Thúy Nhi nhìn theo phương hướng Viên Đông rời đi, suy nghĩ một chút rồi nhanh chóng đuổi theo.

"Làm sao vậy?" Viên Đông nhẹ giọng hỏi. Thúy Nhi cắn môi, vừa rồi nàng có nghe được vài câu Viên Đông nói chuyện với Viên Tây, nhịn không được hỏi, "Người đối với ai cũng đều như vậy sao?"

Viên Đông có chút bất ngờ quay đầu lại, "Đối với ai cái gì cơ?" Thúy Nhi liền nói, "Viên Tây đại nhân, đối với nô tỳ --- còn có những người khác." Mấy ngày vừa rồi nàng cũng thật cẩn thận quan sát Viên Đông, Viên Đông tựa hồ đối với ai cũng thập phần bao dung ôn hòa, hơn nữa lại luôn thích chiếu cố người khác, bất luận là đồng liêu hay là bá tánh.

Viên Đông nhíu mày nhìn Thúy Nhi, Thúy Nhi cũng không hề yếu thế nhìn thẳng vào mắt nàng. "Ta không biết, hẳn là do tính cách đi." Cuối cùng Viên Đông chỉ thở dài nói ra một câu.

"Kỳ thật ta cũng không cảm thấy ta đối đãi với mọi người đều như nhau." Nàng vỗ nhẹ lên đầu Thúy Nhi, "Không cần suy nghĩ loạn lên, ta không phải đối với ai cũng như thế."

Dứt lời cũng không đợi Thúy Nhi nói thêm điều gì, nhanh chóng xoay người đi tới phòng bếp. Thúy Nhi ngây người tại chỗ hồi lâu, sau đó mới chậm rãi rời khỏi, biểu tình trên mặt còn mang một chút cô đơn.

Viên Đông vừa mới đi được vài bước, lại nghe thấy bên tai truyền đến tiếng người than thở, "Nhân sinh tự thị hữu tình si, thử hận bất quan phong dữ nguyệt*." Viên Đông giật mình quay đầu lại, thấy được Viên Tây đang tựa lưng vào đằng sau một lều trại nhỏ, bất đắc dĩ thở ra một hơi, "Ngươi không phải là đã quay về nghỉ ngơi rồi sao?"

(* Nhân sinh tự thị hữu tình si, thử hận bất quan phong dữ nguyệt: Trích từ bài thơ Ngọc Lâu Xuân của tác giả Âu Dương Tu. Bài thơ này có hai đoạn, mình chỉ trích đoạn đầu có liên quan đến hai câu thơ bên trên:

Tôn tiền nghĩ bả quy kỳ thuyết,

Vị ngữ xuân dung tiên thảm yết.

Nhân sinh tự thị hữu tình si,

Thử hận bất quan phong dữ nguyệt.

Dịch nghĩa:

Trước chén rượu, muốn đem ngày về nói ra,

Chưa nói gì giai nhân đã nghẹn ngào.

Đời người vốn tự có tình cảm thâm sâu.

Cái hận (chia ly) này không liên quan gì đến gió và trăng.

Dịch thơ:

Trước ly tính chuyện về nhà,

Ngại ngùng chưa nói, xuân đà biến suy.

Thế nhân là giống tình si,

Hận này đâu phải tại vì gió trăng.)

Viên Tây cười cười, "Ta không có quần áo để thay, vừa rồi tới chỗ Viên Nam mượn tạm, ai kêu ngươi thấy sắc quên bạn." Viên Đông lắc đầu, "Đại nhân nói ngươi trước tiên nên đi nghỉ ngơi." Viên Tây nghe vậy gật gù trêu chọc, "Nguyên soái cũng thế, ngươi cũng như vậy, một hồi sau chúng ta còn muốn đánh giặc nữa hay không đây?"

Viên Đông bật cười, "Chúng ta đánh thắng, không phải sao?" Viên Tây quay đầu lại, "Là nhờ công lao của Nguyên soái."

