☆ Chương 76: Phiên ngoại (7)
Lille Ryder biết mình trở về tinh tế cũng không khó, hiếm khi có được thân phận khác.
Y cải trang ăn diện một chút, cắt đuôi người đuổi theo, phi thuyền rẽ vài đường, cuối cùng cũng tới tinh tế.
Lille Ryder vẫn không trở lại gia tộc Will, mặc dù rất nhớ con, nhưng lại phải cắn răng kìm nén, y sợ liếc mắt nhìn qua sẽ không bỏ đi được.
Sau khi Leila nhận được tin Lille Ryder mất dấu, chỉ trầm mặc một chút, khoát khoát tay, ý bảo cấp dưới rời đi. Hắn biết y tới rồi, không cần phải tìm nữa.
Y vẫn luôn là nhà bào chế thuốc xuất sắc, cải trang biến hóa như thế nào cũng được, bằng vào hai ba cấp dưới của hắn không có cách nào tìm được y.
“Lille, tại sao em lại muốn về chứ?” Leila cười khổ.
Phủ Bidrew.
Bây giờ Trương Vũ đã lộ bụng, đương nhiên không ‘hùng vĩ’ bằng lần sinh đôi, thai đơn tốt hơn nhiều, nhưng so với sinh đôi lại khó hầu hơn rất nhiều. Ngoại trừ uống chút quả sữa ra, hoặc là ăn trái cây, mấy cái khác tuyệt đối là ăn một lần liền ói!
Bây giờ xem như Trương Vũ thấy rõ, trong bụng cậu không phải yếu ớt gì cả mà rất nghịch, nhìn nó gây sức ép cho ba nó thành cái gì rồi nè!
Ngày xưa Trương Vũ phong tư tiêu sái yểu điệu, hiện giờ, Trương Vũ ngắm nghía trong gương, gầy không phải một chút hai chút, hai má đều hõm xuống, cả người thoạt nhìn tiều tụy.
Cole bề bộn nhiều việc, nhưng với tình huống hiện tại anh rất bất đắc dĩ, hơn nữa tình huống Trương Vũ mang thai không được tốt lắm, bị Mori trưởng lão vung tay lên bắt trở về lo cho người có thai, Cole được như nguyện về phủ bắt đầu lo cho dựng phu.
Cole nhìn Trương Vũ mỗi ngày đều ăn không vô ngủ không yên rất là đau lòng, thậm chí còn có ý nghĩ bỏ mẹ đứa con trong đầu, dù sao Trương Vũ vốn là một thường dân, tuy rằng thân thể từng được cải tạo, nhưng mang thai một sinh mệnh vẫn hao tổn tinh lực và dị năng của chính cậu, nếu Trương Vũ có thể nuốt trôi thịt dị thú vậy ít nhất cũng có thể cung cấp cho thân thể, nhưng giờ ngoại trừ quả sữa và hoa quả ra, mấy thứ khác cứ ăn một lần rồi ói, sao bổ sung được?
“Em ăn thêm một ít!” Trương Vũ biết Cole lo lắng, cho nên có thể ăn một chút thịt dị thú bưng lên thì liền ăn một chút, tuy rằng kết cục chỉ có một chính là ‘ói’, nhưng, cậu vẫn phải ăn. Không chỉ là vì mình, mà còn vì sinh mạng be bé trong bụng, cũng vì người đàn ông lạnh lùng này.
Cậu biết người đàn ông này lo lắng cho mình, mặc dù không nói gì, nhưng chỉ cần buổi tối mình có một chút động tĩnh gì, anh cũng sẽ tỉnh lại coi mình cần gì, hoặc là khó chịu chỗ nào. Buổi tối mình không ngủ được, anh cũng hàng đêm mất ngủ theo, khi mình đòi ngủ riêng thì anh cứ đen mặt, cho dù mắt thâm hết vẫn cứ không chịu để mình ngủ một mình.
“Ăn không?” Tuy rằng nhìn Trương Vũ ăn khó khăn, nhưng Cole vẫn nén nhẫn tâm, không cản Trương Vũ ăn tiếp. Qua một tháng nữa thì anh có thể dùng dị năng của mình bổ sung, bây giờ việc duy nhất có thể làm chính là để cậu chống đỡ qua một tháng này.
“Ăn.” Trương Vũ nuốt nước miếng một cái, nhịn laij cảm giác khó chịu trong dạ dày, từng miếng từng miếng gian nan nuốt thịt Cole đã cắt cho cậu vào.
“Em không sao.” Nhìn ánh mắt lo lắng của Cole, Trương Vũ nén cảm giác ghê tởm lại, mặt trắng bệch, xua tay với Cole. Cậu không biết lần này mình có thể kiên trì bao lâu, nhưng có thể không ói thì đương nhiên là tốt.
“Mau uống chút quả sữa sẽ tốt lên.” Sao Cole nhìn không ra sự khó chịu của Trương Vũ, nhìn cậu chịu khổ, anh hận không thể lấy mình chịu khổ thay cậu.
