☆ Chương 78: Phiên ngoại (9)
Đoàn Đoàn hồi hộp đứng ở trong sân nhỏ hơi cũ, bé lấy dũng khí ấn chuông cửa, bé biết ba của bé đang ở trong cái nhà này.
Đại Bảo và Tiểu Bảo đi theo kế Đoàn Đoàn, hai đứa vỗ vai bé, cổ vũ.
Cửa “Két” một tiếng mở ra, đi ra ngoài là một ông già tóc trắng xoá.
“Hửm? Là ba đứa bé à, các con tìm ai?” Càng lớn tuổi thì càng thích con nít, Lâm Dật cũng không ngoại lệ, ông cúi người xuống cười tủm tỉm nhìn ba đứa Đoàn Đoàn, Đại Bảo Tiểu Bảo.
“Con tìm ba ba của con.” Đoàn Đoàn dẫn đầu nói, Đại Bảo Tiểu Bảo thì im lặng.
“Ba ba con? Ha ha, ba ba con không có ở đây đâu, các con đi nhầm rồi!” Lâm Dật cười ‘ha ha’, lấy tay véo chóp mũi Đoàn Đoàn một cái: “Nói không chừng ba ba của con sắp về rồi đấy, con mau về nhìn một cái đi, bây giờ bên ngoài rất loạn, cẩn thận an toàn nhé!”
“Ba ba con trong phòng đấy, ba tên Lille Ryder!” Đoàn Đoàn một bên nói vội, một bên ló đầu vào trong.
“Ba ba con không cái gì? Ba ba con là ai?!”
Lâm Dật giật mình nhìn Đoàn Đoàn, thật ra Đoàn Đoàn lớn lên vẫn có hơi giống Lille, nhất là đôi mắt, chẳng lẽ đây chính là con của Lille với tộc trưởng Will sao?
“Đúng rồi, ông ơi, ba ba con chính là Lille Ryder, con biết ba đang trong phòng, con muốn đi gặp ba!” Đoàn Đoàn nóng vội giải thích.
Lille Ryder nghe tiếng bên ngoài, vì phòng thí nghiệm cách cửa hơi xa, cho nên nghe cũng không rõ, thế là y liền đứng dậy, ra khỏi phòng thí nghiệm, đi ra cửa nhà.
“Thầy ơi, chuyện gì thế?” Lille Ryder khá cẩn thận, trước khi đi ra y đã uống nước thuốc có thể thay đổi ngoại hình.
“Hả?” Lâm Dật nghe lời Lille nói, quay đầu, thì thào, môi rung rung nửa ngày, không nói ra lời, chỉ thở dài. Ánh mắt đặt lên người bé trai trước mặt.
Lille Ryder theo ánh mắt của thầy nhìn sang, khuôn mặt nhỏ nhắn bụ bẩm, da thịt trắng noãn, mắt to tròn tròn, đây là một đứa bé khá đáng yêu mà!
Chỉ là sao lòng lại chua xót muốn rơi lệ chứ? Lille Ryder không ngừng được nước mắt tuôn trào.
Đoàn Đoàn ngơ ngác nhìn người đàn ông nhã nhặn trước mắt, rõ ràng là không giống diện mạo của ba ba, nhưng bé đó là có thể cảm giác được người này chính là ba ba, bé biết có một loại nước thuốc có thể thay đổi bề ngoài của người khác, trên laptop của cha đã từng thấy, như vậy nhất định là ba ba uống thuốc!
Người này là ba ba mình! Đoàn Đoàn nghẹn ngào hô một tiếng: “Ba ba!” Nhào tới trong ngực của Lille.
“Đoàn, Đoàn Đoàn?” Lille thấy toàn thân đều mong mỏi đứa bé này, về lý trí y tự nói với mình là đừng thừa nhận đứa bé này, nhưng hành động của y đã sớm phản bội lòng y, y ôm chặt báu vật của y, lệ tuôn đầy mặt.
Đây là đứa bé y mang thai mười tháng sinh ra, lúc trước cục be bé được chính mình ôm vào lòng, gần như không có sức nặng, y thương bé rất nhiều, nhưng y lại vì tình cảm gút mắt mà xa bé, bỏ rơi bé. Y sợ nhìn thấy đứa bé này dùng ánh mắt oán hận nhìn chính mình, hoặc là cả đời này mình cũng không có cơ hội nhìn bé một cái, nhưng bây giờ bé lại trong lòng y, gọi y là ‘ Ba ba’, sao Lille có thể bỏ bé được? Sao nỡ bỏ?!
“Ba ba, ba ba.” Mặc dù Đoàn Đoàn đã chín tuổi, nhưng được nuông chiều, tuy rằng hiểu chuyện, nhưng đối mặt với ba ba chưa bao giờ gặp mặt, bé vẫn không có lễ nghi mà khóc lớn lên, bé níu lấy đồ của ba ba, đầu vùi trong lòng của Lille, không chịu đi ra, chỉ muốn khóc.
Mặc dù bé nhận được nhiều sự yêu thích của mọi người, nhưng trong những người này không có ba ba. Bây giờ gặp được ba mình, Đoàn Đoàn mới nhận ra đây là thiên đường.
Đại Bảo và Tiểu Bảo hai người hai mặt nhìn nhau, diện mạo người này thoạt nhìn không phải là ba ba Đoàn Đoàn mà? Sao Đoàn Đoàn lại trực tiếp nhào tới gọi ba ba chứ? Thoạt nhìn còn thương tâm vậy nữa, không phải là nhận lầm người chớ?
Bên này Đoàn Đoàn nhận ba ba, đám Leila cũng dùng tốc độ cực nhanh chạy tới.
“Ông chủ, tới rồi!” Canal quản gia nhắc nhở Leila.
Leila đáp ‘Ừ’, rồi mới đi xuống xe huyền phù, khẽ híp mắt một chút, đập vào mi mắt chính là nhà cũ của Lâm Dật.
Nhiều năm trước, chính là trong cái phòng này, hắn gặp Lille Ryder, hắn nghĩ đời này cũng sẽ không đặt chân lên chỗ này nữa, không nghĩ tới vẫn tới.
Canal quản gia được Leila đáp lại, đi lên nhấn chuông cửa.
Bây giờ tâm trạng của Lille Ryder và Đoàn Đoàn đã trở lại bình thường, nhưng Đoàn Đoàn vẫn dính trong lòng ba ba, không chịu buông tay, Lâm Dật đón Đại Bảo và Tiểu Bảo vào cửa, mấy người ngồi trên sô pha, cùng nhau im lặng.
“Đoàn Đoàn, lúc con tới đây có nói cho cha con không? Bên ngoài loạn như thế, cẩn thận an toàn nhé!” Lille kéo tay Đoàn Đoàn, lo lắng hỏi. Khỏi phải nói là tự có niềm tin rất lớn về bệnh độc, nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, nếu Đoàn Đoàn nhiễm bệnh thật thì phải làm sao?!
“Không ạ.” Đoàn Đoàn ôm ba ba không buông tay, vùi đầu vào lòng ba ba, không chịu ngẩng đầu, cha sẽ rất lo cho mình? Đoàn Đoàn hơi không yên lòng, nhưng vì ba ba thì đáng lắm!
“Đây không phải là thói quen tốt nhé, cha con sẽ lo đấy!” Lille sờ đầu con, nhẹ nhàng nói. Ngược lại nhìn về phía Đại Bảo và Tiểu Bảo: “Các con là con của Cole thượng tướng nhỉ?!” Mặc dù là câu hỏi, nhưng lại rất khẳng định, hai đứa con trai lớn lên giống cha của chúng, cho nên cũng không khó đoán.
“Đúng, chú.” Hai anh em đồng loạt gật đầu.
“Chú ơi, tinh thể dị thú kia là ngài cho bọn con đúng không?” Tiểu Bảo dò xét hỏi một câu. Ngay cả cha cũng không tra ra, bé liền nghĩ là không có ai, nhìn người biến hóa thân hình trước mặt, bé vẫn hỏi ra cửa.
“Hửm?” Lille kinh ngạc nhìn Tiểu Bảo, không phủ nhận, gật gật đầu, “Đúng, sao con đoán được?”
“Không có gì, đoán thôi.” Tiểu Bảo vẫn như cũ một bộ tư thế mặt than nhỏ, nhưng Đại Bảo bên cạnh lại thoạt nhìn rất kinh ngạc, xem ra Đại Bảo cũng không đoán được đâu!
“Chú à, là ngài cho bọn con sao?” Đại Bảo nghi hoặc hỏi: “Nó rất quý, sao ngài lại chịu đưa cho bọn con?!”
“Cái này à?” Lille có chút ngượng ngùng, y có thể nói là bởi vì mình từng bắt cóc ba ba mấy con cho nên bây giờ trả nợ hả? Không thể, cho nên y chỉ xấu hổ cười cười: “Thứ này là trong vô tình chú có, tự chú giữ cũng vô ích, ba ba con có thể dùng tới thfi liền tặng cho tụi con!”
“Vậy..” Thật cám ơn ngài, Đại Bảo và Tiểu Bảo vừa mới chuẩn bị nói, đột nhiên nghe chuông cửa reo phía bên ngoài, chỉ thấy Đoàn Đoàn ngồi phắt dậy: “Nguy rồi, là cha tới!”
“Hả?!” Tất cả mọi người kinh ngạc: “Làm sao, làm sao đây!”
Lille Ryder đứng lên ngay, y phải rời khỏi đây, không thể để hắn thấy mình, không thể!
Năm đó mình dùng nhiều dũng khí lắm mới rời khỏi hắn, mình cũng đã quen những ngày không có hắn, y cược tôn nghiêm và dũng khí của mình để rời đi, nếu bây giờ đối mặt với hắn, y không biết mình phải ứng xử như thế nào?
“Ba ba, người đừng đi!” Đoàn Đoàn lập tức phát hiện ba ba định đi, lập tức ôm thắt lưng y không buông, bé không muốn ba ba xa bé, đến một chỗ mà bé không tới được.
“Đoàn Đoàn.” Lille tiến thoái lưỡng nan, nhìn vẻ mặt của con khóc, y không có ý chí sắt đá, nhưng Leila đã ở ngoài cửa, nhất thời y tâm loạn như ma.
“Chú à, ngài vẫn là ngồi đó đi, ngày xưa ngài với chú Leila rốt cuộc có mâu thuẫn gì thì nói ra là được, không phải sao?” Tiểu Bảo nháy mắt với Đại Bảo, Đại Bảo hiểu ý, lập tức lủi ra cửa mở cửa ra, sao mà Lille không nhìn thấy ánh mắt của tụi nhỏ? Nhưng nếu y ra sức thì sẽ làm Đoàn Đoàn bị thương, hơn nữa y cũng không đường lui.
Lille cười khổ, vẫn phải tới nước này.
Leila nhìn Đại Bảo mở cửa phòng, không đợi nói gì, đã bị Đại Bảo kéo vào phòng, vừa đi vừa nói: “Chú ơi, ba ba của Đoàn Đoàn cũng bên trong đấy, người nên nắm chắc tốt cơ hội nhé!”
“Cái gì?” Leila đứng vững, kéo Đại Bảo, xác nhận nhiều lần: “Con nói bên trong có ai?”
“Ba ba của Đoàn Đoàn ạ!” Đại Bảo lo lắng, lại đẩy Leila: “Đi mau lên, bằng không ba ba của Đoàn Đoàn lại muốn chạy nữa á!”
“A”Leila cảm thấy có chút mơ hồ, hắn lắc lắc đầu, hơi choáng, là mệt mỏi quá độ sao? Nhưng hắn vẫn tăng bước chân. Cũng có lẽ là bởi vì câu nói kia của Đại Bảo nói tới ba ba của Đoàn Đoàn kích thích hắn, hắn tăng bước.
Phòng không lớn, Leila liếc mắt liền thấy được Lille bị Đoàn Đoàn ôm chặt bên trong gian phòng, dù nhiều năm không gặp, nhưng hắn vẫn liếc mắt một cái liền nhận ra đây là Lille Ryder, y một chút cũng không có thay đổi, vẫn là bộ dáng lúc còn trẻ, chỉ là nhìn qua lại ổn trọng hơn.
“Em..” Đã trở lại? Leila giật giật môi muốn nói gì đó, nhưng vẫn không nói ra, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, Leila ngã xuống, trong nháy mắt khi ngã xuống, hắn nhìn thấy Lille xông về phía mình, ngã vào lòng y.
Thật tốt! Leila hôn mê nháy mắt bắt được tay của Lille Ryder, trên thế giới này, chỉ có em sẽ trong thời gian ngắn tới cạnh anh.
Cho nên đừng đi, được không?
“Leila, Leila anh sao thế?” Lille nhìn người đàn ông tao nhã xinh đẹp nho nhã cứ như vậy mà ngã vào ngực y, hắn bị gì rồi? Lille muốn rút tay về để xem hắn, nhưng phát hiện tay mình bị Leila nắm chặt, không giãy ra được.
“Cha ơi, cha, cha bị gì thế?” Đoàn Đoàn cũng kinh hoảng, trong mắt bé cha vẫn luôn dịu dàng lại ngã xuống như thế, Đoàn Đoàn sợ, cha xảy ra chuyện gì sao lại té xỉu?
“Lille đừng lo, để thầy nhìn một chút trước.” Dù sao Lâm Dật đã từng trải, lập tức liền tĩnh táo lại, ngồi xổm xuống kiểm tra thân thể Leila.
“Hắn trúng vi rút Phổ Phân, may là hắn là đại quý tộc, nên bệnh độc xâm nhập không quá nghiêm trọng, bây giờ mau mang hắn tới phòng, để hắn uống thuốc xong là được.” Lâm Dật kiểm tra cũng biết trạng thái của Leila, nhìn Lille thất kinh như vậy, sao mà Lâm Dật không biết học trò của mình vẫn một lòng với đại quý tộc này cho được.
Thật ra ông thấy đại quý tộc này một chút cũng không xứng với học trò của ông, học trò ông lớn cao và có diện mạo, muốn nhân phẩm có nhân phẩm, muốn tiêu chuẩn có tiêu chuẩn, dạng đàn ông nào mà tìm không ra? Tội gì lại rơi trên người thằng kết hôn hai lần? Nếu không phải hắn là đại quý tộc, ông đã lấy chổi quét hắn ra ngoài từ lâu rồi!
“Ông ơi, cha không có chuyện gì chứ?” Đoàn Đoàn kéo Lâm Dật, hai mắt hồng hồng.
“Không sao đâu, Đoàn Đoàn đừng lo nhé!” Dù chứa nhiều bất mãn với Leila, nhưng nhìn đến đồ tôn của mình, Lâm Dật vẫn vẻ mặt dịu dàng, trong lòng rất là vui mừng sờ sờ đầu an ủi Đoàn Đoàn.
“Vâng.” Đoàn Đoàn theo Lâm Dật hộ tống ba ba và cha vào phòng, nhìn Leila uống thuốc xong, lúc này mới yên lòng lại.
Đại Bảo Tiểu Bảo nhìn người một nhà này đoàn tụ, trong lòng vẫn không nhịn được nhảy nhót một cái, nhưng chúng liền không cao hứng nổi, bởi vì cha của chúng tới.
Hai anh em cúi đầu, nhìn cha, không dám lên tiếng. Cole mặt không chút thay đổi ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách Lâm Dật, Lâm Dật cũng bị khí lạnh của Cole gây kinh hãi, không nói nghĩa khí bỏ lại hai anh em rồi trốn mất dạng.
“Nói đi, ba đứa con sao lại chạy ra khỏi phủ?” Cole bắt chéo chân, khí lạnh chết chóc bắn ra. Mấy ngày nay anh vẫn lo cho Trương Vũ, thật vất vả nhìn thân thể vợ có chuyển biến tốt, liền nhận được tin của phủ Will hỏi hai anh em đi đâu, điều này làm cho Cole rất tức giận.
Chính anh đã nói rất nhiều lần là đừng tùy ý ra ngoài, nếu xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn thì làm sao?
“Chú ơi, là con sai, chú đừng trách anh Đại Bảo và anh Tiểu Bảo.” Đoàn Đoàn dẫn đầu nhận sai: “Là con muốn tự ra ngoài, anh Đại Bảo và anh Tiểu Bảo lo cho con nên mới đi theo ra ngoài.”
“Ừ, chúng bảo vệ con là việc chúng phải làm.” Cole nhìn Đoàn Đoàn, sắc mặt dịu đi, “Có thể nói cho chú biết sao trong lúc này con lại muốn chạy ra ngoài không?”
Ba đứa bạn tốt liếc nhìn nhau, vẫn là Đoàn Đoàn nói nguyên do xảy ra chuyện, này dù sao cũng là chuyện nhà của Đoàn Đoàn, Đại Bảo và Tiểu Bảo cũng ngại nói thẳng ra.
