Sau một lúc ngắn ngủi nghỉ ngơi, tay chân cùng cơ thể An Tưởng dần lấy lại sức.
Nghe Bùi Dĩ Chu hỏi An Tử Mặc, An Tưởng cố gắng nhấc tay lên, “Tôi… tôi là người thân của nó.”
Vẻ mặt lạnh băng của Bùi Dĩ Chu nhanh chóng bị sự kinh ngạc thay thế.
Ánh mắt anh co lại, không thể tin được: “Cô…?”
“Ừ.” An Tưởng gật nhẹ đầu một cái, lần nữa nhìn về hồ nước, nhỏ giọng nói, “Vịt con…”
Chú vịt con bị đánh rơi trôi trên mặt nước. Bùi Dĩ Chu tạm xem nhẹ sự kinh ngạc trong lòng mình, dưới ánh mắt kinh ngạc chăm chú của An Tưởng mà nhảy vào trong nước lần nữa vớt vịt lên.
“Đây.” Anh xoa xoa mái tóc ướt của mình đưa chú vịt vàng nhỏ qua.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT