☆ Chương 75: Phiên ngoại (6)

Mỗi người trên tinh tế cảm thấy bất an, sau khi thắng trận ngã tư đường phồn vinh lần nữa rơi vào yên lặng.

Trương Vũ không biết bệnh truyền nhiễm, nhưng cũng biết tính nguy hiểm của bệnh dịch, cho nên mặc kệ bụng đang dần lớn, mỗi ngày cậu đều dặn Cole và bọn người hầu chú trọng thêm việc vệ sinh, mỗi lần đều phải rửa tay kĩ, làm tốt công tác tiêu độc tương ứng, để phòng ngừa bị nhiễm bệnh.

Thật vất vả mới giải quyết tốt việc trong phủ, cậu đặt mông ngồi trên ghế sô pha, đứa bé này còn hiếu động hơn cặp song sinh, có lẽ là một đứa con trai, không thì con gái ai lại hoạt bát như thế?! Chỉ sợ Đại Bảo và Tiểu Bảo sẽ phải thất vọng rồi! Trương Vũ cười cười, lắc đầu.

Nói tới đám nhóc, Trương Vũ phát hiện gần đây hai đứa con trai hay lén lút, không biết bận cái gì, nhưng mà, ai lại không có bí mật chứ, cho dù là con nhỏ thì cũng nên có bí mật của chúng, haiz, nháy mắt lũ trẻ đã lớn rồi, không lâu sau nữa sẽ có người nó thích. chậc chậc, thời gian không chờ đợi một ai!

Đại Bảo và Tiểu Bảo bận gì? Khụ, thật ra rất đơn giản, chính là tìm ba ba của Đoàn Đoàn.

Ba ba của Đoàn Đoàn đã đi chín năm, bây giờ tìm cũng không biết có tìm được không, nhưng nếu không tìm thì không có hi vọng, họ không biết ba của Đoàn Đoàn ở đâu, bây giờ có thể làm là cố gắng chăm sóc nhiều hơn, Đoàn Đoàn tìm ở chỗ cha Leila, mà hai anh em lại năn nỉ Lance quản gia tìm ra tất cả tài liệu liên quan tới phi thuyền rời tinh tế chín năm trước.

Lance quản gia vui tươi hớn hở nhận lời năn nỉ của hai anh em, xem ra ông có thể làm nhiệm vụ với đám tiểu thiếu gia cảm giác thực tốt!

Bọn họ cùng nhau xem bản ghi chép quản lý xuất nhập chín năm trước, nhưng không thu hoạch được gì.

Hai anh em rất là nhụt chí, Lance quản gia lại tỏ vẻ rất bình tĩnh, nếu dễ dàng tra ra nơi phu nhân Will đáp xuống như thế vậy thì y sớm đã bị tìm ra, còn bây giờ hoàn toàn không có tin tức á? Nếu như đoán không sai, tộc trưởng Leila hoàn toàn biết rõ nơi ba ba Đoàn Đoàn đáp xuống, còn vì sao mà nhiều năm như thế rồi mà không tìm, thì phải hỏi tộc trưởng Leila. Bất quá, Lance cũng không có nói ra suy đoán của ông, bất kể là vì sao mà tộc trưởng Leila không muốn tìm phu nhân của hắn về, nếu ông tùy tiện nói cho bọn nhỏ, như vậy thì chuyện giữa họ sẽ khó giải quyết.

“Các tiểu thiếu gia ơi, tôi thấy việc này tìm thiếu gia sẽ tốt hơn đấy, nếu có thể lấy được tư liệu quân đội, vậy tất cả sẽ tương đối dễ.” Lance thấy hai anh em tội nghiệp sao nỡ đành chứ, mau chóng nghĩ cách dời lực chú ý của các tiểu thiếu gia đi.

“Cha sẽ giúp bọn con chứ?” Đại Bảo ngẩng đầu nhìn Lance, có hơi không chắc, cha nghiêm túc như vậy, nhóc vẫn không dám phiền cha vì ba thứ chuyện này.

