Ngày hôm sau, Ôn Nguyên bị tiếng chim chóc ngoài cửa sổ đánh thức.

Cậu xoa đôi mắt rồi từ trên giường ngồi dậy, nhìn những đàn chim đang vỗ cánh bay ngoài cửa sổ, đến hồi lâu mới chậm rãi nhận ra mình không còn ở trên núi Ẩn Sơn nữa.

Cậu bị người đem đi khỏi núi Nguyệt Ẩn, thật vất vả mới trốn thoát được thì núi Ẩn Sơn bị phong toả, chỉ có thể bất đắc dĩ ra làm công kiếm tiền.

Thật thê thảm a.

Ôn Nguyên chỉ muốn viết câu chuyện mấy ngày qua của mình thành lịch sử đầy máu và nước mắt.

Chiếc giường mềm mại và thoải mái bên dưới khiến Ôn Nguyên cảm thấy nhẹ nhõm hơn chút.

Cậu chậm rãi từ trên giường đứng lên đi đến bên cửa sổ, kéo cửa sổ ra.

Những con chim đang vỗ cánh bên ngoài nhìn thấy cậu, chúng đều quay lại và bay đến tay của Ôn Nguyên. Những con chim bồ câu lớn hơn một chút thì đứng trên vai cậu, nghiêng đầu và cố gắng cọ cọ vào cổ Ôn Nguyên.

"Ngoan, đừng nháo." Cổ Ôn Nguyên có chút ngứa ngáy, vì vậy cậu dùng tay còn lại sờ nhẹ đầu chim bồ câu.

"Cộc cộc cộc."

Tiếng đập cửa bên ngoài khiến những chim chóc bị hù dọa bay tán loạn bốn phía, Ôn Nguyên vội vàng đóng cửa sổ lại, thấy chim bay đi, liền quay người mở cửa.

"Anh."

"Nhanh rửa mặt đi, tôi đã nấu cháo, hôm nay giáo viên dạy vũ đạo cũng sẽ tới đây ."Diêm Thụy vẫn đang đeo chiếc tạp dề hình mèo Kitty màu hồng được siêu thị tặng, cầm thìa trong tay và nói chuyện trong khi tay vẫn quơ quơ.

"Vâng." Ôn Nguyên ngoan ngoãn lên tiếng.

Chờ Diêm Thụy rời đi, Ôn Nguyên trở lại phòng tắm nhỏ, đơn giản đánh răng rửa mặt một lát rồi thay bộ quần áo mới được Diêm Thuỵ đưa cho.

Ôn Nguyên đã học được những hành vi này của con người bằng cách theo dõi các video khoa học phổ biến trên màn hình vệ tinh. Đất nước đặc biệt cử người đến đặt những màn hình vệ tinh này ở mọi ngóc ngách trên núi, nhằm để những con quái vật nhỏ này học những kiến ​​thức cơ bản của con người, nhằm tránh khiến con người nghĩ rằng mỗi khi ra ngoài đều nhìn thấy những kẻ man rợ trong núi.

Đương nhiên, cũng có thể tưởng rằng là bị bệnh tâm thần.

Đã từng có rất nhiều yêu quái không muốn xem các video khoa học phổ thông và đến các thành phố của con người mà không biết gì. Sau đó, chúng bị coi là mắc bệnh tâm thần và được đưa đến bệnh viện.

Sửa soạn xong, Ôn Nguyên đi xuống cầu thang, đi vào phòng bếp giúp Diêm Thuỵ đang có chút bận rộn.

"Đến đem cái này bưng lên đi." Diêm Thụy đặt một bát súp đầy cháo nóng lên bàn trước mặt Ôn Nguyên “Nhớ có găng tay cách nhiệt bên cạnh—-“

Diêm Thụy còn chưa nói xong, đã thấy Ôn Nguyên dùng tay không bưng bát lên, lời nói đột nhiên dừng lại.

Hắn hoảng sợ nuốt nước bọt, nhanh chóng đặt bát trong tay xuống, bước tới trước mặt Ôn Nguyên..

“Mau bỏ xuống, vào dội nước lạnh đi, nếu không sẽ bị phồng rộp.”Diêm Thuỵ vội vàng nắm lấy cổ tay Ôn Ngyên, nhưng lại sợ Ôn Nguyên không giữ vững được, sẽ bị thương đổ cháo vào người hắn.

Nhìn thấy vẻ mặt khẩn trương của Diêm Thuỵ, Ôn Nguyên cúi đầu nhìn đôi tay đang cầm bát của mình, chớp chớp đôi mắt xinh đẹp.

Quên mất,nhân loại cùng yêu quái không giống nhau lắm.

“Bỏ nó xuống trước, đặt tay lên mặt nước lạnh.” Diêm Thuỵ sắp ngã xuống, vội vàng đeo găng tay cách nhiệt, cầm lấy bát cháo nóng bỏng.