“Ba ba, ba coi con tìm được gì cho ba nè?!” Trương Vũ mới vừa uống xong quả sữa Cole đưa, liền thấy hai đứa con trai cầm trong tay một cái hộp, tràn đầy phấn khởi chạy tới.
“Cẩn thận một chút!” Cole ngăn lại bước chân của các con, nhíu mày một cái, các con phải rèn luyện lại nữa mới được, bằng không cứ không nhẹ không nặng đụng phải Trương Vũ, sao tốt được!
“Vâng, cha!” Hai anh em le lưỡi, nhưng vẫn rất vui, thật cẩn thận mở cái hộp trong tay ra, đưa tới trước mặt Trương Vũ: “Ba ba, ba xem một chút coi đây là cái gì?”
“Hửm, là gì nhỉ?” Trương Vũ miễn cưỡng lên tinh thần, cười cười nhìn các con, nói liền chuẩn bị lấy hộp, lại bị Cole ngăn lại, anh để Trương Vũ ngồi lên ghế, tự mình mở hộp ra.
“Đây..” Cole dù luôn bình tĩnh nhưng lúc này cũng bị đồ trong hộp khiến ngây ngẩn cả người, đây chỉ là một vật hình cầu nho nhỏ, thoạt nhìn vẻ ngoài xấu xí, nhưng giá trị của nó cũng có thể hình dung được.
“Cái này các con tìm được ở đâu?” Ánh mắt Cole khó hiểu nhìn hai đứa con trai, cục tròn nhỏ này không phải thứ đơn giản, nó là tinh thể của dị thú cao cấp nhất để lại sau khi chết, nhưng loại tinh thể này rất hiếm thấy, một là bởi vì dị thú cao cấp nhất cường đại, cho dù là đại quý tộc cũng khó có thể đối phó, một loại khác là bởi vì trước khi dị thú cao cấp nhất chết sẽ lấy ra đút cho ấu tể của nó, gia tăng tỉ lệ sống sót và tính công kích cho nó, cho nên Cole gần như là chưa từng thấy qua loại tinh thể này, trong lịch sử loại tinh thể này cũng chỉ xuất hiện một lần, nhưng sau này tinh thể theo một đại quý tộc tiêu tan mà mất tích, cho nên Cole mới có thể kinh ngạc như vậy.
Vật này dùng từ vô giá hình dung tuyệt đối không sai, nhưng sao lại xuất hiện trên tay các con?
“Cái này hả?” Đại Bảo và Tiểu Bảo rất là đắc ý, hiếm khi nhìn thấy vẻ kinh ngạc của cha mà không phải cái mặt than, thế là Đại Bảo liền kể ra nhóc tìm ra tinh thể này như nào.
Thì ra Đại Bảo và Tiểu Bảo trong nhà nhìn ba ba mỗi ngày đều tiều tụy, rất là lo lắng, nhưng ngay cả bác sĩ Vallar và cha cũng không có cách nào, họ không có cách nào, nên sau đó chúng liền năn nỉ Lance cho chúng xin quang não của thường dân, đăng kí.
Rồi mới thông báo một tin: Làm sao để phụ nữ có thai không kén ăn? Ngừng nôn, và dùng số tiền lớn hấp dẫn các người qua đường mới hiến kế miễn phí cho mình, nhưng thời gian qua lâu vậy mà cũng không khởi sắc gì, cách của họ có lẽ dùng được cho thường dân, nhưng vừa đến trên người ba ba thì hoàn toàn không hữu hiệu, hai anh em rất là thất vọng, hai tháng qua, tốn không ít tiền, nhưng giá trị hữu dụng cũng ít đến đáng thương.
Lúc hai anh em chuẩn bị bỏ đi, một người kết nối quang não với hai anh em, nói chính người đó có cách, nhưng giá trị rất cao. Đối với người như vậy, đương nhiên hai anh em không tin, thậm chí cũng không muốn để ý tới, nhưng người này vạch trần thân phận của hai anh em trong một câu, khiến chúng bắt đầu coi trọng, không chờ chúng chuẩn bị đi điều tra thân phận riêng tư thì người đó liền gửi vật này qua cho chúng, mở hộp ra, hai anh em liền có thể cảm nhận được dị năng mênh mông mà hạt châu nhỏ này đựng, dịu dàng không tổn thương người khác.
Chúng cũng không nhận ra đây là thứ gì, nhưng chúng biết cái này là đồ tốt, chúng thật cẩn thận giữ gìn kỹ thứ này, bắt đầu tra tài liệu liên quan, mới biết thì ra vật này lại là tinh thể dị thú cấp cao nhất! Này làm cho chúng mừng rỡ thấy được hy vọng, có vật này, thì ba ba không cần lo lắng vì thiếu dị năng mà thân thể suy yếu!
Nghe xong giải thích của hai đứa con trai, Trương Vũ cảm động sờ sờ đầu con, không nghĩ tới các con hiểu chuyện như thế, Trương Vũ quyết định phải chú ý thân thể kĩ, không để Cole và các con lo nữa.
“Các con có tra rõ là ai gửi cho các con không?” Cole nắm tinh thể dị thú, dù trong lòng định lấy làm của riêng, nhưng vẫn phải biết rõ nguồn gốc, lỡ như vật này có gì không đúng thì cũng phát hiện kịp thời.
