Bên cạnh khu vực Thành Hồng Diệp, thị trấn Tây Nam.
Mỗi buổi sáng, nơi này trở nên náo nhiệt.
Những lính đánh thuê đi săn thú, nhân viên làm việc ở các trại chăn nuôi và vườn gieo trồng, cư dân trong khu vực lân cận... Tất cả họ đều đến thị trấn từ sáng sớm để mua sắm đồ dùng sinh hoạt.
Những lính đánh thuê là những người tiêu dùng nhiều nhất tại thị trấn, phần lớn các cửa hàng đều phục vụ chủ yếu cho họ.
Nhân viên làm việc ở trại chăn nuôi và vườn gieo trồng có thu nhập ổn định và thường mua sắm một lần đủ dùng cho vài ngày để tiết kiệm thời gian.
Những người tiết kiệm nhất là những cư dân đang gặp khó khăn, họ thường chỉ mua đủ thức ăn cho một ngày và luôn tìm kiếm giá rẻ nhất.
“Thịt gà tây bán rẻ!”
“Khoai tây nghiền hai đồng một cân!”
“Gạo ngũ cốc bốn đồng một phần!”
…
Trong căn nhà hai tầng bên đường, Tạ Vân Nam bị đánh thức bởi những tiếng ồn bên ngoài. Y bước xuống giường, mở cửa sổ và nhìn thấy con phố trước mặt tràn đầy các quầy hàng.
Hương thơm của đồ ăn lan tỏa, Tạ Vân Nam gọi với sang quầy hàng của bà Vương bên trái nhà y: “Bà Vương, cho cháu một cái bánh rán thêm hai quả trứng!”
Bà Vương cười đáp lại: “Được rồi!”
Sau đó, y lại gọi sang quầy của ông Chu bên phải: “Ông Chu, cho cháu một phần gà rán.”
Ông Chu cũng cười: “Được!”
Sau khi gọi món xong, Tạ Vân Nam đóng cửa sổ lại và bắt đầu mặc quần áo.
"Gâu gâu gâu." Tiếng kêu của chú cún nhỏ vang lên từ trên giường. Một con cún trắng như tuyết, trông hơi giống một con hồ ly nhỏ, từ trong chăn chui ra, vui vẻ vẫy đuôi về phía Tạ Vân Nam.
"Hôm nào cũng cười ngốc nghếch!" Tạ Vân Nam bắt lấy chú cún nhỏ, hôn một cái, rồi ôm vào lòng. Chú cún nhỏ biến mất vào trong lòng ngực y, hay nói đúng hơn là được y thu trở lại.
Chú cún đáng yêu này là thú cộng sinh của y.
Mỗi người đều có một thú cộng sinh, có người thú cộng sinh rất mạnh mẽ, đáng tiếc thú cộng sinh của y lại không có sức chiến đấu. Vì thế, y thường không để nó ra ngoài để tránh bị thương.
Ngay cả khi không bị thương, việc làm bẩn bộ lông trắng như tuyết của nó cũng rất phiền toái.
Y hoàn toàn không muốn phải tắm cho nó!
Thu thập xong, Tạ Vân Nam đi xuống lầu.
Nhà y có hai tầng, tầng hai là nơi y ở, tầng một là nơi buôn bán - cửa hàng sửa xe mà y thừa kế từ ông nội.
Tạ Vân Nam là một cô nhi, nhưng may mắn được cứu sống sau khi bị vứt xuống sông khi còn nhỏ. Ông nội nhặt y về và nuôi nấng.
Y lớn lên ở thị trấn này, học nghề sửa xe từ ông nội và tự học cách cải tạo xe. Dù tay nghề cải tạo xe còn hạn chế, nhưng với tài năng sửa xe, y có thu nhập khá, sống dư dả ở thị trấn.
Nhà Tạ Vân Nam không lớn, chỉ khoảng 90 mét vuông. Tầng hai có bếp, nhà ăn, phòng vệ sinh và hai phòng ngủ. Tầng dưới có hai phòng lớn hướng nam, đủ chỗ đỗ một chiếc xe lớn, tiện cho việc sửa và cải tạo xe.
