Mũi kiếm Viên Tinh Dã chỉ thẳng vào người kia, nguyên lai lại chính là thiếu nữ muốn cùng Viên Tinh Dã đổi đèn lồng trong hội chùa hôm nọ. Cảm nhận được trên người thiếu nữ này không có công phu, Viên Tinh Dã thu hồi trường kiếm, "Là ngươi, có chuyện gì sao?"

Thiếu nữ kia đi lên vài bước, giữ chặt ống tay áo Viên Tinh Dã, "Ta rốt cuộc cũng tìm được ngươi." Không đợi Viên Tinh Dã kịp phản ứng, Hạ Tử Mặc đã đẩy nàng sang một bên, cười cười nhìn thiếu nữ trước mặt, "Cô nương đây là có chuyện gì sao?" Thiếu nữ chỉ nhìn chằm Viên Tinh Dã, trông thấy Hạ Tử Mặc ở đằng trước, muốn tiến lên lại bị Hạ Tử Mặc cản đường.

"Có việc gì cứ nói với ta là được." Hạ Tử Mặc nói. Thiếu nữ kia nghe vậy lại nhìn Viên Tinh Dã, thấy nàng không có phản ứng gì, đành phải lên tiếng, "Cái kia --- ta tìm các ngươi đã lâu." Hạ Tử Mặc nhướn mày, "Ngươi tìm chúng ta làm cái gì?"

Thiếu nữ có chút ngượng ngùng nhìn Hạ Tử Mặc, ánh mắt chuyển hướng tới Viên Tinh Dã. Hạ Tử Mặc trong lòng trầm xuống, người này không phải là có ý với Viên Tinh Dã đi? Thấy thiếu nữ trầm mặc, Hạ Tử Mặc cũng không vội, chờ đợi nàng tiếp tục.

Thiếu nữ do dự một lát mới lên tiếng, "Ta muốn hỏi --- ngày đó --- bạch y nam tử kia là ai?"

Bạch y nam tử? Hạ Tử Mặc phút chốc minh bạch, thiếu nữ này thế nhưng lại là coi trọng Thẩm Băng. Biết là không phải Viên Tinh Dã, tâm tình của Hạ Tử Mặc tốt lên rất nhiều, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn, "Ngươi tìm hắn làm gì?"

"Nam nữ thụ thụ bất thân, ngày hôm đó hắn động chân động tay đến ta, ta muốn hắn phải chịu trách nhiệm." Thiếu nữ kia nói, ngữ khí tuy rằng dũng cảm kiên định, nhưng trên mặt vẫn không tránh khỏi vài tia ngượng ngùng, "Đối với nữ tử chưa xuất giá, danh tiết là quan trọng nhất, hắn phải phụ trách với ta."

Hạ Tử Mặc kinh ngạc mở lớn hai mắt, Viên Tinh Dã nhìn thấy bộ dáng ngạc nhiên này của nàng, nhịn không được bật cười thành tiếng, Thiếu nữ kia thấy Viên Tinh Dã cười lên, nhất thời nhìn chằm chằm đến ngây ngẩn. Hạ Tử Mặc bất mãn quay đầu lại trừng mắt với Viên Tinh Dã, ý tứ là đừng có mà cười, vạn nhất người ta quay sang coi trọng nàng thì phải làm sao?

Viên Tinh Dã lắc đầu, dứt ống tay áo ra khỏi tay thiếu nữ, nhưng tiếu ý trong mắt kia lại không thể ngưng được. Hạ Tử Mặc lại hướng tới thiếu nữ trước mặt hỏi thêm một câu, "Xin hỏi phương danh của cô nương?"

Hai bàn tay của thiếu nữ xoắn vào nhau, "Ta tên là Cố Nhan, tỷ tỷ gọi ta Nhan Nhan là được." Hạ Tử Mặc gật đầu, "Người trong lời cô nương nói đã nhiều ngày nay không có ở U Châu, sau khi chúng ta trở về nếu gặp được hắn sẽ giúp cô nương chuyển lời, tự nhiên sẽ cho cô nương một hồi đáp."

