.

Bên trong Vương Cung Uy Nhung, Dã Lợi Hợp ngồi ở bên trên, lúc này tóc trên đầu hắn cơ hồ đã bạc trắng toàn bộ. Quân sư vẫn đứng ở phía dưới, mà đại điện nguyên bản có đủ mọi loại quan viên xếp hàng hai bên hiện giờ đã thưa thớt hơn rất nhiều, chỉ còn lại vài người trên thân thể đều mang chi chít vết thương đang miễn cưỡng đứng thẳng.

"Đại Hãn không cần lo lắng, chỉ cần tộc Khuyển Nhung ta chưa bị diệt vong, nhất định sẽ có một ngày có thể ngóc đầu trở lại." Một tên tướng lãnh lên tiếng, "Lưu đắc thanh sơn tại, bất phạ một sài thiêu*."

(* lưu đắc thanh sơn tại, bất phạ một sài thiêu: Ở bên trong rừng xanh, sợ gì không có củi đốt.)

Quân sư im lặng không nói gì, hắn đương nhiên biết rõ thủ đoạn của Viên Tinh Dã, chắn chắn nàng sẽ không lưu lại bất cứ uy hiếp tiềm tàng nào tại Khuyển Nhung. Nhưng lúc này hắn cũng không muốn phải nói ra thành lời.

"Hôm nay nhận được tin Thẩm Băng đưa tới, nói Viên Tinh Dã đã tới ngoài đại doanh. Vậy ngày mai thỉnh Quân sư thay bổn hãn trình lên thư hàng." Dã Lợi Hợp nói, Quân sư im lặng cúi người lĩnh mệnh. Dã Lợi Hợp nhìn xuống vài tên tướng lãnh còn ở bên dưới, lắc đầu nhẹ giọng, "Thiên ý đã như thế, Đại Khải quả nhiên tầng tầng lớp lớp nhân tài, chúng ta chỉ như ánh đom đóm lập lòe, há lại có thể cùng mặt trăng tranh ngôi. Hết thảy là ta sai ---"

"Đại Hãn ---" Quân sư cất tiếng muốn nói gì đó, Dã Lợi Hợp chỉ phẩy tay đi xuống bên dưới bậc thang, vừa bước được vài bước đột nhiên hỏi, "Quân sư, tên thật của ngươi là gì?"

Quân sư giật mình sửng sốt, một lúc sau mới thấp giọng nói, "Họ kép Nam Cung, tên một chữ Lưu."

"Nam Cung Lưu, Nam Cung Lưu --- chỉ trách ta không thể lưu được ngươi. Nếu như khi trước ngươi thật lòng phụ tá ta, hết thảy hẳn đã thực tốt. Chỉ là đến tận lúc này đây, ta thế nhưng lại vẫn không đành lòng giết ngươi." Dã Lợi Hợp đạm cười. (Ed: Sao càng ngày càng thấy Dã Lợi Hợp với Quân sư cứ sai sai kiểu gì ---)

Quân sư cúi đầu hạ bái, Dã Lợi Hợp bước chân tập tễnh rời đi.

Buổi trưa hôm sau, cửa thành Uy Nhung mở rộng ra, Quân sư mang theo vài tên quan viên Khuyển Nhung còn sót lại đi bộ tới ngoài đại môn. Đối diện bên kia là Viên Tinh Dã cùng Hạ Tử Mặc cưỡi ngựa dẫn đầu, phía sau còn có mười mấy vạn đại quân đang đợi lệnh.

Viên Tinh Dã và Hạ Tử Mặc nhanh chóng xuống ngựa. Thẩm Băng, Bùi Thập Viễn, cùng vài vị phó tướng phía sau cũng xuống ngựa lại gần. Quân sư dẫn theo mọi người đi tới trước mặt Viên Tinh Dã, ôn thanh lên tiếng, "Tại hạ thay mặt Dã Lợi Đại Hãn, hướng Nguyên soái Đại Khải trình lên thư hàng."