Tầng trên còn tạm ổn, nhưng tầng dưới khá chật chội, linh kiện ô tô để khắp nơi. Cầu thang hẹp chỉ đủ cho một người đi qua.
Tạ Vân Nam nghiêng người đi xuống lầu, tránh các linh kiện, rồi kéo cửa cuốn ra. Ánh sáng mặt trời chiếu vào người y, y thở phào nhẹ. Căn phòng đầy mùi dầu máy, khi mở cửa mới có không khí trong lành.
Y đi lấy bánh rán từ chỗ bà Vương, rồi mang bánh rán đến chỗ ông Chu để lấy gà rán.
Thú cộng sinh của ông Chu cũng là chó. Chú chó này gầy, lưng có một mảng trọc, xương lộ rõ. Nó nằm bên chân ông Chu, thở dốc, bụng phập phồng theo nhịp thở.
Khi Tạ Vân Nam đến gần, chú chó tiến lại gần chân y, vẫy đuôi và cọ vào chân y.
Ông Chu cắt gà rán, nói: “A Hoàng rất thích cháu.” Chú chó màu vàng đất nên được gọi là A Hoàng.
"Đúng rồi, cháu đặc biệt được hoan nghênh mà." Tạ Vân Nam cười, trả tiền gà rán.
Thú cộng sinh là thứ mà mỗi người có được sau khi sinh, chúng thông hiểu cảm xúc của chủ nhân. Thực ra không phải A Hoàng yêu mến y, mà là ông Chu yêu mến y.
Ai bảo y là người trẻ tuổi được yêu mến nhất thị trấn chứ!
Tạ Vân Nam trở lại cửa tiệm, ngồi ở cửa, vừa ăn bánh rán vừa ăn gà rán.
Y chưa kịp ăn xong, mấy đứa trẻ gầy còm cùng thú cộng sinh yếu ớt của chúng chạy đến trước mặt y, nhìn gà rán trên tay y thèm thuồng.
Tạ Vân Nam ngậm một miếng gà rán, rồi đưa phần còn lại cùng túi giấy cho bọn trẻ: “Các em chia nhau nhé.”
"Cảm ơn anh!" Bọn trẻ cầm túi giấy và chia nhau.
Tạ Vân Nam đã ăn xong bữa sáng và chuẩn bị thay quần áo để bắt đầu một ngày làm việc, đột nhiên mấy chiếc xe máy đột nhiên lao tới thị trấn.
Các chiếc xe này đi rất nhanh, phân tán bụi đất khi vượt qua. Đoàn xe dừng lại ngay trước cửa hàng của Tạ Vân Nam trên con đường đất không phải bê tông, nhưng cũng không hẹp đến mức không thể cho xe lớn đi qua song song.
Những người đi đường lẩn tránh, và cả những người cùng thú cộng sinh cũng sợ hãi không dám di chuyển, đứng lặng lẽ bên đường.
Thậm chí cả những đứa trẻ đang cầm gà rán trong tay cũng bị bụi đất từ các chiếc xe máy dính lên.
Tạ Vân Nam không thể không bị xúc phạm, nhưng y nhanh chóng kiềm chế cảm xúc này.
Y đam mê các loại xe, nên liếc mắt qua để nhìn thật kỹ. Những chiếc xe máy này có vẻ như đắt đỏ, có thể lên đến hàng trăm triệu đồng mỗi chiếc.
Nhưng khi người dẫn đầu chiếc xe màu đỏ tháo mũ bảo hiểm, ném nó lên kính chiếu hậu của chiếc xe, và vuốt tóc dài của mình, lộ diện một chàng trai trẻ mặt rất đẹp trai.
Đó là một chàng trai hai mươi mấy tuổi, rất điển trai nhưng có vẻ mặt mang nét u ám. Cậu ta nhìn chằm chằm thẳng vào Tạ Vân Nam và cười chế nhạo: “Cũng chẳng ra sao! Xấu như vậy!”
Tạ Vân Nam cảm thấy như bị một con rắn độc theo dõi: “Cậu là ai?”
Chàng trai trẻ hơi nhếch môi: “Tao là Nhan Vũ Ca, hôn phu của Liêu Mục Dã. Tao cảnh cáo mày, đừng gây rối với Liêu Mục Dã lần nữa, nếu không...”
Cậu ta chưa nói xong, một con báo đốm đột nhiên xuất hiện trước mặt Tạ Vân Nam, mở to miệng và sẵn sàng cắn vào cổ y.
Đó là thú cộng sinh của cậu ta, cậu ta định dùng thú cộng sinh gi.ết y?
Tạ Vân Nam bị hoảng sợ và lùi về sau, trong sự sợ hãi, y thấy mình sắp bị báo đốm cắn.
May mắn là vào phút cuối cùng báo đốm không có cắn y, chỉ đạp mạnh hai móng lên vai y, đẩy y ngã xuống đất.
Nhà y bày bừa nhiều linh kiện nhỏ, Tạ Vân Nam đột nhiên bị đánh ngã, chỉ cảm thấy đau đớn từ phía sau, đồng thời con báo còn xé rách quần áo của y và đâm móng vuốt sâu vào vai y.
Máu từ hai vết thương trên vai anh chảy ra dữ dội, Tạ Vân Nam hét lên vì đau.
Y nhìn quanh một cách chật vật, Nhan Vũ Ca và nhóm của cậu ta đều cười toe toét.
Nhan Vũ Ca nhìn chằm chằm y, khóe miệng nhếch lên.
Con báo thong thả rút lại móng vuốt, nhìn Tạ Vân Nam với ánh mắt khinh thường, sau đó quay về bên Nhan Vũ Ca và ngồi dựa vào cậu ta.
"Liêu Mục Dã là của tao, mày nên biết điều chút đi." Nhan Vũ Ca vỗ vỗ đầu con báo, thu lại thú cộng sinh của mình, khoác lại mũ giáp và cưỡi xe máy rời đi, cả nhóm cũng theo đi cười hò hét.
Những người kia gào thét mà tới, gào thét rời đi, cất công chỉ để tới để cảnh cáo y... Tạ Vân Nam từ dưới đất đứng dậy, che lại vết thương trên vai, cảm thấy toàn thân đều đau đớn.
Người này bị điên à!
Y đã từng có quan hệ gì với Liêu Mục Dã à?
“Người kia là ai vậy?”
“Vân Nam, cậu bị thương rồi, mau đi bôi thuốc đi.”
“Tôi có thuốc trị thương.”
“Vị hôn phu của Liêu Mục Dã gì đó, có phải có bệnh hay không!”
…
Dần dần mọi người đã xông tới, đưa Tạ Vân Nam lên ghế ngồi.
Họ đều ở xung quanh, biết rằng Tạ Vân Nam và Liêu Mục Dã chỉ mới nhận biết nhau... Nhưng đột nhiên có một người đến và nói những lời ác ý, khiến Tạ Vân Nam bị thương.
Tạ Vân Nam thật đáng thương!
Tạ Vân Nam cảm thấy rất thảm thương về tình trạng của mình.
Vì là mùa hè, y chỉ mặc áo ngắn tay, và vết thương ở vai y đã chảy rất nhiều máu.
Hàng xóm đã cắt phăng quần áo của y và cho y thuốc giảm đau... Tạ Vân Nam đau đớn và cảm thấy mình thật xui xẻo.
Y bị tai bay vạ gió.
Người Liêu Mục Dã mà Nhan Vũ Ca kia nhắc tới, họ không quá thân thiết, chỉ mới gặp mà thôi!
Một tháng trước Tạ Vân Nam mới biết Liêu Mục Dã.
Lúc ấy trên trấn họ đến một người 17-18 tuổi, môi hồng răng trắng, quần áo nhìn không tầm thường, vừa nhìn đã biết là thiếu gia sống trong nhung lụa.
Khu Bên cạnh so với khu Trung Ương và khu bình thường không hề giống nhau. Khu Bên cạnh này ngư long hỗn tạp, loại người gì cũng có, một tiểu thiếu gia như vậy, ở khu Bên cạnh này nếu bị người ta lừa trùm bao tải bắt cóc là việc bình thường.
