Cũng không thể trách Đoạn Trường Thanh suy nghĩ như vậy.

Yêu quái vốn là động thực vật tu luyện thành hình người. Sau khi tu luyện thành hình người, họ hoạt động dưới hình dạng con người, nhưng bản thể của họ vẫn tồn tại.

Ví dụ như trước đây hắn từng gặp một yêu quái cây liễu tu luyện thành hình người. Yêu quái này có thể rời khỏi cây liễu để đi lại khắp nơi, nhưng khi thực lực của cô không mạnh, cây liễu vẫn luôn ở vị trí ban đầu.

Phải đến khi thực lực của cô mạnh lên một chút, cô mới có thể thu hồi bản thể của mình.

Nhưng đến lúc đó, cô sẽ không dễ dàng để lộ bản thể nữa, vì nếu bản thể gặp chuyện, căn cơ của cô cũng sẽ bị tổn hại.

Yêu quái thực vật cũng vậy, yêu quái động vật cũng vậy. Việc tu luyện của họ đơn giản hơn thực vật. Ngay khi vừa tu luyện thành hình người, chúng đã có thể thu hồi bản thể của mình. Nhưng sau đó, họ sẽ không cho người ngoài nhìn thấy bản thể của mình.

Thần hồn của họ đã chuyển sang hình người, bản thể còn lại chỉ có bản năng động vật. Tuy nhiên, vì đó là bản thể của họ nên nó sẽ tự nhiên thể hiện cảm xúc của họ.

Nếu họ lộ bản thể…

Khi chiến đấu với người khác, họ lạnh lùng, tỏ ra "Ông đây rất mạnh" nhưng bản thể bên cạnh lại run rẩy, thì sao ổn được?

Đương nhiên, điều quan trọng nhất là việc bản thể bị tổn hại sẽ gây ra tổn thất lớn cho họ.

Tuy nhiên, một số yêu tu đặc biệt lại chọn rèn luyện bản thể để đạt đến sức mạnh phi thường. Trong những trận chiến sinh tử, họ có thể hợp nhất bản thể, từ đó bộc phát sức chiến đấu siêu mạnh.

Nhưng con yêu quái này... Dù mang trên mình yêu khí nồng nặc, có lẽ trong người có dòng máu đại yêu, nhưng nhìn tuổi tác y thì không lớn, bản thể bên cạnh thì... vô cùng nhỏ bé.

Dưới tình huống như vậy, hắn thả bản thể ra, bản thể này còn lại gần liếm hắn... Hơn phân nửa là đối với hắn có hảo cảm.

Từ từ, hắn vừa mới xuyên tới, còn không biết thân thể này lớn lên trông như nào đâu!

Vậy là đối với dung mạo của nguyên chủ có hảo cảm à?

Ha hả!

Đoạn Trường Thanh trong thời gian ngắn suy nghĩ rất nhiều. Bên gối hắn chú chó con chỉ bằng con hồ ly, lại liếm hắn hai cái.

Đoạn Trường Thanh nhận ra, đây là một con Samoyed lông trắng tuyết, lúc này đang nghiêng đầu nhìn hắn, bộ dáng vô cùng đáng yêu.

Hắn trước đây ở Tu chân giới đã trải qua mấy trăm năm, thật sự rất thảm. Ngay từ đầu bị người khống chế, sau đó hắn vì thoát khỏi sự khống chế, không ngừng luyện tu và chiến đấu, vất vả lắm mới xử lý được những kẻ ác nhân đó, lại bị sét đánh mà chết.

Vì vậy, đối với hắn mà nói, thứ trân quý nhất vẫn là ký ức kiếp đầu tiên của mình.

Mà khi đó, hắn vẫn luôn muốn nuôi chó.

Lúc ấy, thân thể của hắn không tốt. Tuy rằng với thiên phú của mình, hắn có thể kiếm tiền nuôi sống bản thân, nhưng lại không có khả năng chăm sóc thú cưng, nên đành từ bỏ.

Tuy nhiên, hắn vẫn rất am hiểu về các loại chó. Samoyed với nụ cười thiên sứ chính là giống chó hắn yêu thích nhất.

Đoạn Trường Thanh nhìn chú chó bên cạnh, tay ngứa ngáy muốn vuốt ve.

Nhưng hiện tại, cả người hắn hoàn toàn vô lực, không thể cử động.

Tạ Vân Nam không biết suy nghĩ của Đoạn Trường Thanh. Khi thấy thú cộng sinh của mình liếm hai cái lên khuôn mặt ngây ngô của mỹ nhân kia, y cũng không cảm thấy kỳ lạ.

Chú thú cộng sinh này của y luôn duy trì hình dạng nhỏ nhắn, rất năng động. Khi thấy ai đó không ác ý với nó, nó sẽ tiến đến vẫy đuôi chào hỏi.

Liếm vài cái lên mặt người khác cũng chẳng là gì.

Tuy nhiên, điều này cũng không tốt lắm... Tạ Vân Nam tiến đến vỗ nhẹ vào Tiểu Bạch: “Đừng liếm lung tung!”

Tiểu Bạch là thú cộng sinh của Tạ Vân Nam. Nó cảm nhận được sự kết nối với Tạ Vân Nam, nhưng vẫn giữ lại bản năng động vật.

Nó lật người lại, nheo mắt gặm tay Tạ Vân Nam, "Ô ô" kêu, đồng thời lộ ra cái bụng trắng nõn.

Đoạn Trường Thanh: "..." Tay càng ngứa hơn.

“Cậu có muốn ăn gì không?” Tạ Vân Nam lại hỏi Đoạn Trường Thanh.

Đoạn Trường Thanh vẫn như cũ không hiểu, cũng không dám nói bậy.

Thấy người trên giường không nói lời nào, Tạ Vân Nam cũng không hỏi thêm. Y quay lại bếp, múc một chén cháo mình đã nấu sẵn, sau đó ngồi ở mép giường, dùng muỗng múc một muỗng đưa đến bên miệng Đoạn Trường Thanh.

Tuy rằng không hiểu Tạ Vân Nam nói gì, nhưng Đoạn Trường Thanh hiểu được hành động của Tạ Vân Nam. Hắn lập tức há miệng.

Hắn thật sự rất đói bụng!

Tạ Vân Nam một ngụm một ngụm đút cho Đoạn Trường Thanh ăn hết một chén cháo, sau đó cũng không dám đút nhiều hơn.

Người này gầy đến mức như vậy, rất có thể đã chịu đói trong thời gian dài. Người như vậy không thể ăn quá nhiều một lúc.

Lại nói đến chuyện thiếu dinh dưỡng... Hôm nay hắn đã được truyền nước muối sinh lý và dung dịch glucose, ngày mai có thể sẽ được truyền thêm axit amin.

Từ từ, người này đã truyền khá nhiều nước, có lẽ cần đi vệ sinh?

Tạ Vân Nam nhìn người trên giường, khẽ nhíu mày. Y nhanh chóng cầm lấy chai nhựa rộng miệng và hỏi: “Cậu muốn đi WC không?”

Đoạn Trường Thanh chớp chớp mắt, không biết Tạ Vân Nam đang nói gì.

Tạ Vân Nam lại nghĩ, người trước mặt không nói gì, nhưng y vẫn đút cháo cho hắn ăn... Y liền vén chăn lên.

Hồi ông nội qua đời, có một thời gian sinh hoạt không tự lo được, đều do y chăm sóc nên y có kinh nghiệm.

Đoạn Trường Thanh: “!!!”

Chờ Đoạn Trường Thanh giải quyết vấn đề sinh lý, Tạ Vân Nam vặn chặt nắp bình, ném xuống sọt rác rồi đi rửa tay.

Đoạn Trường Thanh nằm trên giường, thở dài một hơi.

Hắn trước đây lênh đênh trên sông, tưởng chừng sắp chết, thì lúc đó, một anh chàng trẻ tuổi tuấn tú đã vớt hắn lên…

Hắn phải thừa nhận, lúc ấy hắn đã có chút rung động.

Đáng tiếc, thân thể hiện tại của hắn... có vẻ quá vô dụng…

Nghĩ như vậy, Đoạn Trường Thanh bắt đầu kiểm tra thân thể của mình.

Trước đây, hắn còn sót lại thần thức đều dùng để duy trì sự tồn tại của bản thân, căn bản không có tâm tư để chú ý đến tình trạng thân thể, chỉ đại khái biết, thân thể này vốn thuộc về một yêu quái.

Tuy nhiên, huyết thống của nguyên chủ hẳn là không quá tệ, hoặc là nửa yêu, dù sao yêu lực trên người hắn thực sự yếu ớt.

Còn lại…

Đoạn Trường Thanh thu hồi thần thức mỏng manh bao trùm xung quanh thân thể và sử dụng thần thức này để kiểm tra thân thể của mình.

Thân thể của nguyên chủ thực sự rất yếu kém, nhưng trong cơ thể ẩn chứa rất nhiều linh lực.

Khác với người tu chân tu luyện, họ đều chứa đựng linh lực ở đan điền, nguyên chủ lại khác biệt, linh lực trong cơ thể hắn hỗn loạn, trải rộng khắp cơ thể.

Chưa kể, trong thân thể này còn có một khối Linh Tủy!

Linh Tủy là tinh hoa của linh lực, chôn Linh Tủy xuống đất, theo thời gian trôi qua, có thể biến khu vực đó thành linh mạch, cũng xuất hiện quặng linh thạch.

Bản thân Linh Tủy cũng có lợi ích to lớn đối với người tu chân, tu luyện bên cạnh Linh Tủy sẽ tiến bộ rất nhanh.

Nhưng việc đưa Linh Tủy vào cơ thể mình... là điều hoàn toàn không cần thiết, đặc biệt là khi linh lực trong cơ thể nguyên chủ hỗn loạn, rõ ràng là không thể tu luyện.

Cùng lúc đó, Tạ Vân Nam bắt đầu sửa sang lại cách bố trí phòng ngủ.

Nhà y trên lầu có hai phòng ngủ, trước kia y và ông nội mỗi người một phòng.

Sau khi ông nội qua đời, y dọn vào phòng ngủ chính của ông nội, còn phòng ngủ phụ trước kia của mình thì không sử dụng nữa.

Lần trước, Liêu Tinh Nguyên ở lại một thời gian ngắn, nhưng sau khi Liêu Tinh Nguyên rời đi, y đã dọn dẹp giường đệm.

Hiện tại, phòng ngủ chính của y bị Đoạn Trường Thanh chiếm dụng, y chỉ có thể ngủ ở phòng ngủ phụ trước kia.

Sau khi sửa sang lại xong, Tạ Vân Nam lại đi sang chỗ Đoạn Trường Thanh.

Y lau người cho Đoạn Trường Thanh lần thứ hai, rồi đút cháo cho hắn, sau đó còn giúp hắn đi vệ sinh, lúc này mới trở về phòng ngủ.

Hôm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện, Tạ Vân Nam có chút khó ngủ, mãi đến rạng sáng mới chìm vào giấc ngủ. Sáng sớm, y lại bị tiếng ồn ào bên ngoài đánh thức.

Đi phòng ngủ chính nhìn thoáng qua, xác định Đoạn Trường Thanh còn sống, Tạ Vân Nam đi xuống lầu mua bữa sáng, tiện thể gọi bác sĩ Hồ đến.

“Tình trạng của cậu ấy so với ngày hôm qua tốt hơn nhiều, hẳn là sẽ không chết, nhưng vẫn còn yếu, chú dặn dò cháu, hãy tiêm cho cậu ấy dung dịch axit amin, mấy ngày nay cũng nên cho cậu ấy ăn chút protein gì đó.” Bác sĩ Hồ lại lấy ra mấy bình thủy tinh.

“Chú Hồ, cậu ấy vẫn luôn không nói chuyện, đây là làm sao vậy?” Tạ Vân Nam hỏi.

Bác sĩ Hồ bẻ ra miệng Đoạn Trường Thanh nhìn nhìn: “Dây thanh của cậu ấy không có vấn đề, hẳn là do tâm lý. Đã chịu kích thích quá lớn, trong lúc nhất thời không muốn nói chuyện, đây cũng là bình thường……”

Bác sĩ Hồ kiểm tra rồi một phen liền rời đi.

Tạ Vân Nam tiễn bác sĩ Hồ đi, nhìn về phía Đoạn Trường Thanh, liền thấy Tiểu Bạch lại bò đến trên giường.

Tiểu Bạch vốn dĩ luôn cùng y ngủ chung, rất quen thuộc với chiếc giường này, cả ngày lăn lóc trên giường.

Còn người kia…… Người nọ đôi mắt chớp cũng không chớp mà nhìn Tiểu Bạch, cũng không biết suy nghĩ cái gì.

“Tôi muốn mở cửa hàng, không thể lúc nào cũng chăm sóc cậu, lát nữa để Tiểu Bạch ở trên lầu bầu bạn cùng cậu.” Tạ Vân Nam lại đút cho Đoạn Trường Thanh một chén cháo, vừa đút vừa nói, nghĩ nghĩ, y lại lấy ra điều khiển từ xa, bật TV.

Y ban ngày không có khả năng bầu bạn với người này, xem phim, người này cũng có thể không quá nhàm chán.

Đến nỗi người này buồn ngủ... Khụ khụ, bên ngoài âm thanh rất lớn, âm thanh TV có hay không cũng như nhau.

Tạ Vân Nam thu dọn xong xuôi liền đi xuống lầu.

Đoạn Trường Thanh ánh mắt hướng về chiếc TV.

Trên màn hình TV trước đó đang phát một ít quảng cáo, sau đó đột nhiên xuất hiện một tháp cao hình chóp nón với bốn mặt đều là cầu thang.

Trên tháp cao này, đầy rẫy các loại lồng sắt, mỗi cái lồng sắt còn đều nhốt giữ một người.

Những người này bộ mặt hung dữ, nhìn đặc biệt thống khổ, có người còn dùng đầu đâm vào lồng sắt, không sợ vỡ đầu chảy máu, vẫn như cũ vô tri vô giác.

Đột nhiên, tháp cao chính giữa mở ra một khe hở, một nam nhân mang mặt nạ nạm đầy đá quý màu đen, ăn mặc trường bào thêu dệt hoa văn cầu kỳ từ cái khe hở này chậm rãi đi lên, xuất hiện ở trên đài cao.

Trên tay hắn cầm một cây quyền trượng, giơ lên tay, toàn bộ thế giới liền an tĩnh lại —— những người trong lồng sắt, tựa hồ cảm ứng được cái gì đó, không hề nôn nóng, nặng nề ngủ thiếp đi…

Đoạn Trường Thanh không hiểu gì cả, cũng không biết đây là một tuần trước, Thánh Thành mỗi năm một lần lễ thanh tẩy chữa trị.

Màn hình này chính là cảnh tượng Đại Tư Tế, vị chủ nhân danh nghĩa của Thánh Thành, chủ trì nghi lễ hiến tế, làm người trị liệu.

Đoạn Trường Thanh chỉ nghĩ đây là một bộ phim truyền hình, khi Đại Tư Tế xuất hiện, hắn liền chuyển dời sự chú ý sang chú chó Samoyed đáng yêu bên cạnh.

Chú chó nhỏ này thế mà lại ghé vào gối đầu bên cạnh hắn!

Cái yêu quái kia đã rời đi nơi này, còn để lại bản thể của mình lại đây... Có phải quá tin tưởng hắn hay không?

Đoạn Trường Thanh đã lấy lại chút sức lực, gượng dậy sờ nhẹ chú chó nhỏ đang cuộn tròn bên gối, rồi cầm điều khiển từ xa trên bàn lấy qua, chuyển kênh.

Lúc này, hắn không quan tâm đến bất kỳ chương trình nào, định xem phim hoạt hình thì sẽ nhanh chóng học được ngôn ngữ nơi này.

Hắn lướt qua các kênh một cách nhanh chóng... Vừa rồi, hình ảnh thoáng qua của người đàn ông mang mặt nạ hiện lên khiến hắn cảm thấy có chút quen thuộc, hình như có chút giống mặt nạ mà nguyên chủ đeo hồi trước.

Tuy nhiên, do lúc mới xuyên qua đúng lúc tình huống khẩn cấp, hắn đã không nhớ rõ mặt nạ nguyên chủ đeo hồi trước như thế nào…

Đoạn Trường Thanh không suy nghĩ nhiều, nhanh chóng tìm được một bộ phim hoạt hình và bắt đầu xem.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play