"Đúng vậy, không phải vừa rồi ngươi cũng lôi cả Nguyên soái vào cùng nói hay sao?" Viên Đông vỗ bả vai nàng, "Đi nghỉ đi, ta lấy đồ ăn sáng cho đại nhân, thuận tiện cũng sẽ mang cho ngươi một phần."

Nhìn thân ảnh Viên Đông rời đi, Viên Tây chỉ âm thầm lắc đầu. Bọn họ từ nhỏ đã đi theo Viên Tinh Dã, khí chất trên người cũng có phần nào tương đồng lẫn nhau, nhưng Viên Đông so ra lại quá mức ôn nhu. Có đôi khi Viên Tây cảm thấy, từ trên người Viên Đông không nhìn ra được bất kỳ điểm gì giống với chính mình nữa, hẳn là một loại tồn tại đặc biệt.

Viên Đông đem điểm tâm đến doanh trướng cho Hạ Tử Mặc. Viên Tinh Dã trên người mặc một kiện trung y màu trắng, khoác áo ngoài đang ngồi ở mép giường.

Hạ Tử Mặc nhận lấy đồ ăn từ trên tay Viên Đông, Viên Đông khom người nhanh chóng lui ra. Hạ Tử Mặc học theo bộ dáng Viên Tinh Dã trước kia, cầm bàn nhỏ đặt tới trên giường, lại thấy Viên Tinh Dã bật cười, "Ta không mệt đến mức như vậy."

"Không thể." Hạ Tử Mặc tức giận trừng mắt nhìn Viên Tinh Dã, dứt khoát không cho nàng rời giường, "Không được động." Viên Tinh Dã đành phải ngoan ngoãn tựa vào đầu giường, nhìn Hạ Tử Mặc đem đồ ăn đưa tới tận miệng mình, có chút dở khóc dở cười ăn xuống.

Hạ Tử Mặc cười nói, "Ăn nhiều một chút, sau khi ăn xong thì tắm gội. Lúc sau ta tìm quân y đến xem nàng một lượt." Viên Tinh Dã mỉm cười gật đầu, "Theo ý nàng." Nàng cũng không muốn Hạ Tử Mặc phải lo lắng cho mình.

Thời điểm hai người đang dùng bữa, Ngọc Nhi đã cho người mang nước ấm đến bên ngoài quân trướng, lại bị thân binh của Viên Tinh Dã ngăn cản. Trương Kỳ lên tiếng, "Đưa cho chúng ta mang vào là được." Nàng trước giờ chưa từng gặp qua Ngọc Nhi bên người Hạ Tử Mặc này, nhất thời có chút cảnh giác. Ngọc Nhi nghe vậy cũng chỉ gật đầu.

Bên trong quân trướng, Viên Tinh Dã đã ăn xong điểm tâm, Hạ Tử Mặc liền giúp nàng thoát y phục. Thùng nước Ngọc Nhi đưa tới rất lớn, so với bình thường phải rộng hơn ít nhất gấp đôi. Cả người Viên Tinh Dã đều ngâm trong nước, nước ấm chảy tới từng chỗ trên người, nháy mắt cảm giác cả cơ thể thoải mái hơn rất nhiều.

Hạ Tử Mặc vén ống tay áo lên, cầm lấy khăn lụa bắt đầu giúp Viên Tinh Dã chà lưng. Viên Tinh Dã nhắm mắt lại, cảm giác được Hạ Tử Mặc đem tóc của mình đều ngâm ở trong bồn nước, nhẹ nhàng duỗi thẳng từng sợi, sau đó đôi tay kia lại dịu dàng giúp nàng mát xa phần đầu cùng bả vai.

"Như thế nào?" Hạ Tử Mặc hỏi, "Nguyên soái liệu có hài lòng ban thưởng hay không?"

Viên Tinh Dã mở mắt ra cười nói, "Không biết Giám quân đại nhân muốn cái gì đây?" Hạ Tử Mặc nghe vậy thấp giọng nói, "Nàng đừng giận ta có được không." Lúc trước nàng lấy thân mình mạo hiển, dẫn dụ Trương Đoan Nhiên tới ám sát, nghĩ hẳn là thời điểm Viên Tinh Dã trở về nhất định sẽ sinh khí.

Viên Tinh Dã sửng sốt, lúc sau lại chỉ bất đắc dĩ lắc đầu, "Nàng --- dứt khoát không được có lần sau." Trong giọng nói chứa chất nồng đậm sủng nịnh.

"Tuân lệnh." Hạ Tử Mặc cười đến híp cả hai mắt, sau đó Viên Tinh Dã lại nghe được thanh âm y phục loạt xoạt rơi xuống đất, còn chưa kịp quay đầu đã thấy Hạ Tử Mặc vòng đến trước mặt nàng, trên người chỉ mặc mỗi trung y, cùng bước vào bên trong thùng gỗ.

Y phục lập tức dính nước, gắt gao bám sát lấy thân mình Hạ Tử Mặc. Viên Tinh Dã bật cười, sau đó nhướn mày hỏi, "Nàng đây là đang cố ý dụ hoặc ta?" Hạ Tử Mặc đỏ mặt lên, cả giận nói, "Ta giúp nàng chà người."

"Nga ---" Một tiếng này ý vị thâm trường, Viên Tinh Dã kéo nàng lại gần, hôn một cái lên trán nàng, "Vậy phải chà thật kỹ mới được, nếu không bổn soái đành phải xử phạt theo quân pháp. Còn có, nàng như vậy không thấy vướng víu hay sao?" Nói xong nhìn tới y phục đã sớm ướt đẫm trên người Hạ Tử Mặc, duỗi tay giúp người kia cởi ra, một bên cởi một bên nói sát bên tai, "Có phải là đang thẹn thùng hay không?"

Hơi thở ấm áp thổi tới bên tai, khiến Hạ Tử Mặc không khỏi cảm thấy ngứa đến rụt cổ lại, "Hồ nháo." Hạ Tử Mặc nói, lại nhìn thấy Viên Tinh Dã có vẻ không còn mệt mỏi giống như hôm qua, cũng thấy yên tâm hơn rất nhiều.

Viên Tinh Dã tự nhiên là minh bạch tâm tư của Hạ Tử Mặc, cũng không muốn nàng phải lo lắng. Dù sao sự tình cũng đã rồi, nàng cần gì phải suy nghĩ này nọ nữa. Giết thì cũng đã giết, áy náy hay ân hận đều không thể làm những người đó sống lại, lúc này hà tất lại muốn giả mù sa mưa tự trách bản thân. Chờ sau khi chết đi, liền xuống hoàng tuyền nhận tội với bọn họ, để bọn họ chà đạp chính mình là được.

Hạ Tử Mặc lại gần ôm lấy cổ nàng lẩm bẩm, "Không sao, nếu như phải xuống địa ngục, còn có ta bồi nàng." Viên Tinh Dã giết người vì quốc gia đại sự, mạng nguời trên tay nàng đây trái lại là vì tư tình riêng của bản thân.

"Vậy chúng ta cùng nhau xuống địa ngục sao?" Viên Tinh Dã thoáng đẩy Hạ Tử Mặc ra, nhìn thẳng vào mắt nàng. Hạ Tử Mặc cười nói, "Cùng nhau."

Mê mang trong mắt Viên Tinh Dã dần tan ra, cuối cùng biến mất không còn hình bóng, thay thế bằng một mảnh kiên định. Ngón tay trái dịu dàng phác họa trên khuôn mặt của Hạ Tử Mặc, sau đó nhích lại gần người kia, để trán hai người khẽ chạm vào nhau, phi thường ấm áp kiên định, "Được."

