Trong một đêm mà An Tử Mặc chạy đi nôn tới năm sáu lần, nôn đến nỗi mà cậu cảm giác nôn hết cả ruột mình ra ngoài rồi. Cậu cảm thấy đầu mình đau đau và người cũng nóng dần lên.
Cậu quỳ rạp trước bồn cầu một lúc, chờ lấy lại được chút sức thì cậu mới bắt đầu ôm bụng bình tĩnh đứng lên. Đầu tiên An Tử Mặc về phòng thay quần áo, sau đó chuẩn bị hết giấy tờ khám bệnh cần thiết nhét hết vào ba lô nhỏ của mình. Cậu cũng không quên lấy thêm hai bộ quần áo sạch sau đó gập ngón tay, gõ lên quan tài của An Tưởng.
An Tử Mặc cũng biết An Tưởng sẽ không dễ tỉnh như vậy nên cậu mở đèn sáng lên. Đèn sáng chiếu vào mắt làm An Tưởng bừng tỉnh ngay lập tức.
Cô còn chưa tỉnh ngủ hẳn, vẫn còn chưa thích ứng được với ánh đèn chói mắt. Một lúc lâu sau, An Tưởng mới từ từ ngồi dậy.
An Tử Mặc đứng trước quan tài của cô, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác bó, bên trong mặc một cái áo màu vàng. Da cậu tái nhợt, môi không có chút máu, cặp mắt đã đen giờ nhìn còn tối tăm hơn.
An Tưởng dụi mắt, khàn khàn giọng hỏi: “Mặc Mặc, sao vậy con?”
An Tử Mặc ôm bụng. Tuy rằng cậu cũng sắp không đứng vững nổi nữa rồi, nhưng cậu vẫn cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh nói: “Con nói cái này mẹ đừng khóc.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT