Tạ Vân Nam nhìn rõ người trước mắt, đầu óc trống rỗng.
Người này trôi dạt đến đây, thật sự vô cùng xinh đẹp.
Tuy nhiên, y chỉ khựng lại một chút, liền lập tức cẩn thận ôm lấy người này, kéo về bờ sông.
Trước đó, y tưởng rằng đây là thi thể, nên mới định dùng quần để trói người này. Nhưng nếu là người sống, thì không thể dùng thứ đó.
Mọi người thường cho rằng sức chiến đấu của một người phụ thuộc vào thú cộng sinh của họ.
Thú cộng sinh yếu ớt, người đó cũng sẽ yếu ớt.
Thú cộng sinh của Tạ Vân Nam là chó, sức chiến đấu không tệ, nhưng không hiểu sao, thú cộng sinh của y vẫn luôn không lớn, vẫn giữ nguyên hình dạng lúc nhỏ... Do vậy, trong mắt mọi người, y hoàn toàn không có sức chiến đấu.
Tuy nhiên, y không tin vào những lời xúi quẩy, vẫn luôn rèn luyện thể chất chăm chỉ, nên tố chất cơ thể của y khá tốt.
Y nhẹ nhàng đưa người đó lên bờ.
Đương nhiên, người này cũng vô cùng gầy yếu, gần như không có sức lực, vẫn không hề nhúc nhích.
"Cậu không sao chứ?" Tạ Vân Nam đặt người xuống bờ, rồi hỏi.
Người đó nằm trên bờ sông, nhìn Tạ Vân Nam một cái, rồi nhắm mắt lại.
Có lẽ... cậu ấy đã ngất đi rồi?
Tạ Vân Nam lúc này mới nhìn rõ tình trạng cơ thể của người được y cứu. Y hít một hơi thật sâu.
Người này vô cùng xinh đẹp, nhưng da thịt nhăn nheo, cơ thể gầy gò, chỉ còn da bọc xương. Hai cánh tay và hai chân, dù đã sưng lên do ngâm nước, vẫn vô cùng gầy yếu.
Chưa kể, người này chỉ mặc một chiếc quần lót và một chiếc áo ngủ mỏng tang như lớp voan trong suốt, nên y có thể nhìn thấy những vết bầm tím và vết thương đầy trên cơ thể cậu ấy.
Trên toàn thân người này, chỉ có gương mặt là hoàn hảo, ngũ quan tinh xảo, có thể nói là tuyệt sắc.
Đây là một mỹ nhân đã phải chịu đựng quá nhiều sự ngược đãi, bị ném xuống sông…
Tạ Vân Nam thầm rủa thầm vài câu.
Tình huống này... Chắc chắn là do những quý tộc ở Thành Hồng Diệp gây ra.
Y không biết người này bị ném xuống sông hay tự mình nhảy xuống.
Tạ Vân Nam suy nghĩ rất nhiều, nhưng thực ra chỉ trong chớp mắt, y thấy người này hôn mê bất tỉnh, liền lập tức dùng quần áo sạch của mình để bao bọc lấy cậu ấy, sau đó bế cậu ấy lên hướng về khu Bên cạnh.
Hôm nay y thực sự rất xui xẻo, vết thương trên vai trước đó đã được băng bó, vốn đã cầm máu, nhưng giờ lại nứt ra rồi…
Khi đến khu Bên cạnh, Tạ Vân Nam suy nghĩ một hồi, rồi đi bằng đường tắt qua cửa sau về nhà.
Khu Bên cạnh ít người, cái gọi là thị trấn nhỏ này thực ra chỉ có một con đường.
Những ngôi nhà hai bên đường đều do người dân tự mua đất và xây dựng. Những ngôi nhà này có hai, ba hoặc bốn tầng, san sát nhau. Một số người không có khả năng xây nhà cửa đàng hoàng, họ sẽ đi tìm kiếm những vật liệu phế liệu ở gần bãi rác, dựng lên một túp lều để che mưa chắn gió.
Nói như vậy, ô tô bỏ đi là được hoan nghênh nhất. Một chiếc ô tô bình thường được cải tạo một chút có thể trở thành một túp lều nhỏ cho hai người, có thể che mưa chắn gió. Vì không bám sát mặt đất, nên cũng không cần lo lắng mưa lớn làm ngập nhà.
Khu vực này mưa nhiều, lại không có hệ thống thoát nước, nên ngập nhà là chuyện thường xảy ra, nhưng đương nhiên nước ngập sẽ không quá sâu.
Những túp lều trong khu Bên cạnh ít người này bẩn thỉu và lộn xộn, nên được gọi là khu dân nghèo.