Viên Tinh Dã tiếp nhận thư hàng, cung kính cúi đầu, "Quân sư không cần đa lễ." Hạ Tử Mặc cũng khom người với Quân sư. Quân sư chỉ nhàn nhạt gật đầu. Sau khi Viên Tinh Dã nhận lấy thư hàng, lại nhìn tới mấy tên đại thần cùng tướng sĩ phía sau Quân sư. Tuy rằng Khuyển Nhung lúc này đã là cùng đường mạt lộ, nhưng Viên Tinh Dã vẫn có thể thấy rõ được biểu tình bi thương cùng oán hận trên mặt những người này.

Đem thư hàng đưa lại cho thân binh phía sau, Viên Tinh Dã xoay người cao giọng nói, "Bá tánh Khuyển Nhung và Đại Khải trước giờ đã nhiều thế hệ thông hôn, quan hệ thân thiết, tuy rằng binh lính giao tranh nhưng là bá tánh vô tội. Hiện giờ bổn soái có thể cam đoan, con dân Khuyển Nhung sau này đều là thần dân Đại Khải ta, tuyệt đối không chịu phân biệt đối xử."

Bá tánh Khuyển Nhung đứng ở bên trong cửa thành nhìn Viên Tinh Dã ở phía xa, nhìn nữ tử tuyệt sắc này một lời đem toàn tộc Khuyển Nhung dung nhập tuyệt cảnh cẩm tú sơn hà. So sánh với tướng sĩ Đại Khải y giáp chỉnh tề đối diện, bá tánh và binh lính Khuyển Nhung đều là quần áo rách nát bất kham, trên mặt vẫn luôn mang biểu tình buồn bã nhàn nhạt. Nhưng nhìn đến Viên Tinh Dã đứng ở đầu ngọn gió nơi đây, rõ ràng chính là đầu sỏ gây họa, nhưng lại không cách nào khiến người khác sinh ra dù chỉ là một tia oán hận.

Áo choàng của Viên Tinh Dã và Hạ Tử Mặc theo gió tung bay, hai người sóng vai đứng cạnh nhau trước cửa thành Uy Nhung, trên mặt mang mỉm cười ôn hòa. Hình ảnh hài hòa trước mắt như vậy, rất lâu về sau vẫn còn có thật nhiều người nhớ rõ.

"Tại hạ thay bá tánh cảm tạ Nguyên soái." Quân sư khom lưng hạ bái, Viên Tinh Dã cùng Hạ Tử Mặc lập tức nghiêng người lại gần, tỏ vẻ không dám tiếp thu đại lễ như vậy. Một động tác này khiến cho rất nhiều người sửng sốt nghi hoặc. Dù sao lúc này Quân sư cũng đã là thần tử, Viên Tinh Dã nhận nhất bái không tính là quá phận đi.

Trong lúc mọi người còn đang xôn xao, đột nhiên có thanh âm hô lớn, "Không xong, nhanh mang nước tới Vương Cung!"

Lời này vừa dứt, Viên Tinh Dã nhất thời kinh ngạc, nhưng cũng thực mau bình ổn tâm tình. Nàng không hề nhận được tin tức Dã Lợi Hợp chết trận, nhưng hôm nay Dã Lợi Hợp lại không xuất hiện, trong lòng nàng cũng đã có một ít dự cảm không lành. Dã Lợi Hợp người này, chính là tình nguyện chết trận cũng không chấp nhận phải đầu hàng người khác. Lúc này quy hàng hoàn toàn là vì bá tánh Khuyển Nhung, hiện giờ có thể đoán được hẳn là không muốn sống tới hậu thế.

Viên Tinh Dã thở dài, Dã Lợi Hợp chết đi cũng coi như là giải thoát cho hắn, chỉ là không biết chuyện này liệu có ảnh hưởng đến thái độ quy thuận của bá tánh Khuyển Nhung hay không. Đang lúc Viên Tinh Dã còn mải suy tư, Quân sư đứng đối diện nàng đầu tiên là ngây ngẩn cả người, sau đó thân hình chợt lóe, tức khắc biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

Bên trong Vương Cung chỉ có chính điện là đang nổi lửa, thời điểm Quân sư đuổi tới nơi đã thấy toàn bộ cửa điện đều đóng lại, lửa từ nội điện truyền ra, hẳn là đã cháy được một lúc. Khói đen dày đặc từ bên trong chính điện tỏa ra, Quân sư vừa định phá cửa xông vào, lại bị Viên Tinh Dã vừa đuổi theo tới nơi kéo lại.