Tạ Vân Nam nhìn thấy chị Ngô làm nghề "da thịt" đang đưa tiểu thiếu gia vào phòng, lo rằng sẽ xảy ra chuyện, y đi lên can thiệp, đưa tiểu thiếu gia về nhà mình.
Tiểu thiếu gia này là trốn khỏi nhà, không chịu nói ra thông tin bản thân, cũng không chịu rời khỏi, y chỉ có thể để cậu ấy ở lại nhà mình.
Tiểu thiếu gia đã ở nhà y trong 7-8 ngày, thường xuyên than phiền và chê bai mọi thứ, sau đó Liêu Mục Dã tìm đến cửa.
Tiểu thiếu gia này là Liêu Tinh Nguyên, con trai thứ năm của Liêu gia ở Thành Hồng Diệp khu Trung Ương, cũng là em họ của Liêu Mục Dã.
Liêu Mục Dã... anh ấy là người xuất sắc nhất trong thế hệ trẻ của Thành Hồng Diệp, đã là một chiến sĩ cấp bốn mặc dù còn rất trẻ. Mọi người thường thấy anh ấy trên TV.
Những người trẻ trong Thành Hồng Diệp đều rất kính trọng Liêu Mục Dã, nên khi họ bất ngờ lần đầu gặp anh ấy ngoài đời, họ không khỏi kích động.
Tuy nhiên, Liêu Mục Dã rõ ràng không muốn để ý đến họ, vì vậy họ không thể trò chuyện với anh ấy.
Bọn họ quan hệ gì cũng không có, nhưng y đã bị người đe dọa!
Nhan Vũ Ca này thực sự đầu óc có vấn đề!
Tạ Vân Nam thực sự thích nam nhân, nhưng bạn đời mà y muốn, đó giờ luôn là một chàng trai ôn nhu và đáng yêu. Mà như vậy Liêu Tinh Nguyên so với Liêu Mục Dã càng phù hợp gu của y.
Liêu Tinh Nguyên có tính cách ôn nhu không liên quan tí nào, cố lắm thì có thể nói một câu đáng yêu. Liêu Mục Dã lại hoàn toàn khác biệt, cao lớn, cả người cơ bắp thực lực mạnh mẽ... Y muốn trở thành người như vậy, đây không phải gu y.
Hơn nữa, y có cảm tình với Liêu Mục Dã... Người ta là thiếu gia của một gia tộc lớn, còn y chỉ là một người trẻ bình thường ở khu Bên cạnh. Y có đủ tư cách để cạnh tranh với Liêu Mục Dã sao?
Chung quanh, mọi người tỏ ra bất bình. Tạ Vân Nam tự băng bó vết thương trên miệng dưới sự giúp đỡ của họ, nhẹ nhàng thở dài... Vết thương không sâu, máu ngừng chảy nhanh, chắc chỉ vài ngày nữa sẽ lành.
Ở khu vực này, những vụ tai nạn như vậy tính là bình thường.
Nhưng y thực sự tức giận: “Người này chắc bị khùng!”
“Chuẩn luôn!”
“Cậu ta chắc là theo đuổi Liêu Mục Dã nhưng không theo đuổi được chứ gì? Nên chạy tới đe dọa người khác.”
“Tiểu Tạ, cháu quá thảm!”
“Những người giàu có kiểu này lúc nào cũng đối xử với người khác như thế!”
“Tiểu Tạ, hãy kiềm chế. Những chiếc xe đó có giá hàng trăm triệu, còn những chiếc mũ bảo hiểm đó cũng không rẻ... Chúng ta không thể so sánh được.”
…
Tạ Vân Nam bị vây quanh, cảm nhận được sự quan tâm từ mọi người, y cũng bớt tức giận.
Y biết rõ, y không thể đắc tội Nhan Vũ Ca, vì vậy chỉ có thể chịu đựng oan uổng này.
Khi y đang định cho mọi người quay lại buôn bán tiếp, Tạ Vân Nam bất ngờ có một vài kí ức kỳ lạ trong đầu.
Y cảm thấy chính mình đã sống qua một đời ngắn ngủi.