Phía sau nhà Tạ Vân Nam không có những túp lều, mà là một khu vườn trồng rau, xung quanh khu vườn được bao bọc bởi một hàng tre.
Cây tre ở đây rất nhỏ, măng mọc ra cũng còi cọc, ăn đắng, không ai đào lấy ăn. Dần dà, những cây tre này càng dài càng nhiều, liền chiếm một mảng lớn đất đai.
Y đi xuyên qua vườn tre, đem người bị thương kia mang về nhà.
Thân phận người này vẫn còn là bí ẩn. Bị nhiều người phát hiện khả năng sẽ có phiền toái... Y theo bản năng liền làm như vậy. Sau khi về đến nhà, y vội vàng đi thị trấn tìm bác sĩ duy nhất trên trấn, người có chuyên môn y tế.
“Chú Hồ, người nọ là cháu từ trong sông vớt lên, trên người đều là vết bầm tím và thương tích…” Tạ Vân Nam nhỏ giọng kể lại tình huống cứu người.
Bác sĩ Hồ lúc này đang rảnh rỗi, nghe Tạ Vân Nam nói xong, liền thu thập một số dược liệu rồi đi, đồng thời đưa cho Tạ Vân Nam một lọ thuốc: “Cháu trên vai bị thương, xử lý một chút!”
“Hì hì.” Tạ Vân Nam cười cười, bắt đầu xử lý vết thương trên vai của mình.
Hai người nhanh chóng đến nhà Tạ Vân Nam. Bác sĩ Hồ chẩn trị đơn giản: “Người này có thể sống sót quả thực là một kỳ tích. Gầy thành bộ dáng gì vậy? Còn toàn thân đầy vết bầm tím và thương tích… Vân Nam, chú ở đây thiếu đồ, có thể xử lý vết thương bên ngoài cho người ta, nhưng nếu người ta còn có bệnh khác, chú không thể tìm ra. Thực ra tốt nhất nên đưa người ta đến bệnh viện… nhưng cũng không biết người ta là ai, cháu đưa người ta đến bệnh viện có thể sẽ gây chuyện, còn sẽ hại người ta.”
Bác sĩ Hồ nói tất cả là lời chân thành, Tạ Vân Nam nói: “Chú Hồ, chú trước tiên xử lý vết bầm tím và thương tích cho người ta đi.”
Người này gầy thành như vậy, còn rơi xuống nước, trước đây không biết đã phạm tội gì.
Y nếu đưa người ta đến bệnh viện… Người này lại bị đưa về thì như thế nào?
Bác sĩ Hồ rót nước thuốc vào bình treo cho người này, rồi nói: “Nước thuốc này để hạ sốt, chờ hạ sốt rồi cháu thay quần áo cho người ta, sát trùng một chút…”
Bác sĩ Hồ dặn dò một hồi rồi mới rời đi. Khi đi, chú còn để lại một số thuốc.
Tạ Vân Nam chờ bác sĩ đi rồi mới cho người bị thương nằm trên giường.
May mắn hiện tại là mùa hè, bằng không người này trôi trong nước, có lẽ đã sớm bị lạnh và mắc bệnh… Tạ Vân Nam cởi quần áo cho người này, không khỏi thở dài.
Người này trên người thương tích rất nhiều, thật sự quá thảm!
Từ nhỏ lớn lên ở khu Bên cạnh ít người, Tạ Vân Nam cũng không phải là người hoàn toàn không hiểu đời. Y biết trên đời này, có một số người có sở thích đặc biệt, thích hành hạ người khác.
Y cảm thấy người trước mắt này, hơn phân nửa là bị đối xử như vậy.
Tạ Vân Nam thích nam nhân, nhưng nhìn đến một người gầy gần như chỉ còn da bọc xương, không hề có một chút ham muốn nào.
Y dùng nước thuốc sát trùng rửa sạch vết thương cho người này, lại bôi thuốc lên, sau đó tìm một chiếc giường sạch sẽ đắp chăn mỏng cho người ta… Như vậy một phen bận rộn, đã đến giữa trưa, bụng y đã đói kêu vang.
Tạ Vân Nam lúc này mới xuống lầu, chuẩn bị mở cửa hàng, tiện mua đồ ăn ở gần đó.
Y thường mua đồ ăn sáng về ăn, buổi trưa và tối tự nấu, như vậy cũng có thể tiết kiệm một chút tiền.
Nhưng hôm nay quá đói, lười nấu cơm, liền đi đến một quầy hàng bên cạnh, muốn mua một phần cơm thịt gà.