"Nơi này đã không còn khí tức người sống, lúc này vọt vào cũng không thay đổi được gì." Viên Tinh Dã nói. Quân sư lặng im nhìn từng góc phòng đại điện dần sụp đổ xuống, ngơ ngác không biết phải nói gì.

Hắn tuy rằng không phải thật tâm phụ tá Dã Lợi Hợp, nhưng Dã Lợi Hợp vẫn luôn coi hắn như quốc sĩ mà đối đãi. Lòng người không phải sỏi đá, làm sao có thể thực sự nhắm mắt làm ngơ, nếu nói lúc này tâm tình không thấy mất mát chắc chắn là đang dối lòng.

Viên Tinh Dã phát hiện tay Quân sư có chút run rẩy. Hôm nay nàng có thể đại thắng đứng được ở nơi đây, công lao lớn nhất chính là thuộc về Quân sư, chỉ là nàng thực rõ ràng, đối với Quân sư mà nói, kết cục như vậy hoàn toàn không khiến hắn cảm thấy một tia cao hứng.

"Mau đi cứu hỏa, toàn bộ đều thất thần như thế làm cái gì?" Hạ Tử Mặc vừa tới lập tức nhanh chóng phân phó, lúc này mọi người dường như mới tỉnh mộng, lục tục nhốn nháo bắt đầu dùng nước dập lửa. Nhưng cả tòa cung điện cơ bản đều đã bị hủy hoại, chờ đến khi lửa được khống chế, bên trong đã cháy đen thành một mảnh hắc ám, thi thể Dã Lợi Hợp đã bị lửa thiêu đến không nhận rõ bộ dáng.

Quân sư lặng thinh bước tới gần, quỳ gối trên mặt đất, "Đại Hãn ---"

Viên Tinh Dã đứng ở trước cửa, không hề theo vào bên trong. Hạ Tử Mặc bước tới nắm lấy tay nàng, Viên Tinh Dã quay đầu lại mỉm cười với nàng, ý tứ là không sao. Trong lòng nàng tuy rằng phi thường thống khổ, nhưng tất cả lúc này đã là vô pháp vãn hồi, liền tính cho nàng chọn lại một lần nữa từ khi bắt đầu, nàng dứt khoát vẫn sẽ làm như vậy.

Một khi đã quyết định con đường muốn đi, bất luận là kẻ nào cũng không thể ngăn cản. Viên Tinh Dã trở tay nắm lại tay Hạ Tử Mặc. Cho dù là hiện tại hay là tương lai, hai người các nàng đều sẽ cùng nhau bước tới từng bước, mãi mãi không phải cách xa.

"Đại Hãn ---" Bá tánh cùng binh lính Khuyển Nhung phía sau cũng quỳ rạp xuống đất, thất thanh khóc lớn lên. Nước mắt rơi xuống một phần là vì Dã Lợi Hợp, phần nữa cũng là vì chính mình. Hiện giờ nhân sinh của bọn họ đã không còn do bản thân làm chủ, tương lai trôi dạt vô định càng khiến người cảm thấy không thiết tha với hiện thực trần thế nơi đây nữa.

"Triệu tướng quân." Hạ Tử Mặc lên tiếng. Triệu Quảng tiến tới vài bước hành lễ, "Đại nhân."

"Hậu táng Dã Lợi Đại Hãn." Hạ Tử Mặc nhàn nhạt nói. Triệu Quảng ôm quyền đáp, "Vâng, mạt tướng đã biết." Triệu Quảng chính là đại tướng đứng đầu một trong tứ quân, Khuyển Nhung cũng không phản kháng hắn đảm nhiệm chuyện này.

Hạ Tử Mặc gật đầu, xoay người nói với mọi người bên dưới, "Trước kia tuy rằng hai quân đối địch nhau, nhưng Nguyên soái cùng bản giám quân vẫn luôn phi thường ngưỡng mộ Dã Lợi Đại Hãn, hắn là một đối thủ đáng để tôn kính. Hiện giờ Dã Lợi Đại Hãn thân chết, chúng ta cũng là vạn phần bi thống. Bản giám quân hạ lệnh toàn bộ Uy Nhung đồ trắng ba ngày, tế điện Dã Lợi Đại Hãn."