Cole trầm mặc, chuyện giữa Leila và ba ba Đoàn Đoàn anh có nghe được, về người đàn ông đó thì vẫn có cái không thích, nhưng không thể không bội phục sự si tình của người đàn ông này. Hơn nữa ngay cả con cũng sinh, chính anh là một thành viên của đại quý tộc vẫn có thể nhận Lille Ryder trở thành phu nhân phủ Will, hơn nữa các con nói là tinh thể dị thú là do Lille đưa, vậy thì anh cũng có thể tha cho y.
“Ừ, ta biết rồi.” Cole vẫn rất tán thưởng đám con trai mình, trọng tình trọng nghĩa, nhưng trừng phạt cũng không thể thiếu, “Sau khi trở về, Đại Bảo chép <Lịch sử tinh tế> một lần cho cha, Tiểu Bảo con luyện tập thao tác cơ giáp cơ bản một ngàn lần.”
“A!” Đại Bảo phát ra tiếng rên đầu tiên, nhưng sau khi nhận được đường nhìn băng giá của cha, lập tức ngậm miệng lại.
Tiểu Bảo khá lạnh nhạt, nhưng sự tái nhợt trên mặt nhỏ của nó có thể thấy được trong lòng nó cũng không bình tĩnh!
Biết rằng giờ Leila trúng vi rút, nhưng lại được Lille nghiên cứu thuốc, tuy rằng trên mặt Cole không hiện ra, nhưng sự tán thưởng trong lòng vẫn có, thiên phú về thuốc của người này thật đúng là xuất chúng!
Cole không đi gặp Leila và Lille liền trực tiếp bắt hai đứa con trai đi, anh biết hai người kia cần không gian riêng.
Lille Ryder nhìn Leila gian nan uống xong thuốc, thật cẩn thận chờ đợi. Y vuốt ve khuôn mặt Leila, chín năm không gặp, thoạt nhìn hắn tiều tụy đi, cũng trầm mặc hơn.
Anh có yêu em chút nào không? Lille rất muốn rất muốn hỏi rõ, bằng không tại sao lại nắm lấy tay y không buông chứ? Nhưng y lại không dám, hy vọng xa vời chút ít như thế y cũng sợ sẽ bị đánh tan.
Y chỉ có thể lẳng lặng nhìn người đàn ông này như vậy, đồng thời hy vọng hắn sớm thanh tỉnh, về phương diện khác thì lại ích kỷ hy vọng hắn vẫn ngủ yên như thế, ít nhất y mình vẫn có thể nhìn hắn.
Leila lại mơ một lần nữa, giấc mộng này không chỉ mơ thấy một lần, hắn lại thấy Lille dắt tay người khác đi xa, hắn rất lo, hắn nghĩ muốn hét to lên: “Đừng đi!” nhưng y vẫn càng đi càng xa.
“Đừng, đừng đi!” Leila giãy dụa, Lille vội ấn Leila lại, “Không đi, em không đi.”
Y không biết Leila không muốn ai đi, chắc là nói vợ trước của hắn, mặc kệ lòng đau quặn, y vẫn trấn an Leila, tay y bị Leila nắm chặt, cho dù là muốn đi ra ngoài một chút, cũng giãy không ra, một khi sắp giãy ra, Leila sẽ càng ra sức, y đành phải thôi.
Thời gian từng chút từng chút đi qua, lúc Leila tỉnh lại liền thấy Lille im lặng nằm úp sấp trước giường ngủ.
Hắn giật giật thân thể cứng ngắc, không đứng dậy, chỉ lẳng lặng nhìn vẻ mặt Lille ngủ.
Y sẽ ở lại chứ? Hắn biết Lille Ryder chắc chắn vẫn thích hắn, bằng không sẽ không khẩn trương như vậy, trong nháy mắt khi hắn ngã xuống thất Lille lo lắng chân chân thiết thiết vẻ mặt thất kinh.
Chỉ cần em vẫn thích anh, vậy anh chắc chắn sẽ phải níu em về! Leila âm thầm thề.
Khi Lille Ryder tỉnh lại, nhìn thấy sự dịu dàng im lặng và ánh mắt phải thế của Leila.
“Anh tỉnh rồi hả?” Lille mừng, y sờ sờ đầu Leila, không hề nóng, nhẹ nhàng thở ra: “Có muốn ăn chút gì không? Em lấy cho anh?”
Nói rồi y cũng không thèm nhìn tới nét mặt của Leila mà đứng dậy rời đi, trời biết y phải nhịn tâm tình hoặc vui hoặc bi thương nhiều lần mới có thể bình tĩnh như vậy nói xong những lời này, y chỉ có thể mau chóng nói xong, rồi mới trốn Leila, y không biết mình có thể khống chế được tình cảm hay không, nước mắt rơi đầy mặt.
“Em muốn đi đâu? Lại muốn bỏ anh mà đi sao?” Leila nhìn Lille đứng lên, nhanh tay nhanh mắt níu cổ tay Lille lại, dùng sức kéo một cái lôi Lille vào trong lòng ngực mình. Ôm chặt.
Chẳng qua là Lille Ryder cảm thấy xoay tròn một cái, đợi sau khi phản ứng kịp thì phát hiện mình bị Leila ôm chặt trong lòng, y cảm thấy toàn thân đều mê muội, chưa bao giờ ôm Leila với khoảng cách kề cận này, mùi trên người hắn vẫn ngửi tốt như thế, nếu như có thể, y nguyện ý bỏ mặc tất cả chỉ vì cái ôm thế này.
“Đừng đi, đừng đi, được không?” Leila ôm Lille, hôn lên trán Lille, mũi, và môi.
Đêm hỗn loạn chín năm trước, Lille cũng không hề hôn môi Leila, hiện giờ y ngơ ngác nhận cái hôn vội này của Leila, có lẽ là sợ ngây người, cái đêm kia mình muốn hôn môi hắn như vậy, y không dám, y chỉ là một tiểu nhân hèn hạ không xứng để hôn hắn.
Leila cảm thấy hắn chưa bao giờ nhớ nhung và khát vọng một người như vậy, lúc không có Lille hắn không có ** gì nhiều lắm, hắn bị sự tự trách và áy náy còn có nhớ nhung tra tấn, sau khi nhìn thấy Lille, hắn chợt phát hiện mình lại là ** mãnh liệt như vậy, ánh mắt hắn ** bốc hơi, toàn thân cũng có tiếng kêu lớn: Thượng chàng trai này!
Trên mặt đất tất cả đều là quần áo hỗn loạn, Leila hôn lên mỗi một tấc da thịt của Lille, ngón tay lại đưa về phía bí địa kia, bởi vì không có thuốc bôi trơn, cho nên hắn thật cẩn thận đưa vào một ngón tay, nhẫn nhịn tiếng gọi ** lớn.
Lille bị dị vật trong cơ thể đùa cho tỉnh lại một tí, mơ mơ màng màng phát hiện mình đã bị cởi sạch, y kinh hãi, muốn cách Leila, nhưng sức của y sao lại hơn Leila được? Leila lập tức đè lên, hôn lên, ngón tay thứ hai, thứ ba cũng duỗi vào mở rộng, cảm thấy không sai biệt lắm, Leila tiến đến phía sau y, hắn nhìn Lille thật kĩ, chậm rãi đi vào.
Ngón tay Lille nắm chặt lấy vai Leila, thở gấp, bị phản ứng sinh lý làm cho đỏ mặt, mờ mịt, chuyện gì đây? Tại sao họ lại làm chuyện này?
“Em là của anh, Lille Ryder.” Leila chiếm dục nhìn Lille dưới thân, gằn từng tiếng nói, bắt đầu chậm rãi động.
Leila biết đây là điểm nhạy cảm của Lille, tốc độ nhanh chóng, điều này làm cho Lille nháy mắt cũng không có năng lực suy xét, chỉ có thể theo động tác của Leila mà lạc hướng.
Không biết qua bao lâu, đợi Leila thoáng thỏa mãn ** của hắn xong, Lille đã đã ngủ mê man, Leila hôn y, vuốt hoony: “Như vậy, em sẽ không chạy khỏi được!”
Sao lại không nhìn ra tình yêu của em dành cho anh chứ? Leila rửa sạch đơn giản cho Lille, trực tiếp lấy chăn bọc y lại, dặn Canal chuẩn bị tốt xe huyền phù, chính hắn lại ôm Lille ngủ thiên hôn địa ám nghênh ngang mà đi, Đoàn Đoàn tò mò bên cạnh cha, ba ba với cha xảy ra chuyện gì í nhở? Sao ông Lâm Dật giận thế nhỉ? Mà tại sao cha hôn mê trước nhưng giờ lại thành ba ba bị quấn chăn đi ra vậy?