Ôn Nguyên còn đang suy nghĩ nên giải thích thế nào, thì Diêm Thuỵ đã giật lấy cháo trong tay cậu, bị cưỡng bức đưa cậu đến vòi nước lạnh.

Diêm thụy còn đang một mực giáo huấn Ôn Nguyên.

"Sao cậu không có biện pháp bảo vệ nào thế? Cháo vừa nấu rất nóng, cậu xem tay đều..."

Nói đến một nửa, Diêm Thụy đột nhiên dừng lại.

Bởi vì hắn phát hiện bàn tay xinh đẹp của Ôn Nguyên thậm chí không có vết đỏ, vẫn trắng như ngọc.

Diêm thụy bối rối trước cảnh tượng này, trong lúc nhất thời cũng ngừng ấn Ôn Nguyên.

Ôn Nguyên không nhanh không chậm rút tay ra xả nước, còn tiện tay đóng vòi nước lại.

Cậu phải theo luật của con người, tiết kiệm nước.

Nhưng nếu giải thích là cậu không sợ bị bỏng thì hơi rắc rối..

Mà Diêm Thụy đã đích thân chạm vào thành bát đựng cháo.

Nóng quá!

Diêm thụy bị bỏng một cái giật mình, theo bản năng rút tay trở về, đặt ở bên miệng thổi thổi.

“Ding dong.” “Diêm Thuỵ, để tôi mở cửa.”

Tiếng cửa mở phá vỡ động tác thổi ngón tay của Diêm Thụy, Nhậm Tử An vừa vào cửa nhìn thấy Diêm Thuỵ đưa ngón trỏ lên miệng, trên mặt đột nhiên hiện lên một vẻ kỳ lạ.

“Anh đang... giở trò gì vậy? Anh sẽ không thọc ngón tay vào cháo để đầu độc tôi đấy chứ?"

Diêm Thuỵ không nói nên lời, nhưng cũng không giải thích, liền chạy tới chỗ Nhậm Tử An, nắm lấy tay cậu đi về phía bàn ăn.

“Nào, nào, sờ vào cháo này xem có nóng không.”

Nhậm Tử An bị động tác của Diêm Thuỵ buộc phải tiến về phía trước.

"Anh đang làm gì vậy? Tôi chỉ tùy tiện nói thuốc độc, anh không cần phải làm bỏng chết tôi."

“Không, không.” Diêm Thuỵ kiên trì nói: “Tôi vừa nhìn thấy một chuyện cực kỳ chấn động.”

Nhậm Tử An:?

Diêm Thuỵ dừng lại, chỉ vào Ôn Nguyên đang xem kịch với vẻ mặt ngây thơ: “Cháo vừa mới ra khỏi nồi còn nóng hổi, ​​thế mà cậu ấy lại dùng tay không cầm lên mà không có vấn đề gì.”

Nhâm Tử An cau mày: “Thật sao?”

Diêm Thuỵ nói: "Nếu cậu không tin, để Ôn Nguyên thử lại lần nữa!"

Ôn Nguyên nhìn Nhậm Tử An vẻ mặt đầy tò mò, do dự đi tới, thật sự muốn cho Nhậm Tử An xem lại một lần nữa.

Sau khi nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Nhậm Tử An và DIêm Thuỵ, Ôn Nguyên cuối cùng cũng giải thích lý do cuối cùng mình nghĩ tới.

"Có lẽ đây là thiên phú." Ôn Nguyên khẳng định gật đầu.

Không biết là để Nhậm Tử An và Diêm Thuỵ tin tưởng, hay là để cho chính mình tin tưởng.

Nhậm Tử An dừng lại một giây, lần này không có Diêm Thuỵ nói, anh chủ động chạy tới bàn ăn, sờ vào bát.

Đúng như dự đoán, anh cũng rút tay lại vì bị bỏng.

Anh không thể tin lại sờ lên, sau đó quay đầu nhìn Ôn Nguyên: “Đưa tay cho tôi xem.”

Ôn Nguyên ngoan ngoãn đưa tay ra, đặt ở trước mặt Nhậm Tử An.

Những ngón tay trắng hồng, thậm chí cả các khớp xương đều là sự đối xử đặc biệt của tạo hóa.

Bàn tay vừa chạm vào bát vẫn bình thường, không hề đỏ chút nào.

Nhậm Tử An im lặng một lúc, cho đến khi Diêm Thuỵ  bước tới vỗ nhẹ vai anh.

"Có lẽ đây thực sự là thiên phú?"

Diêm Thuỵ: “Trên đời có nhân tài nào không sợ bị thiêu chết sao?”

Nhậm Tử An: “Chắc tôi có thể nộp đơn xin lập kỷ lục thế giới.”

Diêm Thuỵ tát Nhậm Tử An một cái: “Nào, đừng đánh chủ ý tới nghệ sĩ của tôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play