“Ha ha, quả thật Cole thiếu gia dường như khó đối phó, nhưng mà các tiểu thiếu gia à, các con quên ba ba của các con rồi hay sao?” Lance quản gia nháy mắt ra hiệu.

Hai anh em hiểu ý ngay, đúng vậy, cha khó giải quyết lắm, nhưng ba ba rất thương chúng, nếu ba ba mở miệng nói thì cha sẽ đồng ý!

Hai anh em vui vẻ tạm biệt với Lance quản gia, chạy tới vườn hoa.

Trong vườn hoa, Trương Vũ đang đọc sách, ánh nắng chan hòa, quả nhiên cuộc sống cực kỳ thoải mái.

“Ba ba, ba ba!” Đại Bảo đi đầu xông lên cắt đứt tiết tấu đọc sách của Trương Vũ.

“Có chuyện gì thế, bộp chộp quá?” Trương Vũ để sách xuống, gần đây buôn bán chán nản, bởi vì ôn dịch, tất cả tiệm đều đóng cửa, cậu cũng không cần quá đa tâm, về việc tiền lời giảm bớt thì rất là đau lòng, nhưng dù nói thế nào, bình an mới quan trọng.

“Ba ba, ba có thích Đoàn Đoàn không?” Đại Bảo lần này thông minh, nhóc không yêu cầu trực tiếp với ba ba, mà là dùng phương thức uyển chuyển đề cập.

“Sao?” Trương Vũ tìm một vị trí thoải mái ngồi xong, nghi hoặc nhìn hai đứa con trai, nhất là Đại Bảo, đứa bé này học uyển chuyển được từ bao giờ thế? Thật là lạ! Nhưng cậu vẫn bất động thanh sắc trả lời: “Đương nhiên là thích rồi, sao Đại Bảo lại hỏi thế?”

“Ba ba, ba ba của Đoàn Đoàn ba có biết là ai không?” Đại Bảo thật cẩn thận quan sát sắc mặt ba ba, hỏi.

“À, ba biết một chút.” Đối với Lille Ryder từng bắt cóc mình tất nhiên là Trương Vũ biết, dù y từng bắt cóc cậu, nhưng quả là lạ, không hận nổi y, không biết là do bắt nguồn từ câu chuyện tình đau khổ của y và tộc trưởng Leila hay sao í? Haiz, ai không yêu, chỉ yêu người đàn ông như vậy?!

Không phải nói là tộc trưởng Leila không tốt, mà là cảm thấy người đàn ông này quá mức vô tình, người đàn ông khác yêu mình cũng không biết quý trọng, khổ thế chứ? Có lẽ là vì khó có thể quên vợ quá cố, nhưng cũng không thể đối đãi với người sống chết và sinh con vì mình như thế chứ!

Cho dù là hoàn toàn cắt đứt với người khác thì cũng phải cho người ta một công đạo chứ? Người theo đuổi hắn bỏ đi nhiều năm như thế, cũng không đi tìm, thật không biết là não tàn hay ý chí sắt đá nữa!

“Vậy ba biết ba ba Đoàn Đoàn ở đâu không?” Đại Bảo thấy ba ba không lộ vẻ bất mãn, lại hỏi.

“Ha ha, sao ba ba biết được chứ!” Trương Vũ buồn cười nhéo mũi Đại Bảo một cái, lại nhìn hai anh em: “Bài tập xong chưa? Dị năng có tập xong chưa? Đừng tưởng rằng hai ngày này cha con bận thì lười ì ra đó!”

“Ba ba!” Đại Bảo bất mãn: “Bọn con đã hoàn thành đúng hạn rồi, không tin thì ba cứ đi hỏi ông Lance đi.”

“Nếu là Tiểu Bảo thì ba tin, nhưng lại là con, ba ba không tin đâu! Con cũng học phần ghi bài tập luôn à?”

“Ba ba!” Đại Bảo chột dạ, nhóc rất ghét ba cái bài dở ẹt này, không hiểu sao cứ nhất định phải học chứ?

“Không học phải không?” Trương Vũ vừa thấy vẻ mặt của Đại Bảo liền biết Đại Bảo không học, nhìn Tiểu Bảo, vẻ mặt thản nhiên, Tiểu Bảo giống cha, tuy rằng rất ít nói, nhưng không thể nghi ngờ là một đứa bé ổn trọng, chuyện gì cũng có thể chu đáo, bài tập xuất sắc, dị năng cũng xuất chúng, cho nên đối với con thứ rất đỡ lo. Đại Bảo thiên về quân sự, thích hợp lên sân giết địch, nhưng trụ cột lý luận lại rất yếu, đây là trí mạng, nói cách khác chính là một đứa thô bạo, mà không phải là thông minh đẹp trai ngàn dặm.

“Ba ba, cần gì phải học lịch sử chứ, con cũng phải ra trận giết địch thôi!” Đại Bảo kêu oan thay mình, nhóc không có cách nào mà yên tâm học môn sử, nhóc thấy nhóc phải học giỏi quân sự mới có thể bảo vệ tốt tinh tế, đúng không? Cần gì phải học đây!

Trương Vũ biết môn này khổ lắm, tựa như khi cậu học tiếng Anh ở trái đất, nhưng cũng hiểu cho nhóc, nhưng cũng vậy mà không thả lỏng yêu cầu với nhóc. Lịch sử trái đất không thể tùy ý vì không muốn học mà bỏ đi như thế. Nếu bọn nhỏ vì ghét môn không muốn học, thì cậu không biết rằng đau thương của người từng trải cũng sẽ bị tùy ý quên mất hay không? Người không thể quên tổ, làm người lại không thể không có truyền thừa!

“Con nói ba biết, cố hương của loài người chúng ta ở đâu?”

“Trái đất.” Đại Bảo trả lời.

“Con nói cho ba ba sao mà chúng ta phải rời khỏi trái đất?”

“Vì hoàn cảnh thôi!” Đoạn lịch sử này Đại Bảo biết từ lâu, vì vậy lời lẽ tầm thường, mỗi người đều rất chú trọng vệ sinh môi trường, Đại Bảo không học cũng biết.

“Nếu như không có người vì hoàn cảnh mà không thể không dời đến tinh tế, con nói coi loài người còn có thể quan tâm tới bảo vệ môi trường không?”

“Ưm..” Đại Bảo chần chờ.

“Con nói coi nếu không có người ghi chép lại loài người bị tinh hệ bên ngoài làm nhục trong ba chục ngàn năm nay, con nói coi loài người còn một lòng đoàn kết không? Không có lịch sử, chúng ta sao biết cố gắng tiến tới tinh tế hàng đầu vũ trụ? Không có lịch sử, loài người chúng ta sao sẽ nhớ tới truyền thừa từ trái đất?!” Trương Vũ cũng không nghiêm túc như thế, nhưng cũng có vài thứ cậu phải trịnh trọng nói cho bọn nhỏ nghe, có đôi khi cần chìu trẻ, ngưng cũng có lúc phải phát cho nó một cái đèn, nói nó biết chỗ nào nên đi, chỗ nào không nên.

“Xin lỗi, ba ba, con sai rồi, sau này con sẽ học sử thật giỏi, không thiên về môn nào nữa.” Đại Bảo trầm mặc một hồi, kéo lấy ống tay áo Trương Vũ, nói xin lỗi. Nhóc biết ba ba khổ tâm cũng có thể biết sao ba ba lại nghiêm khắc như vậy. Đại Bảo không phải là một đứa bé bị ba ba phê bình sẽ bĩu môi bất mãn tùy hứng, ngược lại nhóc thẳng thắn, từ trước đến nay việc nhóc làm sai sẽ chịu.

