Bùi Nặc sợ sệt trộm nhìn An Tử Mặc. Vết thương do đá cô ném vào mặt cậu gây ra còn chưa lành. Dưới làn da trắng nõn của cậu thì dường như vết thương ấy trở nên nổi bật hơn bao giờ hết.
Bùi Nặc cắn chặt môi, lông mi dài của cô bé rủ xuống.
Nặc Nặc không phải là đứa trẻ hư, em cũng biết dùng đá ném người là không đúng. Em biết mình phải xin lỗi, nhưng Nặc Nặc không mở miệng được. Bởi lẽ dáng vẻ trước khi chết của chim sẻ vẫn vô cùng sống động trong đầu cô bé, chỉ cần nhớ tới là cô bé lại vô cùng khó chịu.
Bùi Nặc không hiểu, vì sao An Tử Mặc lại bảo giết chim sẻ là cứu nó. Rõ ràng lúc ba người đến, chim sẻ muốn sống đến vậy cơ mà.
Ánh mắt Bùi Nặc hồng hồng, trộm liếc nhìn An Tử Mặc thêm vài cái.
An Tử Mặc không thèm quan tâm tới những suy nghĩ trong đầu Bùi Nặc. Cậu ngửa đầu nhìn về phía An Tưởng, “Không phải mẹ bảo là muốn đi đến tiệm à, mẹ không đi nữa sao?”
Sau khi được An Tử Mặc nhắc nhở, An Tưởng mới nhớ đến mình đang định đi làm gì. Cô nói với Bùi Thần: “Chị cùng Mặc Mặc muốn đến trông tiệm, em cùng Nặc Nặc có muốn đi cùng không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT