Về đêm, đèn ở Giang Thành sáng lấp lánh, ánh đèn trên các tòa nhà cao tầng như làm sáng bừng cả thành phố.
An Tưởng không nghĩ hôm nay sẽ về muộn như vậy, bây giờ làm bữa tối thì cũng chẳng kịp. Cô sợ con mình bị đói, vì thế cô chọn một quán ăn rồi đưa An Tử Mặc vào.
Khung cảnh của quán này khá tốt, vừa lịch sự vừa sạch sẽ, chỉ là giá đắt quá làm người ta phải nhíu lưỡi. Nếu là trước kia, chắc chắn An Tưởng sẽ không nói hai lời đứng dậy chạy lấy người, chỉ là hiện tại….
Cô đưa mắt nhìn về phía An Tử Mặc, chịu đau chọn vài món đồ ăn. Sau khi gọi món xong thì phục vụ mang chén trà lên, cô nhấc chén trà chậm rãi thưởng thức hương vị của nó.
Có lẽ giờ là giờ cơm nên càng ngày càng có nhiều người đến quán.
Bàn bên cạnh là một nhà ba người, bạn nhỏ cũng tầm tuổi An Tử Mặc. Bạn nhỏ đó cười ngọt ngào nằm trong ngực mẹ mình làm nũng, khung cảnh vừa hạnh phúc vừa ấm áp.
An Tưởng không nhịn được mà hâm mộ người ta. Từ khi cô và An Tử Mặc ở chung với nhau đều chưa nói chuyện hẳn hoi với nhau lần nào. Bình thường toàn là cô tự lầm bầm lầu bầu. Con cô đã không thích nói chuyện lại còn ghét cô, có lẽ cả đời cô cũng không đợi được cậu nhóc làm nũng với mình.
“Mặc Mặc, con có muốn đi nhà trẻ không?” An Tưởng vứt nỗi buồn của mình ra sau đầu, dịu dàng nhìn An Tử Mặc đang ngồi đối diện.
Hai tay nhỏ của cậu bé đang ôm khuôn mặt, ánh đèn chiếu vào đôi mắt đen láy của cậu sáng lung linh, làm cho đôi mắt ấy ấm áp hơn một chút. Nhưng vẻ mặt cậu nhóc vẫn lạnh như cũ, cậu yên lặng nhìn cửa sổ bên ngoài không nói lời nào.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play