Thiếu nữ nghe vậy ngạc nhiên, "Không ở U Châu sao, vậy đi đâu rồi?" Nàng đang hỏi Viên Tinh Dã, ngày ấy nàng chính tai nghe được người kia gọi Viên Tinh Dã là thiếu chủ. Thiếu nữ trở về cân nhắc thật lâu, nàng không biết thân phận của bạch y nam tử kia, nhưng trong lòng lại rất muốn được tái kiến hắn.

Ngày hôm đó ánh mắt nàng quả thực là nhìn tới Viên Tinh Dã đầu tiên, nhưng khi ấy nàng cũng chỉ muốn kết giao bằng hữu với Viên Tinh Dã. Nghĩ đi nghĩ lại, tuy rằng cảm thấy đối phương chỉ là một hạ nhân dưới trướng người khác, thân nhân trong nhà mình khả năng cao sẽ không đồng ý chuyện hai người, nhưng nàng vẫn một mực ôm hy vọng có thể gặp lại người kia một lần.

Chỉ là đã ở đây gần một tháng, rốt cuộc vẫn luôn tìm không thấy hắn, "Ta không phải người ở U Châu, gia ở Dương Châu, hiện thời gian còn có thể lưu lại tại U Châu không nhiều lắm." Cố Nhan nói, biểu tình có chút lạc lõng. Khi nãy nàng vừa nhìn thấy Viên Tinh Dã, trong lòng thật sự cao hứng, còn tưởng rằng nhất định sẽ gặp được người kia.

Nhưng nàng lại không biết, Thẩm Băng hiện giờ xác thực đúng là đang ở U Châu, chỉ là ngày thường luôn ở trong quân doanh. Cố Nhan suy nghĩ một lúc rồi hỏi, "Tỷ tỷ có thể cho ta biết danh xưng của hắn được không?"

Hạ Tử Mặc nghe vậy quả thực không biết phải trả lời ra sao. Sự tình của Thẩm Băng cùng Bùi Thập Viễn vẫn luôn mập mờ đến tận bây giờ, người ngoài nhìn vào đều không biết được rốt cuộc là như thế nào. Nếu nói là huynh đệ tình thâm, nhưng trước giờ chưa từng thấy Thẩm Băng đối tốt với người khác như thế. Còn nếu là hai người có tình, nhưng lại cũng không thấy ngày thường quá mức thân thiết lẫn nhau.

Viên Tinh Dã lúc này đột nhiên biến sắc một chút, sau đó quay đầu rời đi. Hạ Tử Mặc tuy rằng cùng Cố Nhan nói chuyện, nhưng ánh mắt vẫn luôn chú ý tới nhất cử nhất động của Viên Tinh Dã, nhìn thấy nàng rời khỏi có chút sửng sốt, nhưng vẫn nhanh chóng bám theo.

Nguyên lai là nhìn thấy Thẩm Băng và Bùi Thập Viễn cũng đang dạo phố cách đó không xa. Thẩm Băng vẫn một thân bạch y như cũ, đang vui vẻ cười nói với Bùi Thập Viễn, sắc mặt bình thường vốn lạnh nhạt hiện có thể thấy rõ ý cười ấm áp.

Hạ Tử Mặc âm thầm lắc đầu, đây chẳng phải là vừa nói dối đã bị bại lộ sao? Ánh mắt Cố Nhan cũng tự nhiên thấy được Thẩm Băng bên kia, lập tức cao hứng phấn chấn, cũng mặc kệ Hạ Tử Mặc vừa rồi vì sao lại lừa nàng, vòng qua hai người nhanh chóng chạy tới hướng của Thẩm Băng.

Viên Tinh Dã nhìn Hạ Tử Mặc, thấy được biểu tình trên mặt nàng, nhịn không được cười hỏi, "Làm sao vậy?"

Hạ Tử Mặc có chút u oán nhìn lại nàng, tươi cười trên mặt Viên Tinh Dã càng sâu, lôi kéo tay Hạ Tử Mặc tới gần, "Có lẽ cũng là ý trời đi, để Thẩm Băng tự mình xử lý, không chừng lại là chuyện tốt."

Binh khí của Bùi Thập Viễn khi đánh giặc là trường thương, ngày thường cũng dùng trường đao. Trên đao và thương của hắn có treo một miếng ngọc bội, phát hiện trên thân kiếm của Thẩm Băng trống trơn, cho nên suy nghĩ muốn mua một cái kiếm tuệ cho hắn, vì thế nên mới lôi kéo Thẩm Băng đi vào trong thành. Thẩm Băng trước giờ tính tình lạnh nhạt, không thích cùng người khác ở chung, nhưng đối với bất kỳ yêu cầu nào của Bùi Thập Viễn cũng không hề cự tuyệt, hơn nữa còn có thể nói là phi thường dung túng.

Chỉ là không nghĩ tới, kiếm tuệ còn chưa mua được đã bị người khác ngăn lại. Bùi Thập Viễn nhớ rất rõ thiếu nữ trước mặt này, Thẩm Băng cũng không có quên, chỉ lạnh lùng hỏi một câu, "Cô nương có chuyện gì?"

Thiếu nữ kia đáp, "Ngươi phải phụ trách với ta." Thẩm Băng khó hiểu nhíu mày, lại nghe Cố Nhan tiếp tục, "Lần trước ở trên phố --- ngươi chạm vào người ta, tóm lại là phải chịu trách nhiệm." Dứt lời liền kéo tay Thẩm Băng lôi đi, "Cùng ta quay về Dương Châu đi."

Thẩm Băng cố gắng gỡ mãi không ra, thập phần bất đắc dĩ. Viên Tinh Dã và Hạ Tử Mặc đứng ở phía bên kia, bộ dáng hoàn toàn là đang xem kịch vui không muốn hỗ trợ. Hắn âm thầm thở dài, nói với Cố Nhan, "Chuyện tình cảm cần nhất chính là lưỡng tình tương duyệt, tại hạ ---"

"Ta thích ngươi." Cố Nhan vội vàng nói, có chút không muốn nghe được nửa câu sau của hắn. Thẩm Băng đây là lần đầu tiên gặp phải loại sự tình như vậy, dứt khoát đem ống tay áo của mình giựt ra, sau đó lại nói, "Tại hạ đối với cô nương không có tình yêu nam nữ như vậy, chỉ đành phải cô phụ hảo ý của cô nương."

Hắn tuy rằng bình thường lãnh đạm, nhưng cũng không phải là máu lạnh, đối mặt với một tiểu nữ hài hắn cũng không muốn phải nói lời quá mức khó nghe.

Cố Nhan cắn môi, sau đó vẫn cố gắng, "Chưa từng thử ở bên cạnh nhau, ngươi làm sao biết được sẽ không thích ta?" Thẩm Băng mệt mỏi xoa xoa ấn đường, "Ta biết, ta là không thích nữ nhân." (Ed: 10 điểm dứt khoát thẳng thắn luôn!!!)

Lời này vừa nói ra, không chỉ có Cố Nhan ngây ngẩn cả người, ngay cả Viên Tinh Dã cùng Hạ Tử Mặc bên kia cũng ngốc lăng tại chỗ. Bùi Thập Viễn lúc nãy tuy rằng trong lòng có phần không vui, nhưng nam nữ nảy sinh tình cảm lẫn nhau không phải vẫn luôn là lẽ thường hay sao? Chính mình chỉ là huynh đệ kết bái với Thẩm Băng, có tư cách gì để xen vào đây. Hiện tại lại nghe được lời Thẩm Băng nói, sắc mặt trong nháy mắt biến đổi mấy lần, cuối cùng quy về một mảnh bình đạm.

"Ngươi nói cái gì?" Cố Nhan cả kinh, ánh mắt nhanh chóng hướng sang Bùi Thập Viễn ở bên cạnh hắn. Thẩm Băng lạnh giọng, "Ta không thích nữ nhân, còn muốn ta phải nói lại lần nữa sao?"

Chỉ thấy Cố Nhan mở lớn hai mắt ngỡ ngàng. Nàng tuy rằng không giống nữ tử bình thường hay ngượng ngùng, nhưng chủ động làm ra loại chuyện lớn mật như vậy vẫn là lần đầu tiên. Lại nghĩ tới bản thân mình một tháng vừa rồi không ngừng tìm kiếm khắp nơi, hiện tại trong lòng tràn đầy ủy khuất, khóe mắt đã đong đầy nước mắt.

Thấm Băng vốn định lôi kéo Bùi Thập Viễn rời đi, lại không biết Bùi Thập Viễn đang suy nghĩ điều gì, theo bản năng lùi lại né tránh tay của hắn. Tay của Thẩm Băng dừng giữa không trung, sau đó bất đắc dĩ thở dài.

Bùi Thập Viễn cũng có chút xấu hổ, hắn chỉ là phản ứng theo bản năng. Lén lút nhìn về phía Thẩm Băng, thấy sắc mặt người kia vẫn như thường, tựa hồ không có bất kỳ dao động cảm xúc gì. Lại nhìn sang Cố Nhan, thấy được Cố Nhan đang giận dữ trừng mắt với chính mình, Bùi Thập Viễn vừa muốn mở miệng nói gì đó, đã thấy thiếu nữ kia bước tới chỉ thẳng vào mặt hắn, cả giận lớn tiếng, "Nam nhân thì có cái gì tốt!"

Bùi Thập Viễn vừa có ý phủ định, đã nghe thấy Thẩm Băng chậm rãi lên tiếng, "Không liên quan gì đến ngươi." Tuy rằng cũng không phải là thừa nhận thành lời, nhưng tựa hồ lại càng khiến người khác hiểu nhầm hơn.

Cố Nhan nhìn Thẩm Băng một lúc, bỗng nhiên ngồi xổm xuống khóc lên. Tuy rằng không phát ra thanh âm, nhưng có thể nhìn được từng giọt nước mặt khẽ nhỏ lên mặt đất.

"Ta vì muốn tìm ngươi đã lưu lại U Châu một tháng nay, mỗi ngày đều liên tục tìm từ sáng tới tối. Phụ thân cho người tới thúc giục ta về nhà rất nhiều lần, ta vẫn không chịu đi. Kết quả ngươi thế nhưng lại ---" (Ed: Đã nói họ Thẩm cùng họ Viên là hai đại yêu nghiệt rồi, vừa gặp một lần đã gây thương nhớ -.-)

Lúc này Hạ Tử Mặc liền lôi kéo Viên Tinh Dã rời khỏi, Viên Tinh Dã thấy vậy cười hỏi, "Làm sao thế? Không muốn biết hồi kết sao?" Hạ Tử Mặc lắc đầu, "Nàng còn quá nhỏ, Thẩm Băng sẽ không chọn nàng." Nàng biết trước kia Viên Tinh Dã đã tính toán để Lạc Nhan đính hôn với Thẩm Băng, sau đó lại thấy được hai người đều không có ý tứ này mới đành tử bỏ.

Cố Nhan không phải không tốt, chỉ là tâm trí chưa đủ thành thục. Viên Tinh Dã lên tiếng, "Hai người bổ sung cho nhau cũng không phải là tệ." Hạ Tử Mặc nhíu mày, sau đó lấy ra một miếng ngọc bội, "Ta đánh cược miếng ngọc bội này, Thẩm Băng sẽ không chọn nàng."

Viên Tinh Dã sủng nịnh cười cười, từ trong lòng lấy ra một chiếc nhẫn, "Vậy ta đánh cược cái nhẫn này, Thẩm Băng sẽ chọn nàng." Chiếc nhẫn trên tay Viên Tinh Dã chính là bảo vật gia truyền Viên gia, vốn dĩ là một đôi, nàng cùng với huynh trưởng của nàng mỗi người một cái, ý định đưa cho người yêu tương lai. Sau khi Viên Thần Dã chết, nhẫn của hắn cũng được chôn theo. Còn của Viên Tinh Dã vẫn luôn mang trên người nàng.

"Một lời đã định." Hạ Tử Mặc biết Viên Tinh Dã là muốn mượn cớ đánh cược để đưa đồ vật cho mình, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười. Viên Tinh Dã nhẹ nhàng nói, "Nhẫn này là bảo vật gia truyền của Viên gia, năm đó mẫu thân đưa lại cho ta cùng với huynh trưởng mỗi người một cái, muốn chúng ta đưa lại cho người yêu tương lai." Nàng nhìn Hạ Tử Mặc, "Nàng một khi đã mang lên, sau này không thể gỡ xuống."

Hạ Tử Mặc nghe vậy trầm ngâm một lúc, tự lấy cái nhẫn từ trên tay Viên Tinh Dã, trực tiếp đeo lên ngón áp út tay trái của mình. Ngón tay nàng mảnh khảnh tinh tế, chiếc nhẫn kia đeo lên có phần hơi rộng. Hạ Tử Mặc kéo Viên Tinh Dã lại gần, nghiêm túc lên tiếng, "Vậy từ nay về sau nàng chính là người của Hạ gia. Sinh ra là người Hạ gia, chết cũng là quỷ Hạ gia."

Viên Tinh Dã nhéo chóp mũi nàng. "Phải nói nàng sau này là người của Viên gia chứ. Ngày sau đều gọi là Viên phu nhân đi. Viên phu nhân, ta đây còn chưa có thua cược, nàng lại dám cường thủ hào đoạt giữa ban ngày ban mặt như thế."

Hạ Tử Mặc cũng học theo Viên Tinh Dã nhéo chóp mũi người kia, "Rõ ràng sắc trời đã tối rồi, ban ngày ban mặt cái gì nữa?" Sau đó lại nhìn chiếc nhẫn trên tay, cười cười nói, "Ta không có bảo vậy gia truyền gì, đành phải ủy khuất nàng rồi ---"

"Nàng có a!" Viên Tinh Dã nói.

Hạ Tử Mặc khó hiểu, "Có cái gì?"

"Bảo vật gia truyền Hạ gia, không phải nàng vẫn luôn mang theo trên người hay sao?"

Hạ Tử Mặc nghi hoặc nhìn lại chính mình. Hạ gia tuy rằng là đại gia tộc, kỳ trân dị bảo đương nhiên cũng rất nhiều, nhưng nếu nói tới bảo vật gia truyền --- đại khái hẳn là chỉ có hai cái tượng gỗ chạm khắc bên trong thư phòng của phụ thân nàng đi, là đồ cổ từ mấy thế hệ trước Hạ gia truyền xuống. Tuy rằng không đủ quý báu, nhưng cũng coi như là đồ quý hiếm gặp.

Thấy Hạ Tử Mặc khó hiểu, Viên Tinh Dã chỉ vào nàng, "Còn không phải là nàng sao, trân bảo quý giá nhất của Hạ gia."

Hai bên đường treo đầy đèn lồng màu đỏ, tỏa ánh sáng ấm áp tới mọi nơi, cả khung cảnh quanh thành U Châu cũng theo đó đỏ bừng một mảnh. Rất nhiều năm sau Hạ Tử Mặc còn nhớ thật rõ, Viên Tinh Dã đứng ở chỗ này, cười lên hết sức vui vẻ, trong ánh mắt đều là yêu thương.

Hạ Tử Mặc yên lặng nói, "Vê chiếc nhẫn tương tư, thấy hoàn trọng tương nhớ. Nguyện quân vĩnh cầm chơi, tuần hoàn vô chung cực*." Sau đó nắm lấy tay Viên Tinh Dã thật chặt. Người này thật sự đem tâm cùng hết thảy mọi thứ của bản thân đều chắp tay tặng nàng. Hạ Tử Mặc nàng có tài đức gì đây, lại có được bảo vật trân quý đến như vậy.

(* Ed: Mình tìm mãi không biết đây là trích từ bài thơ nào ra @@, các bạn nếu biết thì comment hoặc nhắn mình với nhé.)

Bùi Thập Viễn nhìn theo Hạ Tử Mặc cùng Viên Tinh Dã rời đi, loại tình huống này hắn cũng không biết phải xử trí ra làm sao, vừa muốn lên tiếng lại thấy Thẩm Băng lấy ra một cái khăn lụa màu trắng, cúi người xuống đưa cho Cố Nhan đang khóc, "Đừng khóc, chuyện này thật sự không phải lỗi tại ngươi. Ta không thích nữ nhân, ngươi có vì ta làm nhiều đến đâu cũng là không thể."

Cố Nhan nhận lấy khăn lụa, ngẩng đầu lên, nhìn thấy dung mạo phi thường tuấn mỹ của Thẩm Băng gần trong gang tấc. Khuôn mặt như vậy, khác biệt hoàn toàn với bất kỳ người nào nàng đã từng gặp qua trước đây, trên mặt không hề có một tia son phấn hay trang điểm, hoàn toàn là do khí độ trời sinh. Ánh mắt người kia cũng thật lạnh nhạt, nhưng lại ẩn ẩn một chút nhân tình. Cố Nhan vẫn luôn tin tưởng ánh mắt của chính mình, Thẩm Băng xác thực là một người rất tốt.

Chỉ là người này, lại không thuộc về nàng ---

"Ngày mai ta phải rời khỏi U Châu, ngươi có thể nói tên của ngươi cho ta được không?" Cố Nhan nhẹ giọng hỏi. Thẩm Băng suy nghĩ một lúc rồi nói, "Thẩm Băng."

Cố Nhan gật đầu, "Ta tên là Cố Nhan, nhà ở Dương Châu. Nếu có khi nào ngươi đến Dương Châu, có thể tới Cố phủ tìm ta." Thẩm Băng trầm mặc một lát, gật đầu nói, "Được."

Hắn đây không phải là lấy lệ cho qua, nếu đã đáp ứng Cố Nhan, ngày sau đi Dương Châu nhất định sẽ tới tìm nàng. Nữ hài trước mặt này cũng không khiến hắn chán ghét, có thể nhìn ra được là xuất thân từ gia đình phú quý, tuy rằng có chút tùy hứng, nhưng bản tính lại là thiện lương.

Người ngoài vẫn đồn thổi Thẩm Băng là sát thần ma quỷ, hơn nữa hắn cũng trời sinh lạnh nhạt, rất nhiều người vì thấy hắn lãnh đạm nên sinh ra xa cách hắn, lại bởi vì hắn giết người đoạt mạng không ghê tay mà càng thêm sợ hãi. Nhưng sự thật là từ khi Thẩm Băng mới gia nhập chiến trường tới bây giờ, xưa nay hắn đều chưa bao giờ giết bất kỳ ai khác nếu không phải là chốn giao tranh.

Thẩm Băng minh bạch, nữ hài này nhìn thoáng qua có vẻ như mê luyến dung mạo hắn, nhưng thực tâm lại là nhận ra được bản tính của mình. Nghĩ nghĩ, Thẩm Băng tháo ngọc bội bên hông xuống, đưa cho Cố Nhan, "Nếu mai sau có việc, có thể cầm cái này đến kinh thành tìm phủ Viên tướng quân, sẽ có người thông tri cho ta." Xem như là hồi báo một tấm lòng tri kỷ, cũng xem như tạ lễ người này thưởng thức chính mình.

Bên trên ngọc bội cũng không có chạm khắc hay hoa văn gì đặc biệt, Cố Nhan đưa tay nhận lấy, không hỏi thêm cái gì, xoay người rời đi. Đi được vài bước liền quay đầu lại nói, "Năm nay ta mười lăm tuổi, ta sẽ chờ ngươi ba năm. Trong vòng ba năm nếu như ngươi không tới tìm ta, khi đó ta liền gả cho người khác." Thẩm Băng bất đắc dĩ lắc đầu, tính toán rời khỏi đây.

Vừa mới xoay người lại thấy Bùi Thập Viễn đang ngơ ngác tại chỗ, không biết là suy nghĩ điều gì, "Đi thôi, ngươi không phải là muốn mua kiếm tuệ hay sao?"

Bùi Thập Viễn chỉ cảm thấy một ngọn lửa giận dữ vô danh ập đến, không thèm để ý đến Thẩm Băng, tự mình quay đầu rời đi. Thẩm Băng nghi hoặc bước tới gần hắn hỏi, "Làm sao vậy?" Vừa nói vừa giơ tay định níu lấy áo Bùi Thập Viễn. Bùi Thập Viễn lắc thân thể, tránh khỏi tầm với của Thẩm Băng, sẵng giọng gắt lên, "Đừng có chạm vào ta!" Lời vừa ra khỏi miệng, chính hắn cũng thấy ngây ngẩn cả người.

Trước giờ hắn vẫn luôn bất đồng với Thẩm Băng, Bùi Thập Viễn hắn là người tính tình ôn hòa, luôn đối đãi tốt với người khác. Liền tính có người mạo phạm tới hắn, bình thường hắn cũng chỉ cười cười cho qua. Vừa rồi Thẩm Băng xử sự không hề sai, không thích liền dứt khoát cự tuyệt, sau đó đưa lễ vật cho nữ hài kia coi như tạ lỗi, khiến tâm tư nữ hài cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Hơn nữa đây còn là đang ở trên đường cái, nhiều người đi tới đi lui như vậy, vẫn nên giữ một chút thể diện cho tiểu cô nương.

Thẩm Băng lắc đầu, nhanh chóng đuổi theo Bùi Thập Viễn giải thích, "Ta vừa rồi nói như vậy là để lừa nàng, ta không phải không thích nữ nhân." Bùi Thập Viễn nghe vậy dừng bước, Thẩm Băng cười cười tiếp tục, "Ta nói như vậy là sợ nàng dây dưa quấn lấy ta. Ta tuy rằng không thích nữ nhân, nhưng cũng không thích nam nhân. Cho nên ngươi không cần phải để ý, cũng đừng bài xích xa lánh ta."

Bùi Thập Viễn ngây ngẩn cả người, khi nãy hắn hai lần né tránh tay của Thẩm Băng, Thẩm Băng lại cho là hắn để ý tới vấn đề này. Âu cũng không ngạc nhiên, người bình thường đều rất khó tiếp thu loại chuyện đoạn tụ chi phích như vậy*. Viên Tinh Dã và Hạ Tử Mặc đều là người bất phàm, khí tràng cùng thần thái thoát trần khiến cho người khác phần nào quên mất hai người cùng là nữ tử.

(* đoạn tụ chi phích: Dịch là mối tình cắt áo, thường để miêu tả tình cảm giữa hai người cùng là nam tử với nhau. Thành ngữ này bắt nguồn từ thời nhà Hán. Nam sủng của Hán Ai Đế tên là Đồng Hiền, được Hoàng đế vô cùng sủng hạnh, có thể nói là "sống thì cùng giường, chết thì cùng huyệt." Có một hôm Hán Ai Đế tỉnh giấc muốn rời giường, lại phát hiện tay áo đang bị Đồng Hiền gối đầu lên. Không nỡ khiến người kia phải tỉnh giấc, Hoàng đế liền lấy kiếm cắt đứt tay áo của mình. Chính vì thế, người đời sau hay gọi mối tình của Hán Ai Đế và Đồng Hiền là "Đoạn tụ chi phích.")

Chẳng lẽ chính mình vừa rồi thật sự là để ý đến chuyện này? Bùi Thập Viễn im lặng nhìn Thẩm Băng. Vô số ngọn đèn dầu từ xung quanh chiếu sáng tới trên thân người kia, lúc này Thẩm Băng không còn giống Thẩm tướng quân cầm bảo kiếm trong tay chém giết địch nhân trên chiến trường kia nữa, nhìn qua lại giống như một vị thần tiên không vương khói lửa trần tục. Đôi bàn tay không hề nhuốm đỏ máu tươi, mà là thon dài sạch sẽ, ánh mắt cũng phi thường ôn hòa dịu dàng.

Tất cả những điều này lại khiến Bùi Thập Viễn càng thêm khó chịu trong lòng. Hắn đột nhiên đặc biệt hy vọng hiện tại không phải đang ở U Châu, mà là quay về thời điểm mấy ngày trước bọn hắn đang đuổi theo truy sát Khuyển Nhung. Khi đó hai người ở giữa mênh mông thoáng đãng, có thể an tâm đem phía sau lưng giao cho đối phương, cũng có thể vì đối phương mà ngăn cản không biết bao nhiêu mũi tên bắn lén từ tứ phía.

Thẩm Băng lúc ấy, một chút đều không giống như bây giờ toàn thân không nhiễm bụi trần, mà là chỗ nào cũng thấy được vết máu, trên người cũng mang theo mùi máu nhàn nhạt. Hai người bọn hắn dẫn theo Hắc Y quân một đường đuổi giết, khiến Khuyển Nhung quân chỉ cần nghe tiếng đã sợ đến vỡ mật, trông gà hóa quốc.

Bùi Thập Viễn đột nhiên nhận ra, chính mình cũng không phải người Hắc Y quân, nhưng mấy ngày nay vẫn luôn theo Hắc Y quân hành sự, hoặc nói đúng hơn là theo Thẩm Băng hành sự. Hiện tại đã trở về U Châu, vẫn chính là như thế.

Nhìn thấy ánh mắt Bùi Thập Viễn có chút ảm đạm, Thẩm Băng muốn vỗ vai hắn, nhưng bàn tay kia vừa đưa đến giữa không trung liền dừng lại, có chút ngập ngừng, một lúc sau đã thu trở về, chỉ ôn hòa hỏi, "Nhị đệ có phải là mệt mỏi hay không, hay là trở về bên trong quân doanh trước đi?" Bùi Thập Viễn cố gắng trưng ra bộ mặt tươi cười, "Không sao, chúng ta tiếp tục đi thôi."

Hắn nhìn về phía bên hông của Thẩm Băng, trước giờ Thẩm Băng luôn mang theo miếng ngọc bội kia bên người, trừ phi là đang giết địch, hẳn là phi thường quan trọng với hắn. Nhưng mà hiện giờ ---

Có lẽ, Thẩm Băng đối với Cố Nhan cũng không phải là không có cảm giác đi --- Bùi Thập Viễn thất thần, trong lòng lúc này đột nhiên cảm thấy mất mát đến không nói nên lời.

Hắn đột nhiên phát hiện ra, chính mình đang mong chờ một điều gì đó, nhưng cụ thể là gì hắn lại chưa minh bạch rõ ràng.

Bùi Thập Viễn xốc lại tinh thần, tìm tòi mua được một cái kiếm tuệ. Thẩm Băng cũng muốn tặng hắn một cái, bất quá trên đao và thương của Bùi Thập Viễn đều đã có, nên đành mua cho người kia một miếng ngọc bội tuỳ thân.

Sau đó hai người cũng không còn tâm tư đi dạo phố gì nữa, sớm quay lại quân doanh một chút. Sau khi về tới nơi, Bùi Thập Viễn lấy cớ mệt mỏi, trở lại bên trong doanh trướng của mình đi ngủ.

Mơ mơ màng màng thiếp đi, Bùi Thập Viễn phát hiện bản thân lọt vào mộng cảnh. Hắn mơ thấy hội chùa lần trước, cảnh tượng cùng Thẩm Băng xem bắn pháo hoa. Lúc ấy khóe miệng Thẩm Băng cong lên một mạt mỉm cười ôn nhu, dịu giọng nói rõ từng chữ một, "Người khác quấn lấy ta, ta tuy rằng hết cách bất đắc dĩ, nhưng dứt khoát cũng sẽ không thích người đó. Đối với người ta thích, ta sẽ chủ động quấn lại thật gần, không cần chờ người đó tới quấn lấy ta."

Cảnh tượng trong mộng phi thường chân thực, Bùi Thập Viễn lại nghe được thanh âm của bản thân chính mình, "Thẩm đại tướng quân ngươi từng có khi nào quấn lấy người khác?" Tươi cười trên mặt Thẩm Băng hòa cùng với pháo hoa rực rỡ trên cao, nháy mắt khiến người khác ngơ ngẩn, sau đó chỉ thấy người kia thở dài, "Đương nhiên là có, tỷ như --- ngươi."

- ----------------------------------------

Lời Editor: Thương Thẩm Băng quá --- Bùi bảo bối là đồ đầu gỗ hết sức ngốc nghếch.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play