"Vâng."

Sau đó Hạ Tử Mặc lại phân phó kỹ càng hơn một chút, tất cả mọi người nhanh chóng nhận mệnh chạy đi tứ phía, một màn nghi thức tiếp nhận đầu hàng náo loạn cứ như vậy mà kết thúc.

Chờ hết thảy mọi người đều rời khỏi, Viên Tinh Dã nhẹ chân bước tới phía sau Quân sư còn đang quỳ trong chính điện, thấp giọng lên tiếng, "Sư phó."

Nàng biết Quân sư làm tất cả chuyện này không phải là vì bản thân nàng, mà là bởi vì nàng là muội muội của Viên Thần Dã. Mấy năm nay Quân sư vẫn luôn lẻ loi đơn độc, nghĩ đến hẳn là không thể quên được Viên Thần Dã.

Viên Tinh Dã quả thực không có nhiều ký ức liên quan đến Viên Thần Dã, nhưng nàng có thể suy ra từ những lời phụ thân nàng trước kia có nói qua, cùng với lời kể của Quân sư, cũng biết được một vài sự tình của ca ca nàng.

Tuấn mỹ, ôn hòa, khoan dung, tất cả ngôn từ tốt đẹp nhất trên thế gian đều có thể dùng tới trên người hắn.

Quân sư lặng lẽ lên tiếng, "Mấy ngày nay ngươi hành sự quả thực phi thường tài ba, hiện tại đã là trò giỏi hơn thầy. Liền tính không có ta tương trợ, ngươi hẳn cũng có thể đánh bại Khuyển Nhung, vi sư xác thực vui mừng. Nội lực ta lưu lại trong người ngươi hẳn là đã dung hợp toàn bộ, hiện giờ khắp thiên hạ khó có người có thể là đối thủ của ngươi, vi sư cũng thêm yên tâm."

Viên Tinh Dã trong lòng nhảy dựng, nàng đã theo sư phó từ rất lâu, đây vẫn là lần đầu tiên được người kia khích lệ. Hạ Tử Mặc bên cạnh quỳ gối hành lễ, "Tử Mặc tham kiến sư phó."

Quân sư quay đầu nhìn sang Hạ Tử Mặc, "Yên tâm, ta sẽ không làm ra loại chuyện ngu ngốc gì. Đại Hãn khi sinh thời vẫn luôn muốn đi xem cẩm tú Trung Nguyên một lần, chờ mọi chuyện lắng xuống ta sẽ đem theo tro cốt của hắn du tẩu thiên hạ."

Hạ Tử Mặc thấp giọng nói, "Nhất tự vi sư bán tự vi sư, hành tung của sư phó không để chúng ta biết được, khiến ta và Tinh Dã không thể làm tròn chữ hiếu một lần."

Quân sư nhìn Hạ Tử Mặc thật lâu, tử khí cùng lạnh lẽo trong mắt dần dần biến mất, sau đó đứng lên nhìn Viên Tinh Dã. Trước kia hắn rất ít khi nhìn đến Viên Tinh Dã, hiện giờ cẩn thận đánh giá một phen, mới phát hiện Viên Tinh Dã thật sự đã trưởng thành, tuy rằng tuổi vừa mới nhược quán niên hoa, nhưng đã là Nguyên soái độc trấn một phương.

Hiện giờ toàn bộ Khải triều có mấy người so được với nàng đây?

"Nhân sinh này có thể gặp được đối phương chính là vận khí của các ngươi, phải biết quý trọng." Quân sư nói, "Chờ tang lễ của Đại Hãn kết thúc, ta lập tức rời đi, sẽ chủ động cùng các ngươi liên lạc."

Viên Tinh Dã thở phào nhẹ nhõm, sư phó tuy rằng võ công siêu quần, nhưng lần trước cơ hồ đã đem toàn bộ nội lực truyền lại cho nàng, hiện giờ cũng chỉ còn có thể miễn cưỡng bảo toàn bản thân. Hạ Tử Mặc nghe vậy cũng bớt vài phần lo lắng trong lòng, chậm rãi hạ bái rồi sau đó đứng lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play