“Vẫn chưa ạ.” Đại Bảo Tiểu Bảo liếc nhìn nhau, chần chờ nói.
Sau khi chúng biết đây là vật quý, liền đi tra người kết nối với quang não, lấy tài liệu cá nhân, kết quả tra đều là giả. Vì ngừa vật này có gì lạ, chúng mang đồ kiếm được tới chỗ Vallar kể lại để kiểm tra và xét nghiệm, sau khi phát hiện không có bất cứ vấn đề gì, lúc này mới lấy mang tới trước mặt cha và ba.
“Làm tốt lắm.” Cole thản nhiên gật gật đầu, trong lòng nhẹ nhàng thở ra. Có cái này rồi thì không cần lo lắng vấn đề hấp thu dị năng của Trương Vũ, chỉ cần tinh thể dị thú này vẫn mang trên người, vậy thì cậu sẽ không có vấn đề gì.
Mặc kệ người kia có ý gì, tốt hay xấu đều như nhau, anh có thể luôn sẵn sàng tiếp đón.
Lille Ryder cầm vật trong tay gửi đi rồi, nhanh chóng tiêu hủy đồ, rời đi.
Xem như trả sạch rồi? Mình từng bắt cóc người kia, bây giờ cuối cùng cũng trả sạch rồi nhỉ? Bước chân y nhẹ bước tới một căn nhà cũ, khe khẽ gõ cửa.
“Ai vậy?!” Một ông lão già nua nhưng không mất tinh thần xuất hiện trước mặt y.
“Cậu là Lille?!” Ông lão giật mình nhìn người trẻ tuổi trước mắt, đỏ đôi mắt.
“Là con, thầy ơi.” Lille Ryder cũng đỏ hốc mắt, hít mũi một cái, bao nhiêu năm rồi mình không gặp thầy? Thầy vẫn luôn coi minnhf như con trai ruột mà đối đãi, mà mình lại bất hiếu như vậy, rời khỏi ông ấy đi xa nhiều năm như vậy lại còn không gặp.
“Nhiều năm như thế con chạy đi đâu, có biết thầy rất lo cho con không!” Ông lão nắm chặt tay Lille Ryder, đón vào cửa.
“Xin lỗi thầy nhiều lắm, con khiến ngài lo rồi.”
“Thầy lo cho con thì thôi, quan trọng là con, có có thể chăm sóc tốt cho bản thân hay không, còn con của con nữa, sao con bỏ được chứ!” Ông lão than thở, Lille Ryder là học trò xuất sắc của ông, cũng là đứa nhỏ có thiên phú về phối thuốc, đứa bé này còn nhỏ đã theo làm học trò của ông, mãi cho đến lớn, tình cảm hai người không phải một chút hai chút là có thể miêu tả, lúc trước là ông chứng kiến y có tình cảm với Leila Will, ông từng ngăn cản, đại quý tộc không phải là người mà thường dân có thê trèo cao, nhìn tí đi, vợ trước Bell của Leila ra sao, cho dù có chồng là đại quý tộc có năng lực thì sao? Còn không phải là cũng không được các đại quý tộc chấp nhận à? Tuổi thọ không tăng được, còn muốn để người yêu mình từ tuổi trẻ đẹp đẽ đến mặt đầy nếp uốn, đây không thuộc vào sự thừa nhận của người bình thường.
Lille Ryder và tộc trưởng Will rốt cuộc xảy ra vấn đề gì, ông không muốn hỏi, nhưng chắc chắn sẽ không tốt đẹp, nếu không Lille Ryder sẽ không bỏ con trai mình đi tha hương.
Haiz, Lâm Dật thở dài. Bây giờ việc duy nhất ông có thể hy vọng là học trò số khổ có thể hạnh phúc hơn.
“Sao con nỡ ạ.” Lille cười khổ trong lòng, đứa bé này là mình lấy mạng đổi, sao lại không thương không đau không nhớ chứ, y cúi đầu không nói.
Thầy trò hai người trầm mặc một hồi lâu, Lille mở miệng trước, phá vỡ cục diện bế tắc: “Thầy à, ngài có cách nào với vi rút Phổ Phân không?”
“Phổ Phân?” Lâm Dật nhìn thoáng qua Lille, lập tức biết tại sao lúc này y trở về, chắc lại là vì người đàn ông kia? Nhưng vi rút này quả thật ông không có biện pháp nào cả.
“Con có phát hiện gì không?” Lâm Dật hỏi.
“Có một chút, nhưng con cần thầy giải thích.” Lille Ryder mỉm cười trả lời.
“Cần thầy làm gì?” Lâm Dật biết thiên phú kinh người của Lille, cho nên đối với lời y nói, vẫn có mấy phần tin tưởng, đối với thuốc có thể giải được sự đau khổ và tử vong của người ta, ông vô cùng vui vẻ tham dự nghiên cứu, không liên quan tới danh dự, chỉ vì ông là bác sĩ, chức trách của ông là cứu sống người khác.