“Nếu biết sai rồi, vậy thì đi học bài đi! Ba ba mệt rồi, phải đi nghỉ ngơi, Tiểu Bảo, con đọc sách chung với anh trai đi!” Trương Vũ dặn dò hai đứa con trai xong, sờ sờ đầu hai anh em, phất tay một cái rồi đi.

“Anh phải đi đọc sách, nếu cha biết anh sẽ bị đánh!” Đại Bảo gãi đầu, nhưng hình như quên hỏi gì rồi?

“Ối! Anh quên nói ba ba xin cha tra chuyện của ba ba Đoàn Đoàn rồi!” Hồi lâu Đại Bảo mới vỗ sau đầu một cái, áo não nói.

“Được rồi, đọc sách của anh đi!” Tiểu Bảo bình tĩnh nhìn thoáng qua Đại Bảo, ba ba rõ là không muốn giúp nên mới nói sang chuyện khác hỏi bài tập đấy! Chuyện rõ như này, anh trai lại còn không nhìn ra được chứ.

Phủ gia tộc Will.

“Cậu nói là y muốn trở về?” Leila nắm chặt ngón tay, trong lòng vui sướng, lại vừa lo lắng.

Hiện tại cả tinh tế chỗ nào cũng trong khủng hoảng vì dịch bệnh, lỡ như y về rồi bị bệnh thì làm sao?

“Vâng, chủ nhân, phu nhân đã khởi hành, tiếp qua ba ngày sẽ đến tinh tế.” Một cái bóng đen quỳ một chân cúi xuống hội báo với Leila.

“Y về làm gì, cậu biết không?” Leila ổn định tâm tình, hỏi.

“Thưa chủ nhân, phu nhân nghe tin nên trở về.” Bóng đen trả lời có nề nếp.

“Y vì..” Vì tôi sao? Leila thấp giọng nỉ non, nhưng, nhưng họ chia tay rồi, hẳn là vì Đoàn Đoàn nhỉ?! Dù sao đó cũng là con của y! Năm đó khi hắn lấy hết lấy dũng khí tìm y, tận mắt thấy y cười hạnh phúc với một người phụ nữ, có lẽ y đã có gia đình rồi!

Sau đó y với người nữ kia ra sao? Hắn không muốn biết, hắn sợ nghe được kết quả, về sau, bởi vì sự mẫn cảm của Lille Ryder người mà hắn phái đi cũng liền mất đi liên lạc với hắn, cho tới gần đây mói nhận được tin y sống một mình.

“Đừng cho y tới tinh tế.” Leila nhìn phong cảnh bên ngoài, rất đẹp, nhưng ai có thể biết dưới sự xinh đẹp lại che giấu sự đáng sợ đâu? Cowibori đã bắt được, cũng thú nhận chính là hắn đưa vi rút Phổ Phân tới tinh tế, nhưng lại không có thuốc giải và vắc-xin phòng bệnh. Bắt được không có cách nào. Dưới tình hình này, Lille Ryder trở lại tinh tế tất nhiên là vì nghiên cứu chế tạo vắc-xin phòng bệnh, phải nghiên cứu chế tạo nhất định là phải tiếp xúc với bệnh, tính nguy hiểm quá cao, hắn không đánh cuộc được!

Hắn thà rằng y tự do bên ngoài, cũng không cần y trở về. Hắn hy vọng Lille có thể sống lâu ngàn năm, đừng hy sinh vô vị như thế.

“Vâng, chủ nhân.” Sau khi bóng đen lui ra, Leila một người cô độc ngồi trên ghế sô pha, Lille Ryder, không nên quay lại. Có đôi khi vắc-xin phòng bệnh cũng không phải thuốc giải tốt, lúc cần thiết, chỉ có  thể  hy sinh bớt đi.

Ánh mắt Leila lóe lên một tia tàn nhẫn bất đắc dĩ.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play