Món "cơm thịt gà" kỳ thực chính là một tô cơm lớn, mặt trên phủ đầy khoai tây hầm thịt gà, tổng cộng hai mươi đồng.
Tạ Vân Nam cầm bát cơm của mình đi qua quầy, sau khi trở về vừa ăn vừa dùng nồi cơm điện nấu cháo.
Ăn xong, Tạ Vân Nam lại đi nhìn người bệnh kia.
Người nọ vẫn nằm im bất động, nếu không phải ngực hơi phập phồng, e rằng sẽ khiến người ta tưởng rằng hắn đã chết.
Ở khu Bên cạnh, người chết là chuyện bình thường, Tạ Vân Nam cũng chỉ có thể tẫn lòng nghe theo mệnh trời.
Vừa làm việc nửa ngày, trên người còn mang thương tích, nhưng Tạ Vân Nam vẫn mở cửa hàng.
Cửa hàng sửa xe của y có rất nhiều khách hàng hoa hòe lòe loẹt*.
(*ở đây ý chỉ có nhiều kiểu khách hàng)
Những người làm việc ở khu Bên cạnh và những người có điều kiện tương đối tốt ở khu Bình thường sẽ đến chỗ y để sửa xe máy hoặc ô tô. Ngoài ra, những lính đánh thuê đi săn thú ở ngoài thành cũng sẽ đến đây sửa xe.
Dị thú ở rừng Hồng Diệp vô cùng hung hãn, nhưng thịt của chúng chứa đựng năng lượng, ăn vào có thể tăng cường thực lực… Giới nhà giàu ở khu Trung Ương Thành Hồng Diệp hầu như không ăn thịt động vật nuôi dưỡng ở khu trại chăn nuôi, mà đều ăn thịt dã thú, hay nói cách khác là dị thú.
Đương nhiên lính đánh thuê bên ngoài cũng không ngừng săn lùng dị thú, bọn họ còn sẽ thu thập năng lượng dị thực từ xác dị thú.
Dù là dị thú hay năng lượng dị thực, giá cả đều không rẻ, lính đánh thuê thu nhập cũng rất khá, mỗi lần sửa xe cho họ, Tạ Vân Nam đều có thể kiếm được không ít tiền.
“Tiểu Tạ, sáng nay cậu đi đâu? Lúc tôi đến cậu không có ở đây.” Một ông lão đẩy chiếc xe máy đến, khiến Tạ Vân Nam ngẩng đầu lên.
“Đi ra ngoài một chuyến,” Tạ Vân Nam nhìn chiếc xe máy cũ kỹ, đầy bụi bặm hỏi, “Lần này lại gặp vấn đề gì?”
“Không biết, đột nhiên tắt máy.” Ông lão cười hì hì.
Tạ Vân Nam nhận xe kiểm tra, nhanh chóng sửa xong.
Chiếc xe này đã sử dụng quá lâu, nên thường xuyên gặp trục trặc, nhưng muốn mua xe mới thì không phải ai cũng có đủ tiền.
Ông lão đi rồi, lục tục lại có người đến tìm Tạ Vân Nam sửa xe, nhưng đều là những việc nhỏ, Tạ Vân Nam cố gắng chịu đựng cơn đau vai, giải quyết từng việc một.
Trong lúc đó, y lên lầu vài lần.
Người trên lầu vẫn chưa tỉnh, bịch truyền nước thuốc hạ sốt đã treo lên hết, Tạ Vân Nam thay bình dung dịch glucose mà bác sĩ Hồ để lại.
Mãi đến khi trời tối, Tạ Vân Nam mới đóng cửa tiệm sửa xe, đi nấu cơm. Tiện thể, y thả Tiểu Bạch ra ngoài.
Y lười nấu ăn, dứt khoát cho toàn bộ thịt, cơm và khoai tây vào nồi cơm điện nấu. Nấu xong, y trực tiếp bưng nồi cơm, cầm muỗng cơm ăn.
Dù sao cũng chỉ có một mình, y vẫn luôn rất tự lập.
Ăn một nửa, y đem phần còn lại cất vào tủ lạnh, Tạ Vân Nam quay về phòng ngủ.
Khi y bước vào, người trên giường vẫn nằm yên bất động, nhưng khi y đến gần… người đó mở mắt.
Đôi mắt đen láy của người này sáng ngời, giữa mày mang theo một vẻ u buồn, vì thiếu dinh dưỡng, sắc mặt tái nhợt đến mức đáng sợ, cũng đặc biệt… nhu nhược và đáng thương.
“Cậu cảm giác thế nào?” Tạ Vân Nam giọng nói vô tình mềm nhẹ hơn.
Người kia nhìn y, im lặng.
“Cơ thể cậu không thoải mái ư? Sao cậu lại rơi xuống sông?” Tạ Vân Nam nở nụ cười ôn hòa.
Người kia vẫn không nói gì, chỉ chớp chớp đôi mắt to.
Tạ Vân Nam trong lòng "lộp bộp" hai tiếng.
Người này không hoàn toàn tỉnh táo, hay là tâm lý có vấn đề?
Người trước còn đỡ, người sau… Một người đã chịu tổn thương tâm lý nghiêm trọng, muốn sống sót không dễ dàng.
Y có thể giúp đỡ một hai ngày, nhưng không thể giúp cả đời.
Bản thân y còn một mớ rắc rối cần giải quyết!
Tạ Vân Nam nhức đầu, Đoạn Trường Thanh nằm trên giường, lại vô cùng bất lực —— hắn chẳng hiểu gì tiếng nói của thế giới này!
Cậu soái ca đã cứu hắn... Y rốt cuộc đang nói gì?
Hắn đây là... lại xuyên đến một thế giới xa lạ?
Đúng vậy, chính là "lại".
Đoạn Trường Thanh vốn sinh ra ở Trái Đất thế kỷ 21.
Có lẽ vì sinh ra đã mang bệnh, chữa trị cần rất nhiều tiền, cha mẹ hắn vứt bỏ hắn chỉ sau vài ngày hắn chào đời.
May mắn thay, viện phúc lợi nhận nuôi hắn và chăm sóc hắn rất tốt, cho đến khi được người tốt bụng giúp đỡ, thực hiện vài ca phẫu thuật, hắn mới cố gắng sống sót đến hai mươi tám tuổi.
Hắn chết trên giường bệnh, sau khi chết tỉnh lại, liền phát hiện mình đã xuyên qua, xuyên thành đứa trẻ còn sống sót sau khi thôn làng bị ma tu đồ sát, thuận đường bị mang về làm lính quỷ nhỏ.
Lúc ấy, bọn họ bị mang về một lượt, ước chừng có mấy ngàn đứa trẻ. Sau đó, những tên ma tu bắt đầu dùng các phương pháp rèn luyện tàn khốc để rèn luyện thân thể của bọn họ, đồng thời sử dụng thuật pháp khống chế để biến họ thành những binh khí hình người.
Cũng chính vì những tên ma tu huấn luyện này đều không có tu vi cao, nhưng ý chí của hắn lại vượt xa những đứa trẻ bình thường, nên hắn mới miễn cưỡng giữ được thần trí tỉnh táo. Tuy nhiên, hắn cũng không phải lúc nào cũng hoàn toàn tỉnh táo.
Còn những đứa trẻ khác, tất cả đều bị khống chế hoàn toàn.
Bọn họ phải ăn thức ăn tồi tệ nhất, sử dụng những thứ kém cỏi nhất, còn bị ép buộc tu luyện không ngừng nghỉ... Lúc đầu có mấy ngàn đứa trẻ, nhưng cuối cùng chỉ còn sót lại mấy trăm.
Những người khác không hề cảm thấy gì khi đồng bạn chết trước mặt họ, nhưng hắn thì khác. Mỗi lần tỉnh táo, khi nhìn thấy số lượng đồng bạn ngày càng ít đi, hắn đều cảm thấy vô cùng đau khổ và luôn mong muốn thoát khỏi tình cảnh bị khống chế này.
Hắn tranh thủ mọi lúc mọi nơi để tu luyện, lén lút học tập các loại tri thức, đồng thời nghĩ cách cởi bỏ thuật pháp khống chế trên người đồng bạn và dạy họ các loại tri thức…
Hắn đã trải qua gian khổ trong mấy trăm năm, rốt cuộc cũng tăng lên thực lực, bắt giữ tất cả những tên ma tu khống chế họ và cùng những đồng bạn còn lại chạy trốn khỏi địa ngục đó.
Nhưng quả là trùng hợp, thiên kiếp của hắn đã đến.
Hắn tu luyện thể thuật theo phương pháp cấp tốc, bởi vì muốn nhanh chóng tăng lên thực lực, nên hắn đã sử dụng một số bí pháp cấm kỵ. Do đó, mặc dù thực lực của hắn rất cao, nhưng thân thể đã bị hao tổn quá mức, trở thành một cái xác chỉ còn vỏ rỗng.
Lúc ấy, hắn đã dặn dò thuộc hạ, sau đó đi nghênh đón thiên kiếp, và bị thiên kiếp chém thành tro bụi.
Nhưng hắn không chết, mà lại xuyên qua, và khi xuyên qua thì đã ở trong sông. Lúc đó, nguyên chủ đã rơi xuống nước từ lâu.
Nguyên chủ mặc một bộ quần áo vô cùng phức tạp, trên mặt còn đeo một chiếc mặt nạ kim loại được khảm nhiều châu báu quý giá, trông vô cùng gầy yếu, chìm dần xuống đáy sông... Và chết đuối.
Sau khi xuyên qua, việc đầu tiên hắn làm là tháo bỏ chiếc mặt nạ và cởi bỏ áo ngoài.
Khi hoàn thành hai việc này, hắn đã kiệt sức hoàn toàn.
Lúc này, hắn mới nhận ra thân thể này vô cùng yếu ớt - thân thể của nguyên chủ như thể thiếu dinh dưỡng trầm trọng trong nhiều năm, không có chút cơ bắp nào, vô cùng gầy yếu.
Thứ hai, thần thức của hắn quá mức cường đại. Khi mới xuyên vào thân thể này, thần thức khổng lồ của hắn hoàn toàn không thể được thân thể này dung nạp, vì vậy rất nhiều cơ quan, thậm chí cả mao mạch máu thịt trong cơ thể đều bị thần thức của hắn tàn phá, khiến toàn thân tụ máu nháy mắt.
May mắn thay, hắn đã kịp thời phong ấn phần lớn thần thức của mình.
Sau khi phong ấn thần thức, hắn không thể làm gì được, chỉ có thể dùng phần thần thức còn sót lại bao bọc lấy bản thân, hạ thấp cảm giác tồn tại, sau đó trôi theo dòng sông.
Nhờ vậy, hắn tránh được những con thú nguy hiểm trong sông, nhưng một số vật liệu trôi nổi trên mặt sông như khúc gỗ, thỉnh thoảng va vào khiến hắn bị thương.
Trước khi nguyên chủ rơi xuống nước, dường như còn bị ai đó đánh đập…
Hắn kéo lê thân xác quá yếu ớt so với kiếp trước của mình, suýt chết đuối trong sông. May mắn thay, có người đã cứu hắn lên.
Đoạn Trường Thanh vô cùng cảm kích chàng trai trẻ đã cứu mình.
Mặc dù đã xuyên qua hai lần và sống hàng trăm năm, nhưng hắn vẫn luôn trân trọng mạng sống.
Đối với hắn, tồn tại đồng nghĩa với hy vọng, tồn tại là điều tốt đẹp nhất trên thế này.
Đặc biệt là trong hai kiếp trước của mình, hắn cũng chưa từng được sống trọn vẹn. Nếu có thể, hắn muốn thưởng thức những món ăn ngon, ngắm nhìn cảnh đẹp, tốt nhất là có thể kết hôn và nuôi một thú cưng đáng yêu.
Đoạn Trường Thanh đang chìm trong suy nghĩ, bỗng tiếng "Gâu gâu" vang lên. Một chú chó nhỏ lông trắng muốt nhảy lên giường, tiến đến bên cạnh đầu hắn, tò mò nhìn hắn.
Đáng yêu quá!
Nhưng khoan đã! Đoạn Trường Thanh chợt nhận ra điều bất thường.
Mặc dù không hiểu ngôn ngữ nơi đây, nhưng qua cách bài trí xung quanh, cùng với việc sử dụng thần thức cảm nhận một lúc, hắn đã có bước đầu hiểu biết về thế giới này.
Nơi đây có linh lực, có thể tu luyện, khoa học kỹ thuật cũng phát triển khá tốt, trình độ có lẽ tương đương với thế giới đầu tiên của hắn - thậm chí trong phòng còn có TV!
Điều quan trọng hơn là... người cứu hắn lại là một yêu quái.
Yêu quái này hẳn là có huyết thống không tầm thường, nhìn yêu khí bốc cao ngùn ngụt.
Nhưng... con yêu quái này sao thế nhỉ? Nó không những hiện nguyên hình trước mặt hắn mà còn đến gần hắn đến vậy…
Mấy yêu quái đó không phải tên nào tên nấy y chang nhau, giấu bản thể của mình kín mít đến nỗi không một kẽ hở, xem cũng không chịu cho xem một lần?
Mà họ cũng giống nhau như vậy, chỉ có những người thân thiết với họ nhất, mới được tiếp xúc đến bản thể của họ.
Đoạn Trường Thanh đang nghĩ, chú chó kia thò qua, liếm mặt hắn một chút.
Đoạn Trường Thanh: "..." Yêu quái này có phải thích hắn hay không?