Hai người lại nhìn vào mắt đối phương, thân thể cũng dần áp sát lại gần nhau. Có đôi khi, tưởng muốn đem người kia tiến thẳng vào trong lồng ngực mình, da thịt trần trụi không một chút cản trở quấn lấy nhau, chính là sự tình thực tốt đẹp, có thể giúp bản thân quên đi hết thảy khổ đau trần thế. Nhưng là có đôi khi, loại chuyện như vậy lại khiến người một giây một khắc cũng không thể quên, mãi mãi khảm thật sâu đến trong tim.

Nhớ thật rõ mùi hương trên cơ thể người kia, từng hơi thở vừa gấp vừa nóng, cùng với bộ dáng người kia gần như điên cuồng vì chính mình. Tựa như hai con thiêu thân lao đầu vào lửa, không thể phản kháng, lại cũng tựa như chồi non nảy mầm ngày xuân, cứng cỏi tràn đầy sức sống.

Thời điểm hai người bước ra, nước bên trong thùng đã sớm lạnh. Viên Tinh Dã ôm Hạ Tử Mặc ra khỏi thùng gỗ, đặt nàng ngồi lên giường, chính mình mặc trung y vào, sau đó cầm lấy khăn sạch giúp Hạ Tử Mặc lau người. Lau lau một lúc đã khô, Viên Tinh Dã lấy một kiện trung y ở bên cạnh giúp Hạ Tử Mặc mang vào, lại muốn tiếp tục lau tóc cho nàng.

Hạ Tử Mặc đoạt lấy khăn trên tay, kéo Viên Tinh Dã tới gần, "Tóc nàng còn ướt thế kia!" Viên Tinh Dã lắc đầu, Hạ Tử Mặc có chút nghi hoặc vươn tay ra, phát hiện toàn bộ tóc trên đầu Viên Tinh Dã đều đã khô.

"Ta dùng nội lực hong khô." Viên Tinh Dã cười cười.

Hạ Tử Mặc bất bình cầm lấy lược trên bàn, dứt khoát phải chải đầu cho người kia trước. Viên Tinh Dã trước giờ không thích mấy kiểu tóc rườm rà của nữ tử, Hạ Tử Mặc chỉ đơn giản giúp nàng buộc lên, sau đó dùng trâm ngọc cố định lại. Viên Tinh Dã cười hỏi, "Có muốn ta giúp nàng trang điểm không?" Hạ Tử Mặc lập tức gật đầu, "Khi nào không có chiến sự, nàng mỗi ngày đều phải giúp ta trang điểm."

Chờ hai người thu thập xong xuôi, đi ra khỏi doanh trướng đã thấy sắc trời chạng vạng tối. Viên Đông vẫn đang chờ đợi ở bên ngoài, còn có cả Ngọc Nhi.

Viên Tinh Dã vẫn một thân áo tím như cũ, bên trên dùng chỉ đen thêu họa tiết non sông họa thủy. Hạ Tử Mặc cũng vận một kiện váy dài tím nhạt, mặt áo có vài cánh bướm kim sắc, tóc trên đầu dùng một cây trâm vàng đơn giản cài lại.

"Đi dạo trong thành một chút thì thế nào? Sắp đến tiết Trung thu, bên trong thành lúc này cũng thực náo nhiệt." Viên Tinh Dã hỏi. Hạ Tử Mặc vui vẻ gật đầu, nhưng vẫn còn có chút do dự, "Còn gặp quân y ---"

Viên Tinh Dã cười cười, thấp giọng hỏi nhỏ, "Nàng còn cảm thấy ta sinh bệnh sao?" Khuôn mặt Hạ Tử Mặc nhanh chóng ửng hồng, nhẹ nhàng đẩy Viên Tinh Dã một cái, Viên Tinh Dã cũng thuận theo giả bộ đau đớn nghiêng ngả. Hai người cười cười sóng vai bước đi, hướng tới bên ngoài quân doanh, Viên Đông và Viên Bắc đi theo phía sau. Mới đi được vài bước lại gặp Viên Nam chạy vội tới.

"Nguyên soái, đại nhân, Hiền phi ở bên trong doanh trướng ầm ĩ, nói nhất định phải thấy được Nguyên soái." Viên Nam nói. Hiền phi đã náo loạn cả ngày nay, nhưng các nàng không ai dám quấy rầy Viên Tinh Dã, Viên Nam bất đắc dĩ phải dặn người canh giữ bên ngoài quân trướng của Hiền phi thật cẩn thận, còn chính mình vừa thấy hai người kia đi ra liền nhanh chóng chạy tới bẩm báo.

Hạ Tử Mặc thật mất hứng. Viên Tinh Dã nhìn Hạ Tử Mặc, nàng trở lại vào buổi trưa hôm qua, Hạ Tử Mặc bồi nàng ngủ một giấc, mãi cho tới sáng nay mới tỉnh dậy ăn một chút điểm tâm, sau đó hai người lại lăn lộn liên tục đến tận bây giờ. Viên Tinh Dã âm thầm mắng bản thân sơ ý, nàng có nội lực hộ thể, không ăn không ngủ mấy ngày cũng không có vấn đề gì, nhưng thân mình Hạ Tử Mặc chỉ sợ không chịu được như vậy.

"Nói cho nàng, buổi tối ta sẽ đi qua." Viên Tinh Dã nhàn nhạt lên tiếng. "Nhưng mà ---" Viên Nam thực bất đắc dĩ, Hiền phi dù sao cũng là tứ phi, các nàng cũng không thể liên tục làm lơ nàng ta. Hạ Tử Mặc cũng hết cách, lúc trước khi Viên Tinh Dã chưa trở về, khi đó Hiền phi còn tính là tương đối nghe lời, hiện tại xem ra vẫn chưa chết tâm.

Nghĩ đến đây, Hạ Tử Mặc có chút bực mình, "Nếu nàng vẫn không chịu ngừng náo loạn, cứ đánh nàng là được." Viên Nam sửng sốt một lúc, nhưng cũng cúi đầu lĩnh mệnh rời đi. Viên Tinh Dã lôi kéo Hạ Tử Mặc đi tới, nói với hai người phía sau, "Các ngươi trở về, không cần đi theo." Viên Đông và Viên Bắc nhìn nhau, đành phải dừng bước chân lại.

Hai người đi đến bên trong thành U Châu, bá tánh nơi đây biết được Chinh Bắc quân đại thắng, hết thảy đều cao hứng phấn chấn. Bọn họ trước đây nhiều năm liên tục chịu đựng Khuyển Nhung quấy nhiễu, khổ sở không nói nên lời. Hơn nữa thời gian cũng sắp tới Trung thu, bên trong thành nơi nơi đều có thể thấy được cảnh tượng vui vẻ hòa đồng phấn khởi.

"Chúng ta ăn cái này được không?" Hạ Tử Mặc chỉ vào một quầy hàng ăn vặt bên đường, lão bản đem một tô mỳ sợi bưng lên, còn có vài phần bánh gạo nếp vừa hấp bốc hơi nghi ngút. Viên Tinh Dã gật đầu, Hạ Tử Mặc trước kia không thường xuyên ăn đồ vặt ven đường, lúc này đương nhiên là có phần hiếu kỳ.

Lão bản nhìn hai người đi đến, trên người toàn thân cẩm y thượng hạng, một người thanh lệ một người anh khí, diện mạo quả thực bất phàm, khí chất cao quý không thể nghi ngờ. Vừa thấy hai nàng lại gần, lão bản đã nhanh chóng dọn chỗ.

"Cho hai phần mỳ nước, một phần bánh gạo nếp." Hạ Tử Mặc lên tiếng. Lão bản tại đây cũng đã gặp qua không ít người, tự nhiên là biết không thể đắc tội hai người trước mặt, vội vàng ứng lời, "Hai vị khách quan có muốn nếm thử dưa chua mới ngâm của tại hạ không? Nói không ngoa, chính là tuyệt nhất toàn thành U Châu này."

Viên Tinh Dã gật đầu, "Cho một phần." Sau đó duỗi tay đưa bạc sang, lão bản vừa vặn nhận lấy, trên mặt mang theo tươi cười, "Được, hai vị khách quan thỉnh đợi một chút, thực mau sẽ có."

Đồ ăn nhanh chóng được bưng lên, Hạ Tử Mặc ăn thử một miếng dưa chua, "Ăn ngon." Lại kẹp một miếng đưa đến bên miệng Viên Tinh Dã, "Nàng cũng nếm thử."

Viên Tinh Dã cúi đầu ăn, tuy rằng so ra vẫn kém hơn nguyên liệu trân quý dùng để nấu ăn trong cung, nhưng hương vị thật vừa vặn, ăn cũng rất ngon. Hạ Tử Mặc xác thực có chút đói, liền ăn thêm không ít. Viên Tinh Dã thấy nàng vui vẻ như vậy, cũng cao hứng ăn nhiều hơn bình thường.

Tuy rằng món ăn đơn sơ, ghế tựa đang ngồi cũng có chút cũ kỹ ố vàng, nhưng tâm tình vui vẻ như vậy vạn phần tốt hơn so với khi còn ở trong cung. Hạ Tử Mặc đột nhiên minh bạch Viên Tinh Dã vì sao lại hoài niệm cuộc sống quân lữ, sinh hoạt hàng ngày như vậy, phi thường khiến người lưu luyến.

Thoáng đãng, mở mang, tự do tự tại.

Ăn xong đồ ăn, hai người tiếp tục đi dạo trên phố, dọc đường còn thấy được không ít tướng sĩ, đa phần đều ghép đôi đi cùng với thiếu nữ bên cạnh, vừa nói vừa cười thực vui vẻ. Hạ Tử Mặc cũng cười cười, "Xem ra thật nhiều người có thể thành gia."

Viên Tinh Dã gật đầu, lại nghe Hạ Tử Mặc tiếp tục, "Về sau, mỗi binh lính trong quân thành thân đều tặng một bao lì xì thì thế nào?" Viên Tinh Dã chỉ cười đáp, "Có thể."

Hạ Tử Mặc lại có chút suy tư, "Tuy rằng lương hướng hiện tại sung túc, nhưng ngân lượng cùng bạc vẫn là cần tới rất nhiều. Có phải bên trong hoàng thất Khuyển Nhung có thật nhiều vàng bạc hay không?" Viên Tinh Dã bật cười ra tiếng, Hạ Tử Mặc đây là bắt đầu đánh chủ ý đến Uy Nhung sao. Khẽ búng cái trán của nàng, "Cái này ta không biết, chờ sau khi đánh hạ Khuyển Nhung ta liền dẫn nàng tới Vương Cung, khi đó chúng ta chậm rãi tìm xem."

"Được, một lời đã định!" Hạ Tử Mặc thật cao hứng, lôi kéo Viên Tinh Dã đi tiếp về phía trước.

Viên Tinh Dã nhìn Hạ Tử Mặc tươi cười, chính mình cũng không nhịn được cong cong đôi mắt. Hạ Tử Mặc thấy Viên Tinh Dã không đuổi theo, có chút nghi hoặc quay đầu lại. Đèn lồng trong thành vừa mới rực rỡ thắp lên, Viên Tinh Dã cười đến phi thường mỹ mạo. Tựa như toàn bộ khung cảnh nơi đây đều chậm rãi tan biến, chỉ còn lại một mình Viên Tinh Dã với nàng.

Hạ Tử Mặc nháy mắt cảm thấy trái tim mình khẽ lệch một nhịp, Viên Tinh Dã đã đi tới trước xoa đầu nàng, "Tiểu hám tiền."

Lúc này đột nhiên có một thân ảnh nhanh chóng phi tới gần hai người, Viên Tinh Dã tức khắc đem Hạ Tử Mặc ôm vào trong ngực, sau đó nhanh chóng xoay người rút kiếm, mũi kiếm sắc bén chỉ thẳng vào người vừa xông đến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play